Không được, phải trừ khử Cơ Vô Tâm càng sớm càng tốt, rồi quay về Vân Môn siết lại kỷ cương, sau đó kiểm tra, chỉnh đốn Tiên giới. Khó khăn lắm hắn mới xóa sổ được ba thế lớn lớn, đưa cục diện vào trạng thái tương đối công bằng, nếu lại nổi phong ba thì sẽ loạn mất. 

 

Nhưng trước mắt, chuyện của Lục Tuyết Hi cấp bách nhất. 

 

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt trống rỗng của Lục Tuyết Hi, lòng đau như cắt. 

 

Hắn hỏi người mặc áo bào đen: "Người khống chế Lục Tuyết Hi là Cơ Vô Họa, vậy Cơ Vô Họa chết rồi thì có ảnh hưởng gì đến nàng không?" 

 

"Theo lý thuyết, Cơ Vô Họa là vật chủ, chỉ cần lão ta chết, sẽ không còn ảnh hưởng đến nàng ta, ta cũng vậy, nên ta phải cảm tạ ngài. Nhưng vẫn có một nhân tố không xác định là Cơ Vô Tâm, bởi việc huấn luyện những tử sĩ, cho đến thủ đoạn khống chế đều do Cơ Vô Tâm truyền thụ cho Cơ Vô Họa. 

 

Không rõ sau khi Cơ Vô Họa chết, Cơ Vô Tâm còn có thể dùng bí pháp tiếp tục khống chế Lục Tuyết Hi và những người như ta hay không. Để phòng bất trắc, tốt nhất là triệt để giải trừ cấm chế trong ý thức của Lục Tuyết Hi, hoặc tạm thời hoàn toàn che giấu khí tức của nàng, đừng để Cơ Vô Tâm phát hiện." Người mặc áo đen đề nghị. 

 

Dương Bách Xuyên gật đầu, biết y nói đúng. 

 

"Việc khống chế Lục Tuyết Hi có phải do ngươi phát lệnh không?" Dương Bách Xuyên hỏi. 

 

"Chính xác là do ta và Cơ Vô Họa. Ta là người cầm đầu, giữ trách nhiệm chủ huy tử sĩ. Còn Cơ Vô Họa mới là vật chủ thực sự, nắm trong tay quyền chỉ huy lớn nhất. May mà Cơ Vô Họa đã chết, chỉ cần ta không phát lệnh thì Lục Tuyết Hi sẽ chỉ là một tử sĩ vô hồn." Người mặc áo đen thành thật trả lời. 

 

Thần thức của Dương Bách Xuyên quét qua Lục Tuyết Hi, phát hiện trong đầu nàng có một lực lượng tà ác hết sức quỷ dị, hắn không dám manh động xâm nhập dò xét. 

 

Nghĩ ngợi một chút, hắn vung tay thu Lục Tuyết Hi vào Không Gian Càn Khôn, vì trong Không Gian Càn Khôn của hắn có thể cách ly mọi thứ. 

 

Đợi xong việc ở đây, hắn sẽ tìm cách giải trừ cấm chế thần hồn cho Lục Tuyết Hi, giúp nàng trở lại bình thường. 

 

"Ngươi là Cơ Nhai Tí?" 

 

Lúc này, cha của Cơ Tử Hà, Cơ Thăng Long nhìn chằm chằm người mặc áo bào đen và hỏi. 

 

Người mặc áo đen run rẩy, quỳ xuống: “Cơ Nhai Tí bái kiến tộc trưởng. Nhai Tí tội nghiệt chất chồng, xin tộc trưởng trách phạt." 

 

Giờ đây, sau khi Cơ Vô Họa chết, Cơ Nhai Tí lại thấy nhẹ nhõm đôi phần, cuối cùng hắn ta không phải vâng lệnh đi giết hại phàm nhân, có cảm giác được giải thoát. 

 

So với cái chết, hắn ta thấy cuộc sống trước đây còn khổ hơn chết. Ngày ngày bị giày vò, trong mơ toàn là cảnh những phàm nhân bị nuôi thành nhân dược rồi gào thét trong đau đớn. 

 

Cũng bởi thế, trong trận chiến vừa rồi, hắn ta dẫn tử sĩ bên mình nhưng không ra tay, chỉ đứng ở rìa tế đàn. 

 

"Haizz, hồi nhỏ ta từng gặp ngươi, ngươi là người xuất sắc nhất trong đám đệ tử tam phòng. Năm đó ta còn định nói với tam phòng cho ngươi vào tông môn tu luyện, nhưng tam phòng không đồng ý... Đúng là tạo hóa trêu người." Cơ Thăng Long thở dài. 

