Hoa bỉ ngạn run rẩy dữ dội hơn trong lòng bàn tay Lý Dục Thần như nhớ lại quá khứ khủng khiếp phải quên đi. 

 

"Tôi trốn tránh anh ta, nhưng anh ta vẫn lôi tôi ra rồi rút lấy một phần hồn ý cổ xưa nhất của tôi. Cái nỗi đau lúc linh hồn bị rút ra đó, cả đời này tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa!" 

 

"Mày cũng biết là rất đau đớn sao? Thế đống xương trắng nằm trên đất kia thì sao? Lúc mày lấy hồn phách của họ đi, mày có cảm nhận được nỗi đau của họ không?" Hướng Vãn Tình hỏi. 

 

"Không, chúng không thấy đau! Hoa bỉ ngạn mang niềm vui đến cho mọi người, chẳng phải vừa nãy cô cũng rất vui khi chạy trong biển hoa hay sao?" Hoa bỉ ngạn nói. 

 

Hướng Vãn Tình chợt im lặng. 

 

Nhớ lại sự thiếu suy nghĩ của mình ban nãy, chạy thẳng vào ảo cảnh mà chẳng hay biết gì, nếu không có Lý Dục Thần ở đây thì e rằng, giờ này cô ấy vẫn đang trên đường sang bờ bên kia, có mệt chết cũng chẳng biết gì! 

 

"Này, mau thả tôi ra, tạo ra thiên kiếp giữa hai giới không phải chuyện đùa đâu!" Hoa bỉ ngạn vùng vẫy kêu: "Đi tới chỗ các người muốn đi đi, đá Tam Sinh ở phía trước đó, tới đó mà xem quá khứ tương lai của các người, xem tình duyên ba đời của mấy người, chẳng phải đó chính là thứ mà mấy cặp tình nhân như hai người thích coi sao?" 

 

Hướng Vãn Tình sững người, mặt đỏ bừng nhìn Lý Dục Thần một cái nhưng không nói gì. 

 

Lý Dục Thần cũng không nói gì, thậm chí ánh mắt cũng có hơi ngây ra như thể đang nghĩ điều gì đó. 

 

Hoa bỉ ngạn thấy có hi vọng, nói tiếp: "Thả tôi ra, tôi sẽ chỉ cho các người một đường đi, tránh đi nhầm mà lạc vào thành Uổng Tử." 

 

"Thành Uổng Tử..." Lý Dục Thần chuyển tầm mắt vào đứa nhỏ đỏ như máu trong lòng bàn tay. 

 

"Đúng, là thành Uổng Tử, nếu đã bước vào thành Uổng Tử thì cho dù anh có mạnh đến đâu cũng đừng hòng bước chân ra ngoài! thành Uổng Tử là nơi hội tụ hồn phách chết oan từ xưa đến nay của cả hai giới âm dương, đến cả điện quân Diêm Vương cũng không dám tùy ý đi vào đó. Anh thả tôi ra mau, thả ra, tôi sẽ chỉ đường cho anh." 

 

Hoa bỉ ngạn trở nên tự tin hơn, nó tin rằng dù người trước mặt nó có là thằng điên đi nữa, thì chỉ cần cộng hai điều kiện gồm thiên kiếp giữa hai giới và đường vào thành Uổng Tử lại, anh cũng chẳng có lý do gì để không thả nó ra. 

 

Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Biết rồi." 

 

Nói rồi anh siết bàn tay lại. 

 

Kèm theo đó là tiếng gào không cam lòng của hoa bỉ ngạn: "Anh thật sự không sợ thiên kiếp... thằng... điên...." 

 

Một đống máu nổ tung tóe. 

 

Một trận mưa máu chợt đổ thẳng xuống giữa hư không xám xịt, che phủ khắp đất trời. 

 

Vô số xương trắng nằm chất chồng trên mặt đất như được mưa máu tưới đẫm, từ từ nhúc nhích bò dậy như thể sống lại. 

 

Chỉ trong chớp mắt, khắp núi rừng đâu đâu cũng có xương trắng đang đứng giống như một đội quân xương trắng khổng lồ mạnh mẽ. 

 

Hướng Vãn Tình nhíu mày nhìn. Dù cô ấy đã tu thành chính hỏa, kiến thức uyên bác và đã từng trải qua nhiều chuyện lạ lùng quỷ dị, nhưng cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến cô ấy sởn hết da gà. 

 

Mưa máu vẫn còn rơi nhưng màu đã nhạt đi nhiều, còn những bộ xương trắng kia cũng dần dần có da có thịt, chỉ là nó có phần trong suốt, trông rất hư ảo. 

 

Đám xương trắng đó đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Lý Dục Thần. 

 

Chợt mưa máu ngừng rơi, đám xương trắng ầm ầm ngã xuống đất thành từng đống, từng khóm hoa nhỏ nở rộ trên mặt đất. 

 

Đống xương trắng vô tận chìm vào biển hoa mênh mông, rồi biến mất. 

 

Những bông hoa này tuy nhỏ bé và không rực rỡ phong phú như biển hoa lúc họ mới đến, nhưng lại là hoa thật, mọc trên mặt đất, tràn đầy sức sống và năng lượng. 

 

Lúc này, Lý Dục Thần đang ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt, chẳng có gì. 

 

"Thiên kiếp đâu rồi?" Lý Dục Thần lẩm bẩm. 

 

Hướng Vãn Tình nghe thấy sự thất vọng trong giọng của anh, thấy hơi khó hiểu. 

eyJpdiI6Ik5UWVl2YWxrS0gyZ240WDh4d0kxbWc9PSIsInZhbHVlIjoiYkl5ZUVkM1wvQWxFSXBCTGZ0MWw3aXNZaERoRitKNkczKzBzaUJ1UHhZQmRBZHBrQWJKR1lwY0Q5VWFWdExFWXNDRGVoVFpNWWhDZ3R2Z2Y2TDBcL2lqMWpNOFVpbDF2T2tNVHZpeWdQSk5GZlVuOWlIdlwvajRXcDlWTGNpakt5WnVETytIS2VqQlFjUGVNdHlZY2NmdHQ4dytkOHNLcyt6MHNacFFHMDVCMFNJQnVmMzFrZVZ0cVhhK3lRaDN4SDNoT3lXbmUxTE5pM0V1Nk4wcnBUY3FWbmNEOUpocmF5OUJLUEVvZzREQUR4aHl2Q0E3VUR3V2xlUlN3WlBLVzJ4c01tdFY4THdaY0FpcmFEYkZJa3lsbE9aVTNPNTZNck1JcVRSbkVQQTdzbzhVNzRJU3pnM2xSZmo0V2NNdU5FVUYxbllUWUFtZzFoR3lzamo5MFFZREpFMXJtb0xBWHZcL21ZSCtnUUlxMHlNKzZaa1ppNVZ6aDFiR0NtUDBIb2F2YlpIWTJzbFVsekZRZnF3WFwvalRXeTRBYmk0RTJxSStORWJPM1ZwaFZtVldiK3B6Y2RLVTRiODZDXC9jNjR2aUNOa04yRHRyOVZTbGNSYlV6YjZVMFwvWHhHb1JmMjFQNmtjNHI5T0lGRVpJYzF3PSIsIm1hYyI6IjY0NjM0ODNiM2Q2YTI3YThhNmI4NTgwNTJlMzY1NzVkYTRiN2U4MzU1NjMyM2ZjZjFmNjQ4NTBjNDM0Njk4ODQifQ==
eyJpdiI6IkpIdFA2ZnZpU0NMWE1HT3hpdjJRS1E9PSIsInZhbHVlIjoiOW5yZTlJQmJUc1RUK09uOTkwdW5xVVpxbFB1cTdcL28xTnJmWlJnRTF6ellyUmxnV3A0WURuejFDdHZTcVk2TEgiLCJtYWMiOiJiYjM5M2RhZGJhNjQ4ZDlhNTkxNWM3ZjQ1OTM4OWYxYTc5MGEzZDRhYTU5MWViMjhkNWRkMzljNTE4YzczOGQzIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x