Dương Bách Xuyên gầm lên, lôi đình bộc phát, hóa thành mấy chục đạo lôi quang đuổi theo.
"Ầm ầm ầm…"
"Xoẹt xoẹt…"
Tổng số người của nhị phòng và tam phòng là hơn 20 tên, trong đó có 18 người đã chạy khỏi tế đàn nhưng lại bị lôi đình của Dương Bách Xuyên đánh gục.
"A a a…"
Tiếng sét và tiếng hét đồng thời vang lên, cả 18 người này đều bị đánh chết.
Đến lúc này, trận chiến trên tế đàn ngừng hẳn. Ở đây chỉ còn lại sáu người, đều là người của nhị phòng và tam phòng. Trong đó có ba kẻ mặc đồ đen, không thấy rõ diện mạo, tu vi không cao, đều là Tán Tiên thông ngộ bát trọng.
Nhưng oán sát trên người ba kẻ này đặc quánh, còn dày hơn cả những người khác.
Trong ba kẻ áo đen ấy, có một người là nữ. Dương Bách Xuyên dừng trên người nàng một thoáng, cảm thấy có phần quen thuộc, trong lòng hơi thấy lạ lùng.
Nhưng hắn lập tức bỏ qua, chỉ riêng oán sát nồng nặc kia đã đủ tội chết. Nhìn trang phục, hẳn là người của tam phòng.
Ba kẻ còn lại là người nhị phòng, đều là Tán Tiên thông ngộ bát trọng. Lúc này đối diện Dương Bách Xuyên, cả ba run như cầy sấy, bởi vì Dương Bách Xuyên quá mức bá đạo khủng bố.
Bọn họ đều biết người chết tiếp theo chính là sáu người bọn họ.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên biến mất tại chỗ, kế đó lôi đình bùng nổ. Sáu người vận hết sức để phòng thủ.
"Ầm ầm ầm-"
Chống nổi không? Gần như không thể.
"A a a-"
Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người của nhị phòng gục tại chỗ.
Lực Lôi Đình của hắn tiếp tục đánh về phía ba kẻ mặc đồ đen của tam phòng.
Đúng lúc ấy, một giọng nói khàn đục hét lên: “Dương Bách Xuyên, dừng tay! Nếu không Lục Tuyết Hi sẽ chết.”
"Ầm!"
Lôi đình vẫn nổ tung.
Nhưng không nổ trên người ba kẻ áo đen, mà nổ ngay sát bên cạnh bọn chúng.
Hắn nghe thấy cái tên Lục Tuyết Hi từ miệng của kẻ áo đen trong số ba kẻ kia. Bất kể lý do là gì, cho dù khó hiểu đến mấy thì hắn đều phải dừng lại, bởi vì người này nói ra tên của Lục Tuyết Hi, hiển nhiên biết rõ hắn.
Lôi đình tắt dần. Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm kẻ đứng giữa trong ba người áo đen, trầm giọng: "Nói!”
Chỉ một chữ, nhưng sát ý ngập trời, uy áp khổng lồ trùm kín thân kẻ khoác hắc bào. Ý tứ rất rõ, đừng có dài dòng. Nếu không nói cho rõ thì hắn sẽ lập tức sưu hồn.
Ngay sau đó, kẻ áo đen kia vung tay, hắn ta là một người đàn ông trung niên mặt mày thô kệch dữ dằn, ánh mắt đầy sợ hãi, nói: “Lục Tuyết Hi ở bên cạnh ta.”
Vừa nói, hắn lại vung tay, giật chiếc áo đen của người bên cạnh xuống. Quả nhiên là một nữ nhân.
"Tuyết Hi…"
Dương Bách Xuyên run rẩy, buột miệng gọi tên. Hắn đến không gian Tán Tiên để tìm Lục Tuyết Hi. Không ngờ trớ trêu thay, như thể số mệnh an bài, Lục Tuyết Hi lại xuất hiện ở đây, ngay trong từ đường Cơ gia, hơn nữa còn trở thành người của Tam phòng.
Quan trọng hơn…
Từ đầu đến giờ, Lục Tuyết Hi không hề mở miệng. Không nhận ra hắn ư?
Chắc chắn không phải.
Nhưng từ ấy đến giờ, nàng vẫn không nói câu nào.
Giờ thì sao?
Vừa nhìn thấy Lục Tuyết Hi, hắn chợt hiểu ra. Tim nhói đau. Bởi đôi mắt của Lục Tuyết Hi trống rỗng, chỉ còn lại một màu đỏ máu.
Hiển nhiên nàng bị người khống chế, hay nói cách khác thần hồn bị phong ấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất