Lần trước, Dương Kiếm Hùng tiêu diệt căn cứ Thanh Sơn, bắt được mấy chục tên tội phạm bỏ trốn, chỉ có bốn tên trong nhóm Đồ Tể Nửa Đêm chạy thoát. 

Sau đó, cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc, nhưng vẫn không lần ra tung tích bọn chúng. 

Bạch Vũ cũng gần như quên mất sự tồn tại của đám người này, không ngờ bọn chúng lại chủ động mò đến tìm anh. 

Đối với mấy tên tàn dư này, trong lòng anh tràn đầy sát ý. 

Phải biết rằng, đã có hàng chục cô gái trẻ chết thảm dưới tay bọn chúng. 

“Căn cứ của Mạnh Đại Quân?” 

Nghe Bạch Vũ nhắc đến, gã trung niên mập lập tức căng thẳng: 

“Sao mày biết bọn tao trốn ra từ đâu?” 

Gã bắt đầu đánh giá lại Bạch Vũ một lượt. Người này biết thân phận của bọn chúng, thậm chí còn biết cả nơi ẩn náu, rõ ràng Bạch Vũ không phải kẻ tầm thường. 

Ít nhất thì anh không hề đơn giản như cái danh ở rể mà Tiêu Nhược Băng điều tra kia. 

“Đương nhiên tạo biết.” 

Bạch Vũ khẽ cười nhạt: “Tao còn biết hôm nay là ngày tận số của chúng mày” 

“Ranh con, mày khiến tạo rất bất ngờ đấy” 

Gã trung niên mập đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không có mai phục gì mới lạnh lùng cười khẩy: 

“Nhưng đáng tiếc, mày định sẵn phải chết ở đây rồi.” 

Bạch Vũ quả thực khiến bọn chúng bất ngờ, nhưng hiện tại là bốn chọi một, mà bọn chúng đều là những kẻ giết người không chớp mắt, nên vẫn tin chắc có thể dễ dàng giải quyết anh. 

Bạch Vũ mỉm cười: “Giết người là tội chết đấy. 

“Không nói quá đâu, bốn chúng tao cộng lại, tiền thưởng truy nã đã lên tới cả mấy chục tỷ rồi" 

Gã trung niên mập cười toe toét: 

“Mày nói xem, đã giết nhiều người như vậy rồi, giờ giết thêm một đứa như mày, bọn tao còn có chút áp lực nào sao?” 

Ba tên đồng bọn phía sau phá lên cười, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt và hung tàn. 

Đối với loại người như Bạch Vũ, trước kia mỗi năm bọn chúng giết bảy tám tên cũng là chuyện thường. 

Bạch Vũ hỏi lại một câu: “Tiêu Nhược Băng sai chúng mày tới à?” 

Gã trung niên mập vặn cổ rắc rắc rồi cười khẩy: “Câu trả lời ấy hả, tự mày xuống âm phủ mà hỏi Diêm Vương đi... “Nhớ cho kỹ, tên của tao là Đại Đồ, đại trong "to lớn", đồ trong "đồ sát"." 

Gã cười gắn một tiếng: “Lúc chết, trong lòng còn vương chút hoài niệm, như thế cũng đỡ uất ức hơn. 

“Vút!” 

Tiếng cười của gã chợt khựng lại giữa chừng, bởi vì không biết từ lúc nào, một lưỡi dao đã kề sát ngay yết hầu gã. 

Bạch Vũ đứng thẳng người trước mặt gã trung niên mập, trong tay nắm chặt thanh kiếm Ngư Tràng. 

Toàn bộ không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng. 

Không ai ngờ được võ công ủa Bạch Vũ lại khủng khiếp đến vậy, ra tay nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ. 

Gã trung niên mập sững người, sau đó khẽ thở dài: “Hôm nay chúng tao gặp may rồi” 

Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nhìn gã trung niên mập, nói: "Tao cho mày một cơ hội sống, có muốn không?” 

Gã trung niên mập nhếch môi, giọng điệu mang theo vẻ chế giễu: 

“Ở đây tao có bốn người, mày cho tao cơ hội sống? Mày chắc chứ?” 

Vừa nói, ba tên đồng bọn phía sau cũng nhanh chóng rút vũ khí, một đứa cầm dao găm, một đứa giương nỏ, còn tên cuối rút ra một khẩu súng tự chế. “Ranh con, mày mà dám động đến đại ca tao, tao giết sạch cả nhà mày... 

Một ả đàn bà trông dữ dằn phản ứng lại đầu tiên, rút ra một con dao găm quân dụng, gào lên: 

“Thả anh ấy ra. 

"Vút!" 

Ngay khoảnh khắc đó, bóng người của Bạch Vũ chợt lóe lên, tay phải khẽ vung, mũi kiếm đâm thẳng xuyên qua yết hầu của ả ta 

Tiếng thét của người đàn bà lập tức tắt ngấm. Cơn đau dội khắp cơ thể khiến ả run lên bần bật, máu tươi từ cổ tuôn xối xả. 

Bạch Vũ lạnh nhạt cất lời: “Tao đã cho mày mở miệng chưa?” 

Nhóm của tên trung niên mập đều im lặng. 

Ả đàn bà dữ tợn ôm lấy cổ, thân hình run rẩy không ngừng, ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin nổi nhìn vào Bạch Vũ. 

Ả chưa chết ngay, vì thế cơn tức giận dâng lên khiến đôi mắt gần như muốn lồi ra ngoài. 

Ả không ngờ Bạch Vũ lại có thể tàn nhẫn đến mức này. 

Bạch Vũ liếc mắt nhìn ả một lần nữa, rồi lại hướng ánh mắt về phía gã trung niên mập. 

"Đại Đồ, có muốn nói gì không?" 

Khi một người chuyên nghiệp ra tay, mọi thứ đều rõ ràng. Đại Đồ nhìn đồng đội đã chết đứng bất động, rồi nhìn lại lưỡi dao sắc bén trên cổ mình, cuối cùng chỉ biết khổ sở cười: 

"Tao nhận thua." 

Bạch Vũ khẽ gật đầu: "Nhận thua là tốt, như vậy tao sẽ không phải phí sức. Mày tự cắt đứt một chân đi, tao sẽ cho chúng mày một con đường sống." 

Đổi bốn người lấy ba mươi tỷ, cũng coi như là có thu hoạch. 

Gã chột mắt giận dữ quát lên: "Ranh con, đừng quá ngông cuồng.." 

"Vèo!" 

Lời vừa nói xong, giọng của gã lập tức im bặt, vì lưỡi kiếm sắc bén đã xuyên qua yết hầu của gã. 

Không có chút sức phản kháng nào! 

Giây tiếp theo, gã ngã vật xuống đất, chết không nhắm mắt. 

“Khốn kiếp!” 

Một tên côn đồ khác vì tình anh em sâu nặng, trông thấy hai đồng bọn chết thảm thì máu nóng xông lên đầu, lập tức giương nỏ bắn về phía Bạch Vũ. 

Bạch Vũ vung tay trái, đón lấy, tung ra một cú hất nhẹ. 

Mũi tên bắn ra bị Bạch Vũ bắt lấy, rồi anh lập tức phản đòn. 

"Phut!" 

Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, tên cướp bị mũi tên xuyên thẳng qua yết hầu. 

“Mày... mày...” 

Gã giơ tay chỉ vào Bạch Vũ, định hét lên giận dữ, nhưng cổ họng chỉ phát ra vài tiếng khò khè rồi tắt lịm. 

Chẳng phải chỉ là giết một thắng ở rể thôi sao? Sao lại thành ra cả bọn đều bị tiêu diệt thế này? 

Gã mang theo sự không cam lòng mà chết... 

Bạch Vũ lạnh nhạt cất lời: “Đã bảo chúng mày đừng nhiều lời rồi, cứ không nghe. 

“Vút!” 

Lợi dụng khoảnh khắc đó, gã trung niên mập lặng lẽ trượt lui như con lươn, chỉ trong chớp mắt đã lùi về sau bốn năm mét. 

Đồng thời, tay phải vung lên, một khẩu súng tự chế đã nằm gọn trong lòng bàn tay. 

Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân gã trung niên mập chợt cứng đờ, thanh kiếm Ngư Tràng sắc bén đang áp sát giữa hai chân mày của gã. 

“Nhanh, nhanh quá... 

Nhanh đến mức không thể tin được. 

Gã trung niên mập đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ. 

Giây phút này, gã đã kinh hoàng đến tột độ. Người tên Bạch Vũ trước mặt hoàn toàn không phải đứa con rể ăn hại như lời đồn, mà là một cao thủ võ đạo thực sự. 

Thực lực chắc chắn đã vượt qua Hoàng Cảnh, bởi vì mấy tên cao thủ Hoàng Cảnh mà gã từng giao thủ trước đây, không một ai đáng sợ như Bạch Vũ. 

Nghĩ tới đây, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy. 

Xong rồi! 

Cả bọn đều tiêu rồi! 

Đó là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu gã! 

“Ba mươi tỷ tiền thưởng, cũng không biết có đáng không” 

Bạch Vũ lấy điện thoại ra, bấm số báo cảnh sát, sau đó thong thả bước đến trước mặt Đại Đồ: 

“Bây giờ thì có thể nói xem, là ai phái chúng mày tới rồi chứ?” 

“Dĩ nhiên, mày cũng có thể chọn không nói. 

Bạch Vũ mỉm cười nói: “Chỉ là quyết định này sẽ ảnh hưởng đến việc tao giết mày, hay giao mày cho cảnh sát” 

“Đúng vậy, là sếp Tiêu cho bọn tao mười lăm tỷ, bảo chúng tao cướp lại viên ngọc Tướng Quân. 

Đại Đồ biết mình đã chẳng còn ưu thế: “Còn việc có giết mày hay không là do bọn tao tự quyết. Tụi này xưa nay không bao giờ để lại người sống” 

Bạch Vũ lạnh giọng truy hỏi: “Tiêu Nhược Băng là ai? Cô ta lấy đâu ra gan mà dám chứa chấp chúng mày?” 

"Bên ngoài cô ta là quản lý cửa hàng đồ cổ, nhưng thật ra lại là đầu mối tiêu thụ hàng trộm cắp, chuyên phụ trách tẩu tán đồ vật mà bọn trộm mộ đào được. 

Đại Đồ một hơi nói hết: “Cô ta buôn lậu đồ cổ, còn hại chết người, cho dù bị xử tử mười lần cũng không đủ. Tao từng có quan hệ tình cảm với cô ta.” 

“Cho nên sau khi căn cứ Thanh Sơn gặp chuyện, tao đã tìm đến cô ta nương nhờ. Dưới tầng hầm của tiệm đồ cổ Uông thị có mật thất, mấy ngày nay bọn tao đều trốn trong 

đó." 

Dù sao mình cũng xui xẻo rồi, gã chẳng ngại kéo thêm mấy kẻ chôn cùng. 

“Cảm ơn.” 

Nghe gã nói xong, Bạch Vũ gật đầu, sau đó tung một cú đá, đá cho Đại Đồ ngất xỉu. 

Sau đó, anh lại trói chặt Đại Đồ, nhét vào trong xe rồi khóa kỹ. 

“Ù oát!” 

Vừa dọn dẹp sạch sẽ dấu vết hiện trường, Bạch Vũ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa. 

Anh không ở lại. Dù số tiền thưởng lên đến ba mươi tỷ, nhưng Bạch Vũ cảm thấy dây dưa với cảnh sát quá phiền phức. 

Anh gửi tin nhắn cho Dương Kiếm Hùng, sau đó phủi tay, chuẩn bị quay về. 

Chỉ là khi đóng cửa chiếc xe thương vụ, Bạch Vũ vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu của xe bọn Đồ Tể Nửa Đêm treo một chiếc móc nhỏ hình tháp Phật. 

Nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì đồ thủ công rẻ tiền bày bán ở vỉa hè. 

Hơn nữa đám người Đồ Tể Nửa Đêm cũng không hề nâng niu gì, khiến cho món đồ này bám đầy bụi bẩn, cũ kỹ rách nát. 

Thế nhưng lúc ấy, khối ngọc Sinh Tử trong người Bạch Vũ lại trở nên bồn chồn, thôi thúc không ngừng. Anh bèn vươn tay, mạnh mẽ giật lấy món tháp Phật ấy, cầm trong tay rồi mang theo rời đi... 

Sáu giờ chiều, Bạch Vũ trở về biệt thự nhà họ Lam. 

Bạch Vũ vừa mới đỗ xe xong, bước vào đại sảnh thì một ly nước trà đổ thẳng xuống ngay sát chân anh, nghe một tiếng "bốp". 

eyJpdiI6IlJlanAzZjlXdVZjZzRNY2Y4Y1c0ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiR1dVQTFpem1NK1pkV0JCOVV3TzhcL0xCOFptK3U2Rng2ZExGNEdna2xRV2pHWVN0OUJKSFwvYjJBOVp0cGptaHN0WnJXODRjVDlWSVRjdEY3Z1FiblNpakk2enNPK1g5dkxVSEx0WjNYcHR1UVwvMjduYVorRDdtR3lXVHJcL3p5RlkzQ2VXeWtNXC9Ua3NPb2VZNDZHVHFVMFB0M2FlUXRac0tQaFNERUR0ZmlQKzVuU3BJZDVHSldsc2ZWU0xtS0NkQmlxN0pFWFBwR1ZRTUlMWmlzZ1FCNUEyTWMwSWxrd3hmRnhaZTA3TWpTUGRaYTRWYkNJSXpJWTZ5VllNV3Z4WFFIMDc5V1BKZEY4bFZ4VktxcDZaN2FNM0tzTkFMRlBoTUJoVUd0MnhCS2s3VXJldEhLbUFORGJzZmRFMWhhZXpRVDBEd29yOFUxYTVwd1NtaG5VcE1sNDNVYmdvWnZQMTVyNlMrOXRLNFdNSms9IiwibWFjIjoiMTU2MDRiYjgwMWMwMGRmODc3NDU4ZmExMWY0YWRjODQyMjUyMzI3MjNkMDM2OTg0YWZjNWFhNTlmOWI3MGFiMCJ9
eyJpdiI6IlpqWHo4N1FyY2t5KzI3TmZvTnJjc1E9PSIsInZhbHVlIjoiaTlYcTFKWldBbW9iNER6VEljbXl1eDk3MXlaK25vb2lRVHc1bXVvZ1lucFJoT3pVMW1OZkx5dGxGNGVXVkpmemhxak1SaXFNVFNhcEdyd3NyNklmcFZUMGR2MTJvUG9tUnlET3ZYUDZzQnhmNFZhOFRcL0xQWUlseFozMENLYkdcL09ZN3NUZDlqU2lpeXhTbjFtQ203SGgxcFk1VWpLQXJNeFVVTWxcL2tKSWlqcHhIS09SRGlQVXNcL2d1MytwWUp3Z0NUVjJ0RmYrK2ZQZzRac3pYNlRXRndSeldVVkR1WkwrRlNwZXVwamdlcVFGRUdpS3hYREJ5YVorckZKeVVJczJsSGxvTlVKY3pMSGx1azJWa29VWkd0KzhsQklIYUduWWx5RVNWZDNCdGRzPSIsIm1hYyI6ImIyZWNjNTEwMTA2YTIyODMwZWJjNjY2YTY5NDQ3NWRmZjAwY2Q1ZDgyYzIyMjljZTk1NGZhNDkzMGI5NzQzMzQifQ==

Có lẽ, đã đến lúc phải làm cho xong chuyện này rồi...

Ads
';
Advertisement
x