Lý Dục Thần ngồi xuống xem xét, rồi nói: “Xem ra bọn chúng đều chết dưới kiếm của nhị sư huynh.”
“Thật sao?” Hướng Vãn Tình ngạc nhiên, “Nhưng tỷ không cảm nhận được kiếm ý của nhị sư huynh, chỗ con quỷ khổng lồ chết, kiếm ý còn sót rõ ràng lắm mà.”
Lý Dục Thần nói: “Vì đám ác quỷ này yếu hơn con quỷ lớn kia quá nhiều, căn bản nhị sư huynh không cần tốn bao nhiêu sức, thậm chí có thể không cần rút kiếm, chỉ dùng kiếm ý hư vô trong lòng mà bước qua đây, bọn chúng đã chết rồi.”
Hướng Vãn Tình kinh ngạc gật đầu, lần nữa nhìn nhận lại thực lực của Nhị sư huynh.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Xác lũ ác quỷ phía trước càng lúc càng nhiều, nhưng đều nằm dạt hai bên, như thể cố ý nhường ra con đường để đi.
Lý Dục Thần tưởng tượng ra cảnh nhị sư huynh từng bước đi qua nơi này:
Vô số ác quỷ chặn đường phía trước, nhưng nhị sư huynh như không nhìn thấy, bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung, thong thả tiến về phía trước, lũ ác quỷ lần lượt ngã xuống, tự động nằm sang hai bên, nhường ra đường đi. Thỉnh thoảng có kẻ ngã giữa đường, cũng bị kiếm ý hư vô trên người nhị sư huynh chém thành tro bụi.
Cảm nhận bước pháp của nhị sư huynh, kiếm ý trong lòng Lý Dục Thần cũng trỗi dậy, hình ảnh điệu múa ma trời chợt mơ hồ hiện lên giữa khoảng không mờ ảo phía xa.
Không biết đã đi bao lâu, trước mắt hiện ra cánh cổng.
Hai bên là vách đá dựng đứng, xám mờ mịt vươn lên tận trời, rồi từ trên trời cuộn ngược xuống, cắm vào đất, tạo thành vòng khép kín.
Ngoài khe hẹp ở giữa chỉ đủ cho một người đi qua, thì không còn lối nào khác.
Trên mặt đất bên cạnh khe hẹp, có tấm biển cũ nát, không biết được làm từ chất liệu gì, đã gãy làm hai mảnh.
Trên đó có chữ, ghép hai mảnh biển vào thì vừa đúng là ba chữ triện cổ xưa lớn:
Quỷ Môn Quan
“Ơ, đây chính là Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết sao?” Hướng Vãn Tình tò mò nói, “Tỷ từng đọc trong sách cổ Thiên Đô, nói rằng Quỷ Môn chặn, nước hoàng tuyền, khi Quỷ Môn đóng, đến thần tiên cũng không mở được.”
Lý Dục Thần nói: “Sao đệ chưa từng đọc cuốn sách đó nhỉ?”
Hướng Vãn Tình cười nói: “Đệ ở Thiên Đô được mấy năm chứ? Những sách đệ chưa đọc còn nhiều lắm!”
Rồi cô ấy nói: “Tấm biển này chắc là do nhị sư huynh chém vỡ nhỉ, nhị sư huynh thật là, chém nát cả biển tên, sau này có người đến, ai mà biết được đây là Quỷ Môn Quan nữa.”
“Là nhị sư huynh chém đấy, e là không chỉ chém một tấm biển đâu.” Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn khe hẹp sâu hun hút kia, cùng vách đá hai bên cao chót vót nối với trời đất.
Hướng Vãn Tình giật mình: “Ý đệ là... Nhị sư huynh đã chém đôi cả ngọn núi này sao?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Vừa rồi không có kiếm ý còn sót là vì lũ ác quỷ quá yếu, không đáng để nhị sư huynh rút kiếm; ở đây không có kiếm ý sót lại là vì ngọn núi này quá cao quá sâu, kiếm ý đã xuyên vào tận trong, chẳng còn dấu vết gì nữa. Hoặc nói chính xác hơn, nơi này cũng chẳng phải là ngọn núi, nơi đây không trời không đất, trước Quỷ Môn Quan vốn không có đường, là nhị sư huynh đã dùng kiếm chém ra con đường.”
Hướng Vãn Tình kinh ngạc nhìn khe hẹp trước mắt: “Thì ra là chém ra bằng kiếm, bảo sao hẹp và dốc đến thế!”
“Sư tỷ, để đệ đi trước, tỷ đi sau đệ.”
Vì khe hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, nên Lý Dục Thần định đi trước để ứng phó với những điều chưa biết.
“Không, tỷ là sư tỷ, tỷ lớn hơn đệ, tỷ đi trước.” Hướng Vãn Tình kéo anh lại, tự mình đi vào khe trước.
Đi được hai bước, như chợt nhớ ra nay Lý Dục Thần đã không còn là tiểu sư đệ của năm nào, cô ấy quay đầu cười nói: “Dù bây giờ đệ có mạnh thế nào, thì trong mắt tỷ, đệ vẫn là tiểu sư đệ của tỷ, là thằng nhóc con!”
Nói xong cô ấy làm mặt quỷ, rồi cười quay đầu đi tiếp về phía trước.
Lý Dục Thần như trở về nhiều năm trước, được Hướng Vãn Tình che chở, yêu thương, trong lòng thấy ấm áp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất