Lấy tính cách Vân Phi Dương sẽ không bắt buộc nữ nhân mình thích. 

 

 

Nhưng vào hôm nay, hắn lại tựa như mất đi lý tính, muốn làm một lần cầm thú chân chính. 

 

Vì cái gì? 

 

Bởi vì, mấy tháng nay Liễu Nhu toàn tâm toàn ý bố trí trận pháp cho hắn bị mệt nhọc quá độ, linh hồn gặp khó. 

 

Nghe có chút không tưởng nổi. 

 

Người ta giúp ngươi bố trận, ngươi còn chiếm tiện nghi người ta, đây không phải vong ân phụ nghĩa. 

 

Nhưng. 

 

Liễu Nhu giúp, nào chỉ là bố trận. 

 

Mảnh đất thí luyện, không để ý sinh tử cứu giúp, là nàng. 

 

Y Đường, không chút oán giận luyện chế đan dược, là nàng. 

 

Những năm gần đây. 

 

Chỉ cần Vân Phi Dương có cái gì không hiểu, có khó khăn gì, trước tiên nghĩ đến cũng là nàng. 

 

Có thể nói. 

 

Từ khi trọng sinh đến nay, trợ giúp hắn nhiều nhất, là nàng! 

 

Nữ nhân dạng này, chẳng lẽ một mực chờ đợi dông dài? 

 

Hay. 

 

Cần phải chờ tới lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông? 

 

Không biết. 

 

Lấy hiểu biết của Vân Phi Dương đối với Liễu Nhu, mặc dù nàng thích mình cũng không thể không kiêng nể gì thổ lộ như Mục Oanh và Lương Âm. 

 

Bởi vì nàng là Trí Tuệ Chi Thần. 

 

Nàng tỉnh táo hơn bất kỳ nữ nhân nào, suy nghĩ toàn diện hơn về một vấn đề hơn tất cả mọi người nói chi đến việc này. 

 

Giữa hai người ngăn cách một tầng cửa sổ giấy. 

 

Vạch trần không phá, vĩnh viễn ngăn cách. 

 

Ngày hôm nay, Vân Phi Dương muốn xuyên phá cửa sổ giấy kia, cho nên muốn phá giới. 

 

Nói đơn giản. 

 

Để Liễu Nhu Trí Tuệ Chi Thần chủ động mở rộng cửa lòng là không thể. 

 

Phương pháp hữu hiệu nhất đối phó với loại người có tâm lý rõ ràng một mực tỉnh táo ẩn giấu đi này là chơi cứng! 

 

Bên trong gian phòng. 

 

Ánh nến lấp lóe, mập mờ vô hạn. 

 

Liễu Nhu nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng. 

 

Giờ phút này, nàng từ hốt hoảng tỉnh táo lại. 

 

Khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười. 

 

- Sư đệ. 

 

Liễu Nhu cầu xin tha thứ: 

 

- Đừng làm rộn, ngươi… 

 

Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội nói chuyện. 

 

Liễu Nhu gấp rút hô hấp, khuôn mặt sớm đã mặt đỏ tới mang tai, trong đôi mắt đẹp có phẫn nộ, cũng có u oán. 

 

- Sư tỷ. 

 

Vân Phi Dương cúi đầu xuống, nói khẽ: 

 

- Ta không phải náo, ta đang nghiêm túc. 

 

Liễu Nhu đắng chát không nói. 

 

- Không có. 

 

Vân Phi Dương chân thành nói. 

 

Liễu Nhu bị tức cười, nói: 

eyJpdiI6IllEOXo1dTRCMjFPdURmamVCcWJicXc9PSIsInZhbHVlIjoiRm5WdlwvTzA0NWc3ZlRpWnhLS3F0OE5YVElIb0dOMzhhRFZCNk5seStRXC84OFo3UzFIbDVXazBMditjUFNyTGpvIiwibWFjIjoiNzZmZTQ2Nzk5MGEwZjVkNTMwNGNiMTcwMzlhYWFkOGUzNTdhMmQ0ZTkxYTk3NGQ4MjczYjFjYzgyYjFiNGQ4NyJ9
eyJpdiI6Ik9SdmlCMTRlQ1dwditpbitkM24xUEE9PSIsInZhbHVlIjoiakpiV1BGNGRXUFJzZ0JNQjJjUDJNZzFuNDE4aVR1dGhZM1hpNVwvbVFOOHdFampcL2dzTHVqRlBkNXF4NUJTZHV4WGloTHdkVmR4aHlxNURDdjdTSVZhSjRVcTNCVW1PdTNvM2pzalVKYTVPOTE2U05rbmxVbllCNWU5THBQbWFwa0VrXC94RDA0RkRCXC95RjJrdjdndWErbGh3RmhjbFh6bjZqbUJMVE9ncHlXVXFpaWJCZ2o2QU9yQjlSK3ZEVjQyR1UwVlF5WWoxQ3FROHJvYVhvcFwvdlJNR1h1YlhTSFhEQnJnMUN4STg2Zktuem54blBsd1hmZ21QMFwvTVprNzVSSjlFWmNZWEFJR1FGTDBJam9Nb2g3Mnc9PSIsIm1hYyI6ImVjZmUwNjc4MTc5ZDdhNGY5NWRjOTY2YWJiMTQ0YmFlMjg1NGY0NzY3Y2FiYjczODdhMzFjZGY3MGY1NWIwNjAifQ==

Ads
';
Advertisement
x