Đại sư huynh còn dặn phải đối xử tốt với nó.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì lời này đều có ý đồ riêng của sư phụ thối.
Hắn đối xử với Qụa Đen tốt không?
Nó đi theo hắn từ rất lâu rồi, hắn đối xử với nó không tệ, nhưng nếu chỉ vậy thì sư phụ cũng không cần bảo đại sư huynh dặn dò hắn.
Hiển nhiên ý của sư phụ là phải cảnh giác với Qụa Đen.
Chắc chắn là vậy rồi!
Bởi vì hắn nhớ lại những hành động trong quá khứ của Qụa Đen thì mới nhận ra nó đúng là một con cáo già, cực kỳ khôn khéo.
Theo lời của Qụa Đen, ký ức của nó bị thiếu hụt, nhưng mỗi lần đưa ra ý kiến thì đều hơi xấu xa, trước kia không cảm thấy gì, giờ nghĩ lại mới thấy có điềm.
Cho nên phải nghĩ cách trói buộc mới an toàn.
Có hai lý do:
Đầu tiên, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, sau đó Qụa Đen vỗ cánh bay đi. Hắn muốn muốn mất đi Qụa Đen, theo tính tình của thứ này, nếu nó khôi phục tu vi, quỷ biết nó sẽ làm ra chuyện gì.
Thứ hai, sư phụ thối từng dặn giữ chặt lấy Qụa Đen, hắn tin ông ấy dặn vậy đều có lý do riêng cả.
Trong tay cầm nội đan của Qụa Đen, Dương Bách Xuyên nhanh chóng nghĩ cách, nên dùng cách gì để trói buộc Qụa Đen đây?
Nghĩ một lúc, Dương Bách Xuyên phát hiện cũng chỉ có nước Sinh Mệnh.
Ngoài ra thì không còn cách nào khác.
Không phải hắn muốn khống chế Qụa Đen, mà là vì hắn quá hiểu nó. Tính cách của thứ này không phải hiền lành gì, không có gì trói buộc quỷ mới biết nó sẽ làm ra cái gì.
Kệ đi, được hay không thì cứ thử sẽ biết. Sau đó hắn lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh rồi nhỏ lên hạt chây,
Tuy không biết có tác dụng hay không nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ, nếu nước Sinh Mệnh cũng có ảnh hưởng đến cây liễu già, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nội đan của Qụa Đen.
Một giọt nước Sinh Mệnh chợt lóe rồi tiến vào trong nội đan.
Ngay lập tức Dương Bách Xuyên có cảm ứng, chỉ cần có cảm ứng thì hắn không cần phải sợ Qụa Đen lật trời.
Nhếch miệng cười, lúc này Dương Bách Xuyên mới thả Qụa Đen ra ngoài.
“Quác quác quác, tên gà mờ nhà ngươi dám nhốt lão tử lại, lão tử không phải tội phạm, lão là… quác… đây là?”
Vừa ra khỏi bình Càn Khôn, Qụa Đen lập tức mắng Dương Bách Xuyên. Chợt nó liếc thấy nội đan trong tay Dương Bách Xuyên, giật mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nội đan.
Dương Bách Xuyên thấy được nó đang run rẩy.
Lần này hắn xác định, hạt châu này chính là nội đan của Qụa Đen.
“Đây là nội đan của lão tử. Vân Thiên Tà, tên khốn nhà ngươi, đã bao năm rồi, cuối cùng cũng trả lại nội đan cho lão tử…”
Quạ Đen nức nở run rẩy nói,
Dương Bách Xuyên nghe thấy Qụa Đen nói vậy thì nhíu mày: “Qụa Đen, ngươi còn ăn nói lung tung nữa thì đừng hòng lấy lại hạt châu này.”
Nghe thứ này dám mắng sư phụ, Dương Bách Xuyên rất khó chịu, lên tiếng đe dọa.
Ai ngờ Qụa Đen lại cười to: “Ha ha ha… Nói ngươi là gà quá đúng mà. Đây là nội đan của lão tử, lão già Vân Thiên Tà chết tiệt kia dám tính kế ta, lấy đi nội đan của ta, đã bao năm rồi, lão tử cực kỳ nghẹn khuất ngươi có biết không? Chửi hắn thì sao, hơn nữa bây giờ lão tử sắp trở về đỉnh cao, một con gà như ngươi thì làm gì được ta, ha ha ha…”
Quạ Đen điên khùng cười to, ngay sau đó nội đan trong tay Dương Bách Xuyên bị khống chế bay về phía Qụa Đen.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất