"Đệ giúp bọn họ được giải thoát và tái sinh, đó là công đức, làm gì còn sinh kiếp vận nữa?"
"Công đức?" Lý Dục Thần cúi đầu nhìn về phía rìa biển hoa, lẩm bẩm nói: "Mày cố ý sao? Mày lấy cổ hồn đi, lấy cả gốc rễ ác niệm cũng chỉ là để lại tất cả mọi thứ cho tao sao? Mày đã tính hết rồi, thậm chí mày còn biết được một ngày nào đó tao sẽ đến đây nữa, đúng không?"
Hướng Vãn Tình nghe thấy khó hiểu: "Dục Thần, đệ đang nói gì vậy?"
Lý Dục Thần đã bước về phía trước.
Ở giữa biển hoa có một khoảng đất trống, đất đen khô cằn không sự sống, ở giữa mảnh đất đó là một bộ xương trắng, khung xương cực kỳ cao lớn. Trên bộ xương phủ một lớp ánh sáng mịn màng tựa như ngọc bích ngàn năm.
Hướng Vãn Tình thấy nó lập tức nhớ đến ánh sáng mình vừa thấy trên người Lý Dục Thần, nhưng khi nhìn sang anh thì lớp ánh sáng ấy đã biến mất, có lẽ đã bị hấp thu rồi.
"Đây là người có hồn phách cổ xưa nhất bị rút ra khỏi hoa bỉ ngạn sao? Không biết đó là người thế nào nữa? Tại sao lại trở thành người đầu tiên chết ở nơi này?" Cô ấy hỏi.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ lướt qua bộ xương, một cảm giác thân thiết khó hiểu lan tỏa khắp da thịt.
Anh khẽ cau mày, rồi lập tức đứng dậy nói: "Dù đó là người thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, cứ để người này yên nghỉ ở đây đi."
Nói rồi anh vung tay lên, mặt đất cuộn lên vùi bộ xương xuống tạo thành một gò đất đen nhỏ, nằm sừng sững giữa biển hoa.
"Chúng ta đi thôi." Lý Dục Thần nói.
Hai người đi xuyên qua biển hoa, đi về nơi sâu thẳm tăm tối.
Trong một vùng đất hoang vu, họ nhìn thấy một tảng đá kỳ lạ đứng sừng sững ở đó.
Tảng đá đó rất đẹp, đẹp đến mức chẳng giống đá mà giống sản phẩm công nghiệp hơn.
Đó là một khối chóp hình tam giác, bề mặt nhẵn bóng, phản chiếu ánh sáng, giống kiểu được cắt bằng máy móc tinh vi nhất rồi được đánh bóng một cách tỉ mỉ vậy.
Hướng Vãn Tình bước lại gần, rồi nhìn thấy dáng vẻ của mình trên mặt gương nhẵn mịn ấy.
Không biết là do sự tăm tối hoang vắng của địa ngục khiến cô ấy càng thêm phần lay động lòng người, hay là vì đã trải qua quá nhiều thứ kể từ khi bước vào Hoàng Tuyền, tu vi tiến bộ khiến dáng vẻ cô ấy thay đổi, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp của mình.
Trước kia từng có người nói cô ấy là mỹ nhân, nhưng ở Thiên Đô, cái đẹp chưa từng là thứ đáng để ca ngợi, bởi vì đệ tử Thiên Đô đều đẹp, huống hồ Dao Trì bên cạnh còn có người phụ nữ đẹp đến mức không thể tả nổi.
Hướng Vãn Tình chưa từng cảm thấy mình đẹp, chỉ có lúc này, khi soi thấy dáng vẻ của chính mình, cô ấy mới cảm thấy cảm xúc dâng trào.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
"Đây là đá Tam Sinh sao?"
Nhìn cái hình chóp nhẵn bóng như tới từ một thế giới khác, hoàn toàn không giống với bất cứ thứ gì đang tồn tại ở thế giới này này, Hướng Vãn Tình suy đoán nguồn gốc của nó.
Nếu đây là đá Tam Sinh, thì thứ đang phản chiếu ắt là đời này, còn ở hai mặt kia có thể sẽ thấy quá khứ và tương lai.
Hướng Vãn Tình đi vòng quanh hình chóp, đi đến một mặt khác.
Cô ấy nhìn thấy một gương mặt trẻ thơ, không rõ là nam hay nữ đang mặc chiếc áo bông vải thô cũ kỹ. Gương mặt non nớt đỏ ửng lên vì giá rét.
"Mình ở kiếp trước đây sao?"
Hướng Vãn Tình tự hỏi lòng mình, rồi lại thấy đứa nhỏ trong gương mỉm cười với mình.
Sau đó, cảnh vật thay đổi.
Núi non hoang vu, lòng sông khô cạn, đất đai cằn cỗi, ngôi làng đổ nát...
Khuôn mặt người đàn ông và đàn bà trắng bệch, họ quỳ xuống trong cơn gió bắc, quỳ lạy ngọn núi cao ở đằng xa, miệng hét vang tên thần mưa...
Mẹ đưa hai củ khoai lang cho đứa nhỏ, rồi nhét một túi da đựng nước vào trong áo bông của nó, nói với đứa nhỏ rằng: “Đây là hai củ khoai lang cuối cùng và cũng là túi nước cuối cùng của làng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất