Vũ Hồng Lệ lắc đầu: "Nếu anh không thích, hoàn toàn có thể rời đi, tôi chưa từng trói buộc tự do của anh, sao anh không đi? Sao lại phải hại tôi?" 

 

"Đi? Tôi đi được sao? Người làm trái ý cô, có mấy ai có thể sống sót?" Lệ Thừa Trung cười khẩy nói, "Huống chi, tôi đã bỏ ra trên người cô nhiều như vậy, sao tôi có thể không lấy chút vốn về?" 

 

"Anh..." 

 

Vũ Hồng Lệ vừa giận vừa hận, hận không thể xé xác Lệ Thừa Trung, nhưng độc tính đã càng lúc càng nặng, khiến cô ta khó mà nhúc nhích. 

 

"Lệ Thừa Trung, anh không muốn trở về động Phật cổ nữa sao? Anh không muốn thành tựu chân thân Phật cổ nữa sao? Không có thiên nữ Tịnh Quang của tôi, anh cũng không thể thắp sáng đèn sen Phật cổ đâu!" 

 

"Ha ha ha, thật cảm ơn cô đã lo cho tôi!" Lệ Thừa Trung cười to không dứt, nhấc tượng thần thiên nữ Tịnh Quang bên cạnh lên, "Không cần cô bận tâm nữa, có pho tượng thần này rồi, tôi có thể tự nghĩ cách. Huống hồ, lát nữa Vũ Hạo Luân đến, hút thần công của cô, hắn sẽ là thiên nữ đời mới của nhà họ Vũ, cũng chẳng cần đến cô nữa." 

 

"Vũ Hạo Luân... thì ra là vậy!" 

 

Vũ Hồng Lệ chợt hiểu ra, trong mắt lóe lên vẻ đau đớn, căm hận nhìn Lệ Thừa Trung. 

 

Lệ Thừa Trung thấy cô ta đến nước này mà vẫn không ra tay, biết trúng độc đã sâu, không còn tạo thành uy hiếp, nên yên tâm to gan, tâm trạng càng thêm khoái trá. 

 

"Để tôi nói cho cô một chuyện nữa nhé, người nhà họ Vũ đều đã chết rồi, bà vú của cô, còn cả cha ruột của cô, đều chết cả rồi! Hahahaha! Nhà họ Vũ đã hết rồi! Nhật nguyệt trên cao, đại nghiệp ngàn thu, hahahaha! Thật quá buồn cười!" 

 

"Nhưng cô yên tâm, tục ngữ có câu, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, tôi và cô dù gì cũng từng ân ái mặn nồng, tôi sẽ để cô chết một cách có thể diện." 

 

Lệ Thừa Trung cẩn trọng tiến lên hai bước, đến trước mặt Vũ Hồng Lệ. 

 

Ngay cả lúc này, gã vẫn giữ cảnh giác. 

 

Bởi gã hiểu rõ thực lực của Vũ Hồng Lệ, toàn bộ công lực truyền thừa ngàn năm của nhà họ Vũ đều ở trên người một mình cô ta. 

 

Nhưng cũng chính vì chế độ truyền thừa này, mà những người khác trong nhà họ Vũ đều trở thành phế vật. Một khi người thừa kế thiên nữ bị khống chế, nhà họ Vũ sẽ chẳng còn gì đáng sợ. 

 

Đây cũng là lý do Lệ Thừa Trung dám nhân lúc Vũ Hồng Lệ bế quan, ngang nhiên tiến hành tàn sát cả nhà họ Vũ. 

 

Sắc mặt Vũ Hồng Lệ vô cùng tái nhợt, một tay ôm bụng dưới, thân thể run rẩy không ngừng, chẳng rõ là vì căm giận hay vì đau đớn tột cùng. 

 

Lệ Thừa Trung đưa ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt cô ta, tặc lưỡi than thở: "Cô cũng xem như mỹ nhân, tôi cũng từng thật lòng thương yêu cô, trước khi cô chết, chi bằng để chúng ta làm nóng người lần nữa, cũng giảm bớt nỗi đau khi chết của cô..." 

 

Vừa nói, gã vừa làm động tác lả lơi. 

 

Ngay lúc đó, Vũ Hồng Lệ bất ngờ trở tay đánh một chưởng, lòng bàn tay mang theo ánh sáng trắng nóng rực, vỗ thẳng vào Lệ Thừa Trung. 

 

Cũng may Lệ Thừa Trung từ đầu đến cuối vẫn giữ cảnh giác, bằng không một chưởng này trúng ngực, chắc chắn gã phải chết ngay tại chỗ. Dẫu vậy, gã vẫn né không kịp, bị một chưởng đánh trúng vai, cả người bay thẳng ra ngoài. 

 

Lệ Thừa Trung sợ hết hồn, chẳng màng đến cánh tay tê liệt, quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã thoát khỏi vườn hoa, lại chớp mắt nữa, đã lao ra khỏi sơn trang nhà họ Vũ, lẩn vào rừng rậm. 

 

May mà tượng thần thiên nữ Tịnh Quang vẫn kẹp chặt dưới khuỷu tay gã. 

 

Lệ Thừa Trung sờ lên tượng thần, mới thở phào nhẹ nhõm. 

 

Gã ẩn nấp trong rừng rậm một hồi lâu, mới lặng lẽ lẻn về nhà họ Vũ. 

 

Không dám đến mật thất của Vũ Hồng Lệ, gã định đi tìm Vũ Hạo Luân trước. Đến gian phòng giam giữ Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ, vừa bước vào, chỉ thấy xác chết ngổn ngang khắp nơi, còn Vũ Hạo Luân thì nằm chính giữa, đầu đã lìa khỏi cổ. 

 

Lệ Thừa Trung kinh hãi tột độ, cho rằng Vũ Hồng Lệ đã ra ngoài giết chết Vũ Hạo Luân. 

eyJpdiI6InI4clBPUDA1REF0NTNhSWxybnZCanc9PSIsInZhbHVlIjoiQ3IrZmtFUnh6QkFhUE5OTFBPSnAzajl0V2Z2V1U5SUFObnNhT0pQRjhYM1lkcVwvYU94WnJ4dUtPR1A3dEY2d1EiLCJtYWMiOiJhOTBhNjU5OGI3NzViYjUxNjY1ZDNmMmUxM2Q3NzE2NTE1ODkzODI1ZmNhODc5OTFkYmM2MGE3YTY0ZTBhMTQ4In0=
eyJpdiI6IjVyaUxCWG5kRGNXVCtpV1FFSEJYc1E9PSIsInZhbHVlIjoieWV1Tm1icHU0XC9BenFZK1dzRkV4WmcwSEpjdHFQNTdPOTBlMGxrc1ZDOXBqVlRzYVYxVzVQRDNjeVwvTjZ1QlNBeUlFODdKZkFvejlVSUljWDdhK0Rycm5jcFNUZ0J4YWlUaE0ydzhnbHdrOWFEUTF4cFFHV2VrRXhlaWY4SjVmcnlwbUYwT1AybzNrMmpCWndNOVBmVVBZVHJtd1wvdlJtMUVDVjk4bHFKSWdPSW1KcUZCcWF6TVFFMXFSOHRxRFVSK1BoTUFDWHpLekdQek9ZUXFhcmoyZkxHZHpMWndLSExjWXQ1MEFBNzdST1hoMjV1bit1VUpCMkJza3BXakpOdm4wTkFPa285Z3VDZlwvamwxNWZYaVwvc0JteUs4Z3hNZU5jYmRFc1NUS3NaMlFNK2NpakJ0aWRIUXVaV0pPdlRxTVpkV1htN1BybGh4M0JyWGRlZk1aU0c5YVY1d1FcL05XWTdvNXRMT3AwQWtrPSIsIm1hYyI6IjNhMzMwNWVhNzc1M2YyMDg1YjliNDQwZGUwYzc4MTdmNGQ4ODM4ZDM4YWEwYjI0NDViMTNlMzhiMjk1M2QyZTMifQ==

Lệ Thừa Trung quyết định không mạo hiểm nữa, ôm chặt tượng thần thiên nữ Tịnh Quang, rời khỏi nhà họ Vũ, rời khỏi Tấn Châu, một đường chạy trốn về núi Ngũ Đài.

Ads
';
Advertisement
x