Đó là một con đường dài mà hẹp, dài như không có điểm cuối. 

 

Giống kiếm này của Nhị sư huynh đã chém thế giới ra làm đôi vậy. 

 

Mãi cho đến khi phía trước xuất hiện một tia sáng. 

 

Ánh sáng ấy thẳng đứng, chiếu thẳng từ trên trời xuống một luồng ánh sáng thẳng tắp, giống như một thanh kiếm ánh sáng đang đứng thẳng vậy. 

 

Bước qua khe sáng đó, tầm nhìn đột ngột rộng mở, cảm giác đè nén vừa rồi lập tức biến mất. 

 

Hướng Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng cũng ra rồi." 

 

Thế giới trước mắt khác hẳn với thế giới vặn vẹo không trời không đất lúc bước vào Quỷ Môn Quan, tuy nơi này vẫn còn âm u mờ mịt nhưng lại rộng rãi thoáng đãng, phía xa xa còn có một con sông vang lên tiếng nước chảy róc rách, tạo cảm giác sống động tràn đầy sinh khí. 

 

Hướng Vãn Tình nói: "Tỷ cứ  tưởng đường Hoàng Tuyền càng ngày càng khó đi, càng đi càng gập ghềnh, không ngờ lại càng bằng phẳng thế này." 

 

Lý Dục Thần lại không mấy lạc quan: "Có khi càng bằng phẳng lại càng nguy hiểm." 

 

Hướng Vãn Tình nói: "Nghe có tiếng nước tức là có dòng chảy, nếu nước nơi này chảy thì thức là nó chẳng liên quan gì đến dòng Nhược Thủy ứ đọng kia." 

 

Hai người đi về phía trước. 

 

Lúc đến gần, bọn họ nhìn thấy một con sông rộng mênh mông, nước sông đục ngầu vàng vọt, thoạt nhìn còn tưởng là Hoàng Hà. 

 

Nhưng nó lại không có sức mạnh cuồn cuộn như Hoàng Hà, mà cái trông đục ngầu màu vàng kia cũng chỉ là sương mù mờ mù bốc lên trên mặt sông, cứ lơ lửng lượn lờ trên ấy như thể luồng khí hỗn độn còn sót lại nơi xó xỉnh nào đó vẫn chưa được dọn sạch từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa. 

 

Tiếng nước chảy vang lên từ trong làn sương mù, nghe thật trong trẻo vui tai tựa như tiếng lục lạc của sự sống, là dấu vết của lịch sử, khiến người ta không thể không đi theo. 

 

Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình đi dọc theo bờ sông. 

 

Không biết đã đi bao lâu, bỗng nhìn thấy có một cây cầu ở đằng xa. 

 

Chỉ là cây cầu đó vô cùng kỳ lạ, nó không bắc qua sông mà là lận ngược xuống dưới mặt sông hệt một cái bóng. 

 

Đầu cầu có một căn nhà nhỏ cổ cũ kỹ, khói bếp lượn lờ. 

 

Căn nhà rất bình thường, nhưng khói thì khác, nó trông giống cái bóng phản chiếu dưới nước vậy. 

 

Có một bà lão đang ngồi cạnh bếp lửa ngoài hiên nhà. 

 

Trên đống lửa có đặt một cái nồi, không biết nồi đấy đang nấu thứ gì, rõ ràng là chất lỏng màu trắng nhưng lại nổi những bọt khí màu đen. 

 

Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến canh Mạnh Bà và cầu Nại Hà trong truyền thuyết. 

 

"Vậy ra đường Hoàng Tuyền thực sự có canh Mạnh Bà!" Hướng Vãn Tình nói. 

 

Chợt nghe bà lão ngồi ngoài hiên nhà nói: "Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, có ở trong lòng tất là có, lòng người không có ắt là không." 

 

Hướng Vãn Tình ngạc nhiên, đi lại hỏi: "Bà lão, những gì bà nói có nghĩa là gì?" 

 

"Không có ý nghĩa gì là có ý, nhưng có ý là ý gì?" Bà lão lẩm bẩm, vừa khuấy nồi canh bằng một cái vá trông rất bẩn. 

 

Nồi canh nhìn đặc quánh bị bà ta khuấy lên, bọt khí màu đen càng bốc lên nhiều hơn. 

 

"Bà lão, cây cầu này là cầu Nại Hà ạ?" Hướng Vãn Tình hỏi. 

 

"Cầu Nại Hà, cầu Nại Hà, Nại Hà đảo điên. Đảo điên, điên đảo, đảo ngược cả quỷ với tiên. Làm người đã khó làm tiên lại thêm khó nhằn. Chi bằng làm quỷ, đảo điên quên đi tất cả..." 

 

Bà lão vừa khuấy canh vừa lẩm bẩm, không rõ là đang nói hay đang hát. 

 

Hướng Vãn Tình thấy thú vị bèn hỏi: "Bà lão, bà là Mạnh Bà à? Còn canh này là canh Mạnh Bà à?" 

 

"Mạnh Bà?" Cái vá của bà lão chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hướng Vãn Tình: "Tôi họ Mạnh? À à, họ Mạnh, cũng được, cũng được, họ Mạnh cũng tốt..." 

 

Nói rồi bà ta lại cúi đầu khuấy canh. 

 

Hướng Vãn Tình nhíu mày hỏi: "Bà lão, chúng tôi phải uống canh của bà mới qua cầu được đúng không?" 

 

Vốn dĩ cô ấy còn đang tự hỏi, bà lão này sẽ ép họ uống canh như thế nào? 

eyJpdiI6IlZDdTk4eCs3cmRBeFMzTk00YVQyaXc9PSIsInZhbHVlIjoiVWxpc21uUHJ1cHVhZ2lMTG12ZG9XUEdKYnJNV0JcL1NtaHFHaCtLUmc3VnZFNVc1NnQxOFYzSHFNV2xFR2ZENU8iLCJtYWMiOiJlODY3NDY0M2Q0OTNlZWIyMGVjYjkwZmIwYzc4ZTlkNjA3ZjA1OTllOWI4YWQwNDA2MDA5YjFhZjM5NDMyNzgxIn0=
eyJpdiI6IjMyWjE0YlNqaTlhdW53aGxVYVZCNmc9PSIsInZhbHVlIjoiOTBFVEtwOEFmcXF2bUVjN0h1YmVmYnVwblYxUW1EczRIUXVsM0pEcitDTlJscEtua2hMSlFwNDRiNXFPTzRneUlHWVJCRUpYc1lLclwvTjRTdjBFMFNXV1wvU1ZsSUVsVzN0VEhvdHRMNkRQc1BibXd2eWEzMEJoZ0l0N3d5TDFwMnQ5c1VnU3IyUWV0eHVaUlVUWDU4YTBwV00zN3RjTENmS3ArbFp2RkZOVlpLSzBBNFJzUkVWRnpZd2FOQ3h6dGJ4MkdQbmlcL0ZQQzhlcHZFSEFTNWQyUDV2RlZ5WHVLSnNQZ1wvcGFQNnZxRFwvUzR1SlwvcmU5S2ExdjdVSFBuZWNyQ083eXozRWpoVitKa2ZWXC9paXFEa1lhd1VUbElpZzczUGhTQ3huYzBDXC9Ea2hRQlppUFN6dWZcL0tBU1JTTm9DT1ljZU1YSXNwWUtUQXpVYis5bTQwQ0pMcU1IZ1p1YWYrNTZDbTNhdUJyd3c2QXVTTDQ0RHlEMTNhMGUzZGRQMFpsTDNBUHFTcGlsQzdSXC95Rng2RjMzSmg4YllMbmtoTWdON0dBVnlxcmRTN211cW1veEMxWW1VbWFRbWcrU0w4aFEiLCJtYWMiOiIxNzQ3NjY0M2FiM2FkMzYwN2UxMDRjMzgwODQ1ODcxZDQ4NTM3MjM0MzcyNTVhY2FlNGQzYTgxNDUyYTk2Y2E3In0=

Nhưng cô ấy lại chẳng cảm nhận được chút khí tức mạnh mẽ nào trên người bà lão.

Ads
';
Advertisement
x