Vân Phi Dương nói: 

 

- Năm đó tỷ và Lương Âm liều chết tiến về mảnh đất thí luyện còn chưa có trí nhớ Trí Tuệ Chi Thần, cái này nói thế nào? 

 

- Ta… 

 

Liễu Nhu ấp úng. 

 

- Ngươi là sư đệ ta, gặp nạn, ta nhất định sẽ giúp. 

 

- Thật? 

 

- Thật thật! 

 

"Ai." 

 

Vân Phi Dương lắc đầu. 

 

- Xem ra, tỷ không phải đang trốn tránh ta, mà tỷ đang trốn tránh chính mình? 

 

Trốn tránh chính mình? 

 

Liễu Nhu khẽ giật mình, thật lâu chưa tỉnh táo lại. 

 

Đối mặt Vân Phi Dương từng bước ép sát, nàng trốn tránh hai lần. 

 

Lần thứ nhất. 

 

Theo thí luyện mảnh đất trở về, hôn nhau ở Y Đường, nàng cắn hắn, nước mắt như mưa, vì vậy trốn qua một kiếp. 

 

Lần thứ hai. 

 

Lúc luyện đan, Vân Phi Dương muốn để nàng vì chính mình luyện đan cả một đời, mà nàng lấy lý do không muốn hắn vì tình nhi nữ mà chậm trễ võ đạo trốn qua kiếp thứ hai. 

 

Quá tam ba bận. 

 

Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội trốn tránh nữa. 

 

Hắn đi lên trước, bắt lấy tay nhỏ non mịn của nữ nhân này, nói: 

 

- Tỷ giúp ta, ta nhìn trúng tỷ, ta muốn tỷ trở thành nữ nhân của ta. 

 

Vân Phi Dương thật lâu không có bá đạo như vậy đối với mỹ nữ. 

 

- Trở thành nữ nhân của ngươi? 

 

Liễu Nhu đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nhìn hắn, cười nói: 

 

- Vân đại chiến Thần, ngươi không nghĩ nữ nhân của mình đã đủ nhiều rồi à? 

 

Vân Phi Dương nói: 

 

- Cho nên, nhiều thêm một người cũng không coi là nhiều. 

 

"..." 

 

Liễu Nhu im lặng. 

 

Nói chuyện cùng cái gia hỏa vô sỉ này thật có thể khiến người tức chết. 

 

"Xoát!" 

 

Đột nhiên, Vân Phi Dương trói buộc hai tay nàng đè lên giường. 

 

Liễu Nhu một bên giãy dụa, một bên bối rối nói: 

 

- Ngươi… ngươi muốn làm gì, ngươi ngươi chớ làm loạn! 

 

- Liễu Nhu. 

 

Vân Phi Dương chân thành nói: 

 

- Vì để tỷ trở thành nữ nhân của ta, hôm nay ta muốn phá giới! 

 

Hắn cúi đầu xuống muốn bá vương ngạnh thương cung! 

 

"A..." 

 

Liễu Nhu vừa nói chuyện, đôi môi đã bị miệng Vân Phi Dương bá đạo phủ kín. 

 

Hai tay nàng bị trói buộc, khó có thể giãy dụa, sau cùng chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ! 

 

Cắn hắn! 

 

Cắn môi hắn, cắn đầu lưỡi hắn! 

 

"Xoát!" 

 

Vân Phi Dương lui ra, miệng hắn đầy máu tươi, hiển nhiên đã bị cắn. 

 

Liễu Nhu quả thực không khống chế được sự đau lòng, tâm lý còn nói thầm: 

 

- Đừng trách ta, là ngươi làm loạn trước! 

 

Vân Phi Dương lệch đầu lau máu lên bả vai, nói: 

 

- Tỷ có thể tiếp tục cắn, ta không sợ đau. 

 

Nói rồi lần nữa cúi xuống phủ kín đôi môi Liễu Nhu. 

 

"Ưm..." 

 

Liễu Nhu phát ra tiếng rên nhẹ, không muốn cắn nữa. 

eyJpdiI6IjhwQ1Erc1wvOW1jYTRRcnE5bzhpWjN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkYwWTBzWlBnY2VRMitSSGxVMU1lNkh6SHhrZms1ZkRBbnB6YUJxVEZ4cUsyWUpyZitWQzRJMjZRYVd5MnFWVmEiLCJtYWMiOiIzODYwZTY1ZTk0ZTQ0MmViMDA1MTFmZTM0ZjAzMWY0ZDNmZTM1NmRhNDc2YWYxMjFlM2IyMWY3YzcyYWZiNzNiIn0=
eyJpdiI6IkdzbDVtUEw1RU00YThYM1BxUWY5UlE9PSIsInZhbHVlIjoiRFR6VlwvUXdiVGJEdVZxeVh2MU56XC9yRk1LVnE5djVaTGY3ZHFNNFwvRjRXQURSMW1mQlpZXC9CUVVTOXQxdyt1TWpTUnZlR1g2czJ2a1F2OERzZEVrTWd1cXdueTQzWTNjVlc2V1ZjdUVyRlBrTk85bWluZHM2RmEyYnBIT1ZOU1NPRFpDMUxBQU01N1FuNzN2WnNHSlwvZkZyK2FRNzZ0WGx3allVdDNXMmhnYlBFK0Q4Z2hscTJTWWxqcm1PTzltTnZoXC9MTXpYUE1VY2NwTGljRFdPMWprMGozbDM3dFNzdW4wVUU4SXFoM2JtXC9iYlhLc1pBdWd5ZHZJcHpJVzJFZGgzTEQ5U1NJMmlsblpjQVJYamROQVY5OXRZR2VIYmhHRHZwQlpIdXVBaXhCNXNpXC9JUUNYZFFuMEVoMkgyUnNOa253Qjh6NjVhXC9MQTFBaGpzRTZLNTErTjBqRWhsTG1SZGlVamxEbWVhYTR3UWlDWkxQeURaRlNENFl6MWpJUStIN1VtbDRnd2FoMWRXNHo0eGxUWFdxcVY3SE5TZmdtVmo5Umo0V0VMRkZROEdTVWpGNXJmYTdmMHV1RFB5dURXZU9qajlQOEtCOWFnY1JIcDlcL3RBejRmdFFQMFlOYStTXC9KaHZPWlNyK3diRT0iLCJtYWMiOiI3MTVmM2NhYjUyMmVlMjkxNTcwMzgwYWJlZDQxNjNjMTY0YjExNmIwOTZjMjBmYjFkZGE0M2ZhZTAxMmEwNmRkIn0=

Ads
';
Advertisement
x