 

"Cha, giờ không phải lúc cảm thán. Mau đi tìm gia gia đi, không biết gia gia giao chiến với Cơ Vô Tâm thế nào rồi? Con sợ gia gia gặp nguy hiểm." Cơ Tử Hà lên tiếng cắt ngang. 

 

Đang nói, trên không tế đàn bỗng vang một tiếng nổ. 

 

"Ầm!" 

 

Tiếp đó một bóng người rơi xuống. 

 

"Phụt~" 

 

Đây chính là Cơ Vô Mệnh, chúa tể, thủ lĩnh của đại phòng. Lão rơi xuống tế đàn, hộc máu. 

 

"Cha~ 

 

"Gia gia~" 

 

Cơ Tử Hà và cha mẹ tái mặt chạy đến. 

 

Dương Bách Xuyên cũng giật thót, không ngờ Cơ Vô Mệnh lại bị thương nặng, vết thương nặng đến mức gần như dầu hét đèn tắt, điều này chứng tỏ Cơ Vô Tâm mạnh hơn Cơ Vô Mệnh. 

 

"Khụ khụ!" 

 

Cơ Vô Mệnh ho khan, rồi bất ngờ vỗ mạnh tay xuống tế đàn, cả tế đàn chấn động, ngay sau đó, sấm sét gầm rít khắp không gian, tiếng sấm nổ dữ dội. 

 

Tiếp theo, một tia chớp màu tím chói mắt lóe lên, kèm theo đó là một cục đá màu tím hình thoi được Cơ Vô Mệnh nắm trong tay. 

 

Thấy vậy, trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ đến Lôi Đình Thần Thạch. 

 

Bởi hắn cảm nhận được viên đá hình thoi trong tay Cơ Vô Mệnh ẩn chứa lực lôi đình khủng khiếp.  

 

"Khụ khụ, tiểu hữu, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng lão đầu này đã quá quen thuộc với ngươi rồi. Lần nào về, nha đầu Tử Hà đều nhắc đến ngươi. Lão phu và sư phụ ngươi cũng là bạn cũ… Khụ khụ... Thời gian không còn nhiều nữa. Ta giao Lôi Đình Thần Thạch cho ngươi, cũng giao cháu gái Tử Hà của ta cho ngươi… Khụ khụ khụ, ngươi phải ngăn cản Cơ Vô Tâm, tên đó quá ác độc, không thể để Lôi Đình Thần Thạch rơi vào tay đối phương, nếu không hậu hoạn khôn lường…” 

 

Nói xong, hơi thở của Cơ Vô Mệnh biến mất, hóa thành những điểm sáng lấp lánh, triệt để biến mất trên tế đàn. 

 

"Gia gia..." 

 

"Cha..." 

 

"Lão tổ..." 

 

Người của Cơ gia đau đớn gào khóc. 

eyJpdiI6IlBnMndUUGdManB5Vyt3cU00eFFZM0E9PSIsInZhbHVlIjoidXA0UElBSis5dDFubDNpS1o3OTBPMnJaXC9KYjZEU2liMzY3WFpYb2hyc3huRXVUQXVaRXJOSDdya3VlclNzc2IiLCJtYWMiOiIzN2IzZTMzZWIxNDYzNTIzYjgwNWQ4ZWMwNzU0NWJhNzNmY2Y1M2RhMTkwMjVjNDI2ZTg3MmExYmMxNjUyZmJmIn0=
eyJpdiI6IldTbVRESkpxbm1GMnZlbGtsWmNmWWc9PSIsInZhbHVlIjoiMVM3SFBmaEQydkVhcFRtbnZ2U3ZJNUtHcGhHRFh5VFwvWEFRUDN0QXFEV012bU00dDlSaVJSeXh1bEVqNklDUVV3alBNK2xpa0VxdEQyRmx2RGVwN0ZNczYyRkZKNk90R1B2dWVmbUVobUJMY1pmUjBLanJ6d2pSVFlPOU81N2tWME85NEJ5eUNtcXBTaUdPT1ROSXJwNHdhM2xVVWN2T1dMdFNBWko3NDVxVT0iLCJtYWMiOiI3ZmI2MTQxYmZhZmRlZGY5ZDUxY2VmMjk1YTdkYzZlZDQ3NzU2OGQ1NGU5NGMyZjQwYzJlNDUzNDM3ODExZmJhIn0=

Hiển nhiên trong trận chiến sinh tử với Cơ Vô Tâm, Cơ Vô Mệnh đã không địch lại, gắng gượng hơi tàn cuối cùng tiến vào tế đàn, vào lúc then chốt lấy ra chí bảo Lôi Đình Thần Thạch của Cơ gia, trao cho Dương Bách Xuyên, dặn dò chăm sóc Cơ Tử Hà và Cơ gia, coi như lời trăn trối trước lúc lâm chung.

Ads
';
Advertisement
x