Ngoài Lam Quốc Khánh, Lý Tuyết Nhàn và Lam Hải Quỳnh còn có vợ chồng Hàn Thiệu Huy và hai anh em Triệu Tuấn Hào.
"Cậu còn mặt mũi nào mà quay lại đây?"
Chưa kịp để Bạch Vũ nhìn kỹ Triệu Tuấn Hào, Hàn Thiệu Huy đã vỗ mạnh lên bàn, mắng lớn:
"Cậu nhìn xem, cậu khiến ba tức giận đến mức nào rồi? Suýt chút nữa ông ấy bị bệnh tim rồi đấy"
"May mà Thục Linh kịp thời cứu chữa, nếu không bây giờ cậu đã trở thành kẻ giết người rồi"
Mặc dù Hàn Thiệu Huy kiếm cơm bằng quan hệ rộng, còn kiêng dè mối quan hệ giữa Đỗ Trường Giang và Bạch Vũ, nhưng nghĩ đến việc mình liên tục bị áp chế, anh ta căm ghét Bạch Vũ đến tận xương tủy.
"Ba tức điên lên mà nó cũng chẳng quan tâm.
Lam Quốc Khánh cười lạnh một tiếng: "Ba nào có đáng giá bằng chín mươi tỷ? chín mươi tỷ lận đó, cả đời này, nó nào đã thấy được từng ấy tiền"
"Ba không cần viên ngọc nữa, chỉ muốn mượn hai ngày để xem, nhưng nó cũng không chịu."
Ông ta bụng đầy lửa giận.
Trong mắt Lam Quốc Khánh, Bạch Vũ sống nhờ vào gia đình họ, ăn ở trong nhà họ, lại còn nhận tiền tiêu vặt từ nhà họ. Vậy nên khi có thứ gì tốt thì phải chủ động đưa ra để lấy lòng mình.
Ai ngờ Bạch Vũ lại không chịu nhượng bộ, không những không đưa viên ngọc Tướng Quân cho ông ta, mà còn không cho ông ta nhìn lấy một cái, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận.
Trong tiềm thức, ông ta cảm thấy viên ngọc Tướng Quân là của mình.
"Bạch Vũ, không phải là anh rể nói gì cậu đâu, nhưng sao cậu lại tham lam thế?"
Hàn Thiệu Huy hùng hồn nói: "Viên huyết ngọc là ba nhặt được, cậu chỉ bỏ tiền quẹt thẻ một tí, mà lại chiếm lấy làm của riêng thì tính là gì?"
"Với cả số tiền mười lăm tỷ kia, chẳng phải là Hải Quỳnh cho cậu sao? Nếu không thì sao cậu lại có nhiều tiền thế được?"
"Cậu thật sự nghĩ chúng tôi sẽ tin là Tống Quế Khanh cho cậu mượn tiền sao? Cô ta bị điên mới cho cậu mượn số tiền lớn như thế."
"Một đứa bám váy đàn bà mà lại có được mười lăm tỷ?"
Lam Hải Quỳnh há miệng định giải thích, nhưng khi nghe thấy tên của Tống Quế Khanh thì cô ta lại im lặng.
"Hải Quỳnh đưa cho mẹ cậu ba trăm triệu để làm tiền thuốc, còn mua cho cậu chiếc Rolex chín trăm triệu, lại còn cho cậu mười lăm tỷ phòng thân...
Lý Tuyết Nhàn cũng lạnh lùng nói: "Nó đối xử tốt với cậu như vậy, thế mà cậu lại đối xử như thế nào với nó và ba của nó? Bạch Vũ, cậu có còn lương tâm không?" "Hơn nữa, chín mươi tỷ này đều là tài sản của nhà họ Lam, cậu không có quyền độc chiếm nó.
"Cậu phải giao viên ngọc ra đây"
Lam Hải Quỳnh vẫn im lặng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, rõ ràng vấn đề này khiến cô ta tâm phiền ý loạn.
Triệu Tuấn Hào và Triệu Mỹ Ngọc nhàn nhã uống trà, trên mặt lộ ra nụ cười đắc chí.
Những cảm xúc bị ức chế từ trước do bị Bạch Vũ áp chế giờ đây đã được giải tỏa một cách triệt để.
"Ba mẹ, anh rể, chị, Hải Quỳnh, mọi người đều hiểu lầm rồi"
Khi thấy mọi người bắt đầu chất vấn, Bạch Vũ thở dài một hơi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nói:
"Con tranh chấp với mọi người ở chợ đồ cổ là có hai nguyên nhân.
"Một là, ngọc Tướng Quân quả thực có tác dụng lớn đối với con, giá trị của nó, sau này con sẽ nói cho mọi người biết."
"Thứ hai là, con muốn bảo vệ hai người."
"Vào lúc đó, con đã phát hiện có người đang theo dõi chúng ta, nếu con giao ngọc Tướng Quân cho hai người thì rất có thể hai người sẽ gặp phải chuyện không hay" Bạch Vũ giải thích một câu: "Vì vậy, con cố tình cãi nhau với hai người, để bọn cướp chú ý đến con.."
"Ha ha, bịa chuyện cũng hay đáo để.
Lam Quốc Khánh khịt mũi khinh bỉ: “Nếu không phải chúng tôi quá hiểu cậu, thì thật sự có thể bị lừa rồi đấy, tưởng cậu không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, mà là người biết hy sinh vì người khác.
“Bạch Vũ, cậu đi lừa trẻ con thì hợp hơn.
Lý Tuyết Nhàn vắt chân lên, giọng đầy giễu cợt: "Giữa ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra trộm cướp?”
“Cho dù có, ở chợ đồ cổ có bao nhiêu món cổ vật trị giá mấy chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ, chẳng lẽ chúng lại phí công đi rình rập viên ngọc Tướng Quân chín mươi tỷ đó?”
Hàn Thiệu Huy cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, nếu thật sự có cướp, sao cậu còn sống quay về được?”
“Bọn chúng thật sự đã chặn con lại, có cả dao lẫn súng. Đúng rồi, là nhóm Đồ Tể Nửa Đêm từng lên cả bản tin thời sự...
Bạch Vũ nghiêm túc nói: “Nhưng cuối cùng, con đánh bại được bọn chúng, còn gọi cảnh sát đến bắt luôn. Nếu không tin thì...
“Đủ rồi!”
Lúc này, Lam Hải Quỳnh không thể nhẫn nhịn thêm, đứng bật dậy: “Bạch Vũ, nếu không muốn đưa thì cứ nói thẳng, không cần bịa chuyện để che giấu.
“Anh có lai lịch thế nào, mọi người đều biết rõ. Khoác lác quá đà, chỉ làm anh thêm mất mặt thôi”
Cô ta cảm thấy chuyện đó thật quá nực cười, bị một đám côn đồ nhắm tới, còn là nhóm Đồ Tể Nửa Đêm có cả dao lẫn súng, vậy mà Bạch Vũ lại bảo mình đánh bại được chúng?
Bạch Vũ tưởng mình là Sylvester Stallone chắc?
Trong mắt cô ta, cho dù Bạch Vũ có giỏi đến đâu, tay không tấc sắt thì cũng không thể nào đối phó nổi nhóm côn đồ tàn bạo như vậy.
Bạch Vũ nhìn người phụ nữ, khẽ thở dài: “Hải Quỳnh, em thật sự không tin anh một chút nào sao?”
“Lúc thì anh nói mình cứu chữa cho bà cụ Đỗ, lúc thì nhận y vương làm đồ đệ, giờ lại nói đánh nhau với đám Đồ Tể Nửa Đêm."
Lam Hải Quỳnh giận mà không thể xả ra được: “Anh cứ mở miệng là bịa chuyện như thế, tôi phải tin anh kiểu gì đây?”
Triệu Mỹ Ngọc cũng phụ họa theo ngay: “Đúng thế, đến cả Đồ Tể Nửa Đêm mà cũng lôi ra? Đám đó là ma quỷ giết người không chớp mắt, mười người như anh cũng không đỡ nổi một tên!”
Lý Tuyết Nhàn và đám người xung quanh đều nhìn Bạch Vũ như thể đang nhìn một tên bịp bợm. Nhóm Đồ Tể Nửa Đêm từng lên cả thời sự, là đối tượng truy nã số một mà cảnh sát cũng phải đau đầu, thế mà Bạch Vũ lại dám nói là mình đánh bại được bọn chúng?
“Tôi không muốn nhắc đến chuyện anh nói dối nữa, cũng chẳng muốn nghe thêm câu nào”
Lam Hải Quỳnh giơ tay ngăn Bạch Vũ định lên tiếng: “Bây giờ tôi chỉ hy vọng anh có thể giao viên ngọc Tướng Quân cho ba”
“Anh yên tâm, chín mươi tỷ, tôi sẽ đưa anh đầy đủ. Hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi sẽ trả góp cho anh, trong vòng ba năm sẽ trả xong”
Cô ta biết cha mình có phần cố chấp, mà thực tế, viên ngọc đó hoàn toàn do Bạch Vũ giành được. Thế nhưng cô ta lại không đành lòng nhìn ông ta u sầu, canh cánh mãi không yên.
Vì vậy, cô ta hy vọng Bạch Vũ có thể nhường một bước.
“Hải Quỳnh, chín mươi tỷ, anh không cần. Viên ngọc Tướng Quân, anh cũng không thể đưa cho ba
Bạch Vũ lắc đầu: “Bởi vì nó có tác dụng rất lớn với anh.
Ngọc Tướng Quân luyện thành ngọc phù có thể giết địch trừ tà, giá trị gấp trăm lần con số hiện tại.
“Tác dụng rất lớn? Ngoài bán lấy tiền, thì nó còn có tác dụng gì với cậu nữa?”
Lý Tuyết Nhàn đập mạnh lên mặt bàn: "Cậu định lấy nó để trừ tà diệt ma chắc?”
Ồ, đúng là bị bà ta đoán trúng rồi.
Bạch Vũ liếc nhìn Lý Tuyết Nhàn một cái, sau đó xoay sang Lam Quốc Khánh, mở miệng:
“Ba, ngọc Tướng Quân không thể đưa cho ba. Nhưng con có thể tặng ba bảo vật khác.
“Giá trị còn lớn hơn ngọc Tướng Quân
Nói đến đây, Bạch Vũ lấy ra chiếc tháp Phật nhỏ treo trên xe của đám Đồ Tể Nửa Đêm, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên trước mặt Lam Quốc Khánh.
Vì Bạch Vũ vội vã rời đi, không kịp bỏ vào túi hay lau chùi, nên chiếc tháp Phật xuất hiện trước mặt mọi người trong trạng thái bẩn thỉu, không được chăm sóc.
“Đồ khốn!”
Bạch Vũ không lấy ra thì thôi, vừa lấy ra, Lam Quốc Khánh càng tức giận hơn. Ông ta dùng một tay hất mạnh chiếc tháp Phật xuống đất: “Cậu cho là mắt tôi mù rồi hả?”
“Một đống sắt vụn mà lại dám mang ra lừa gạt tôi? Còn dám nói nó có giá trị hơn ngọc Tướng Quân?”
“Cậu rõ ràng là không coi tôi ra gì.”
“Hải Quỳnh, loại người này không đáng để lưu luyến, ly hôn đi, nhất định phải ly hôn”
“Bảo nó lập tức cút ra khỏi nhà họ Lam, ba không muốn nhìn thấy nó nữa.
Lam Quốc Khánh hoàn toàn thất vọng về Bạch Vũ:
“Tôi không cần ngọc Tướng Quân nữa, bảo nó cầm rồi cút đi
Lý Tuyết Nhàn và Hàn Thiệu Huy cũng tức giận nhìn chằm chằm.
“Ngọc Tướng Quân quan trọng hơn ba sao? Quan trọng hơn tôi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất