Vũ Hồng Lệ cố gắng gượng ngồi xuống đất, cơ thể run rẩy trơ mắt nhìn Lệ Thừa Trung mang theo tượng thần thiên nữ Tịnh Quang bỏ chạy.
Chất độc ẩn chứa trong cơ thể cô ta đã phác tác hoàn toàn.
Lệ Thừa Trung quá nham hiểm, gã tốn mấy năm trời chỉ để hạ độc, khiến cơ thể cô ta hoàn toàn không thể chống lại được loại độc này.
Chưởng ấy có thể dọa Lệ Thừa Trung phải bỏ chạy, nhưng Vũ Hồng Lệ cũng đã dùng hết sức bình sanh rồi, đã vậy còn khiến cho chất độc trong cơ thể lan đi nhanh hơn, một khi chân khí đã mất đi thì không còn khả năng chống đỡ nữa.
Cuối cùng Vũ Hồng Lệ cũng không gượng ngồi được nữa, cơ thể ngã dài xuống đất.
Cô ta nhìn lên trần nhà, bức tranh trên trần nhà được chạm trổ trời trăng và cả những áng mây, những bầy hạc tiên bay lượn tự do trong những áng mây kia như đang cười nhạo cô ta.
Trên đó còn khắc một bài thơ:
Thần công lực khó đoán điều khiển âm dương, bao trùm vạn vật tạo thành bát hoang.
Thiên phù vừa có đế nghiệp phồn vinh, mong đến lễ tế ban cho điềm lành.
Bài thơ được Vũ Hoàng Tắc Thiên sáng tác, nó cũng ẩn giấu khẩu quyết truyền thừa của thiên nữ.
Vậy mà giờ đây nhà họ Vũ lại sắp tuyệt hậu.
Một giấc mộng nữ hoàng, trời trăng lại xuất hiện giữa hư không thắp sáng muôn nơi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con số không.
Nỗi đau đớn vì tuyệt vọng trong lòng Vũ Hồng Lệ còn đau hơn cả nỗi đau do độc gây ra.
Cô ta từ từ nhắm mắt lại đợi chờ cái chết đến.
Chợt lại có tiếng bước chân truyền đến.
"Cô ơi!" Vũ Hồng Lệ nghe thấy có người kêu mình.
Sau đó lại có một đôi tay đỡ lấy cổ và vai cô ta, đỡ cô ta dậy.
Cô ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đầm đìa nước mắt của Ngũ Ngọc Kỳ.
"Ngọc Kỳ..." Vũ Hồng Lệ không dám chắc đây là ảo giác trước khi chết hay là cô ta đã chết rồi.
"Cô ơi, cô có sao không? Cô ơi..."
Cơn đau dữ dội giúp Vũ Hồng Lệ xác nhận rằng mình vẫn chưa chết.
"Ngọc Kỳ, con chưa chết sao?"
"Con chưa chết, A Tứ đã cứu con." Ngũ Ngọc Kỳ quay lại nhìn.
Vũ Hồng Lệ nương theo ánh mắt cô ta mà nhìn thấy Lý A Tứ đứng sau lưng sau, mặt mày u ám không có chút biểu cảm nào.
"Nhưng mà... ông nội... và cả nhà họ Vũ... đều chết hết rồi!" Ngũ Ngọc Kỳ òa khóc.
Trái tim Vũ Hồng Lệ đau nhói, nhưng ít nhất cô ta lại không cảm thấy đau buồn bằng nỗi tuyệt vọng ban nãy nữa, bởi vì cô ta đã nhìn thấy hy vọng.
"Ngọc Kỳ, nghe cô nói này!"
"Dạ!" Ngũ Ngọc Kỳ gật đầu thật mạnh, lặng lẽ lắng nghe.
"Thứ quý giá nhất của nhà họ Vũ chính là huyết mạch thiên nữ. Mỗi đời thiên nữ đều sẽ truyền thừa công lực xuống cho nhau, tính từ thời Thiên Hoàng Tắc Thiên thì cũng truyền thừa được hơn ngàn năm rồi. Giờ đây, cô sẽ truyền công lực lại cho con..."
"Con?" Vẻ mặt Ngũ Ngọc Kỳ tràn đầy kinh ngạc.
Lý A Tứ đứng sau lưng cô ta lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ như thể đã đoán được hết thảy rồi vậy.
Lúc nghe Lệ Thừa Trung nói chuyện với Vũ Hạo Luân, anh ta đã biết, rất có khả năng Vũ Hồng Lệ sẽ truyền thừa thiên nữ cho Ngũ Ngọc Kỳ, bởi hiện tại Ngũ Ngọc Kỳ là người phụ nữ duy nhất còn mang huyết mạch nhà họ Vũ.
Nếu không phải vì có thể sẽ được truyền công lực, Lý A Tứ đã dẫn Ngũ Ngọc Kỳ rời khỏi Tấn Châu về thủ đô từ lâu rồi, còn lâu anh ta mới đi cứu ả đàn bà này.
"Đúng vậy, con cũng có huyết mạch thiên nữ, bởi vì mẹ con vốn là người thừa kế của thiên nữ..." Vũ Hồng Lệ ho khan dữ dội, cơ thể run lên bần bật.
"Cô, cô đừng nói nữa, con sẽ đưa cô đi chữa trị." Ngũ Ngọc Kỳ nói.
"Vô ích thôi, độc của Lệ Thừa Trung đã ngấm vào tận xương tủy và cả nguyên thần của cô rồi, không còn cách nào cứu chữa nổi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất