- Ừm.
Vân Phi Dương nói.
- Mệt quá.
Trầm Tiểu Vũ ngáp một cái, nói:
- Ta về ngủ.
Tiểu ác ma rời đi.
Vân Phi Dương đưa ánh mắt đặt trên thân Thái Thúc Lệnh, nghênh ngang đi qua.
"Hắc."
Hắn ngồi xổm xuống, cười dâm nói:
- Đan Tông cao thủ, mau dậy đuổi ta đi!
- Con bà…
Thái Thúc Lệnh yếu ớt nói:
- Đồ... đồ vô sỉ!
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Nhìn ngươi bị thương thành dạng này, ta chỉ có thể làm người tốt, dẫn ngươi đi liệu thương.
Ngay cả mình đều thoát không nổi.
Tên này quả thực là cường giả truy tung đứng đầu.
Bây giờ thừa dịp hắn bị thụ thương, không hàng phục thì trời đất không tha!
"Phốc!"
Thái Thúc Lệnh tức hộc máu.
Ta rơi vào kết quả như vậy, không phải bởi vì ngươi à, ngươi mà là người tốt!
"Xoát!"
Vân Phi Dương nâng Thái Thúc Lệnh tới.
Lúc chuẩn bị rời đi, một nữ đồng đáng yêu vuốt vuốt ống tay áo, chau mày cản trước mặt hắn.
"Uy."
Tiểu Nhi chân thành nói:
- Buông Thái Thúc đại thúc ra!
"Hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Tiểu hài tử, muội vẫn rất có khí thế đó.
- Tiểu hài tử?
Tiểu Nhi phồng miệng, cả giận nói:
- Xem ra, ta ngày thường quá vô danh, một gà mờ Thối Cốt Kỳ cũng dám xem thường ta.
"Hô!"
Khi nói chuyện, quanh thân bộc phát ra khí thế.
- Tiêu…Tiểu Nhi!
Thái Thúc Lệnh dùng khí lực sau cùng vội nói:
- Không…
"Hưu!"
Vân Phi Dương một tay xách Tiểu Nhi lên, cười nói:
- Tiểu hài tử, để ta xem một chút muội muốn làm gì ta.
"Xoát!"
Tiểu Nhi nhắm mắt lại, vung ra nắm tay nhỏ, nói:
- Ăn ta một quyền!
Đáng tiếc.
Tay quá ngắn.
Không có chạm đến người Vân Phi Dương.
"A a!"
Tiểu Nhi lung tung quơ múa, không có kết cấu gì.
Vân Phi Dương không hứng thú nhìn nàng hồ nháo, đặt trên một vai khác, đi về khách sạn.
"Ô ô!"
Tiểu Nhi khóc ròng nói:
- Thái Thúc đại thúc, hắn quá mạnh, ta đánh không lại hắn!
"..."
Thái Thúc Lệnh đắng chát không thôi.
Hắn vừa rồi muốn nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất