Hình Gia Xuyên nói với Thẩm Gia Nghi: "Cô Thẩm, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta đi ăn trước nhé? Cô Trác, cô cũng đi cùng đi." 

             "Được ạ!" Thẩm Gia Nghi và Trác Lộ Dao đồng loạt gật đầu đáp. 

             Sau đó, Giang Thừa Thiên cùng mọi người rời công ty Vi Na, tìm một nhà hàng cao cấp gần đó dùng bữa. 

             Ăn xong thì đã mười giờ đêm. 

             Hình Gia Xuyên, Tào Quang Dân và mấy người khác đều uống rượu, nhưng họ đều có tài xế riêng, nên không phải tự lái xe. 

             Còn Giang Thừa Thiên thì vận nội lực bài trừ hết men rượu trong người, rồi tự lái xe chở Thẩm Gia Nghi, Trác Lộ Dao và Lưu Hồng về nhà. 

             Tối nay Thẩm Gia Nghi uống không ít rượu, đôi má ửng hồng, trông quyến rũ lạ thường. 

             Cô tựa lưng lên ghế, nhìn Giang Thừa Thiên: "Giang Thừa Thiên, hôm nay may nhờ anh dẫn Tỉnh đốc Hình và mọi người tới giúp giải vây, không thì tôi bị tên Trương Phổ Hách quấy rầy đến điên người mất." 

             Giọng cô phảng phất men say và uể oải, khiến lòng anh xôn xao. 

             Anh bất lực nói: "Gia Nghi, lẽ ra em nên nói sớm với tôi, để tôi đến phụ em xử lý sớm, em cũng đỡ bị quấy rầy cả ngày." 

             Thẩm Gia Nghi chu môi, nũng nịu: "Tôi cũng đâu muốn việc gì cũng làm phiền anh đâu mà." 

             Giọng cô lẫn men say: "Giang Thừa Thiên, có phải anh thấy tôi vô dụng lắm không? Nợ của sếp Trương là anh giúp đòi về, hợp tác với tổng giám đốc Vạn cũng là anh cứu vãn, quản lý Ngô chịu giúp cũng do anh thuyết phục, phương thuốc làm đẹp da là anh cung cấp, hôm nay cũng là anh giúp tôi giải vây. Nghĩ kỹ lại, hình như việc gì tôi  cũng chẳng giúp được…" 

             Anh hiểu cô đang mượn rượu nói lời thật lòng. 

             Qua thời gian tiếp xúc, anh càng lúc càng hiểu người phụ nữ này hơn. 

             Bề ngoài cô có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại mềm yếu. 

             Hơn nữa, một mình cô gánh vác cả một công ty lớn như vậy, áp lực đè lên vai còn nặng hơn ai hết. 

             Anh thầm thở dài: "Gia Nghi, nói gì mà em chẳng giúp được gì chứ. Công ty Vi Na trụ vững đến giờ là nhờ em đứng mũi chịu sào đấy. Nếu không có em, e là chưa kịp tôi ra tay giúp thì công ty đã sụp rồi." 

             Trác Lộ Dao ngồi ghế sau cũng tiếp lời: "Đúng đó, Gia Nghi, đừng phủ nhận bản thân nữa. Cậu giỏi nhất mà." 

             Dạo này Trác Lộ Dao uống thuốc bắc nên không uống rượu, đầu óc rất tỉnh táo. 

             Thẩm Gia Nghi phả ra mùi rượu, vò tóc mình: "Tôi chẳng giỏi giang gì hết, tôi thấy mình vô dụng lắm, đúng là đồ phế vật!" 

             Trác Lộ Dao bất lực nói: "Gia Nghi, cậu say rồi. Nghỉ ngơi đi, sắp về đến nhà rồi." 

             Thẩm Gia Nghi lắc đầu: "Tớ chưa say, tớ còn uống tiếp được. Hay là mình đến quán bar làm tiếp, thế nào?" 

             "Không được!" Trác Lộ Dao gạt phắt: "Giờ cậu cần nghỉ ngơi, không được uống nữa!" 

             Đúng lúc ấy, Giang Thừa Thiên liếc gương chiếu hậu, thấy có một chiếc ô tô màu đen cứ bám theo phía sau. 

             Lúc trước anh không để ý, nhưng giờ mới phát hiện chiếc xe ấy đã theo sau mấy con phố rồi. 

             Anh nheo mắt, lập tức đổi hướng, rẽ khỏi đường về Quân Duyệt Đình, chạy lên một cây cầu vượt. 

             Trác Lộ Dao ngạc nhiên: "Anh Giang, anh lái nhầm đường à? Hình như đường này không phải đường về Quân Duyệt Đình đâu?" 

             Anh lên tiếng: "Hình như chúng ta đang bị bám đuôi!" 

             Trác Lộ Dao không kìm được khẽ kêu: "Bị bám đuôi ư?" 

             Sắc mặt Lưu Hồng tái đi: "Giang tiên sinh, chuyện gì vậy ạ?" 

             Nghe anh nói thế, Thẩm Gia Nghi cũng tỉnh táo hơn vài phần: "Giang Thừa Thiên, anh chắc là chúng ta đang bị bám theo à?" 

             "Tất nhiên." Anh gật đầu. 

             "Vậy giờ phải làm sao?" Thẩm Gia Nghi hỏi. 

             Anh nói dứt khoát: "Cứ xem họ muốn làm gì đã." 

             Nói rồi, anh đạp ga, tăng tốc. 

             Ngay khi anh tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo. 

             Không chỉ chiếc ô tô màu đen đó, mà còn mấy chiếc khác cũng đồng loạt tăng tốc. 

             Anh thoáng giật mình, cau mày: "Không chỉ một chiếc đang bám theo chúng ta!" 

             "Không chỉ một chiếc?" Trác Lộ Dao run cả người: "Rốt cuộc có bao nhiêu xe đang bám theo chúng ta vậy?" 

             Anh liếc gương chiếu hậu: "Đếm sơ qua cũng có chín chiếc đang bám theo!" 

             Thẩm Gia Nghi cũng nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên tình hình đúng như anh nói. 

             Một linh cảm chẳng lành dâng lên, cô hỏi: "Sao họ phải bám theo chúng ta? Họ định làm gì?" 

             "Tôi cũng chưa rõ." Anh lắc đầu, trấn an: "Đừng lo. Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu." 

             Thẩm Gia Nghi, Trác Lộ Dao và Lưu Hồng hít sâu mấy hơi, cố giữ bình tĩnh. 

             Thẩm Gia Nghi nuốt nước bọt: "Giờ anh định lái xe đi đâu?" 

             Anh nói: "Ra ngoại ô." 

             Thẩm Gia Nghi khó hiểu: "Sao lại ra ngoại ô? Ở đó vắng người lắm. Lỡ họ làm gì hại chúng ta thì sao?" 

             Anh giải thích: "Nếu không đến chỗ vắng người, bọn chúng sẽ không lộ mặt. Nếu họ đến gây sự thì giải quyết dứt điểm một lần cho xong." 

             Thẩm Gia Nghi lo lắng: "Vậy chúng ta có cần báo cảnh sát không?" 

             Anh lắc đầu: "Đối phương dám bám theo trắng trợn thế này, báo cảnh sát e cũng chẳng ích gì. Thôi bỏ đi. Đừng lo, để tôi xử lý." 

             Chẳng mấy chốc, anh lái xe xuống khỏi cầu vượt. 

             Nhưng vừa xuống cầu, lại thấy không ít xe từ các ngả khác ập tới, hợp lại thành một tốp với chín chiếc phía sau. 

             Số xe đang bám theo họ giờ đã hơn ba chục chiếc. 

             Lập tức, Thẩm Gia Nghi, Trác Lộ Dao và Lưu Hồng càng thêm căng thẳng. 

             Họ chưa từng trải qua chuyện thế này; không khóc òa lên đã là gan dạ lắm rồi. 

             "Để xem các người rốt cuộc muốn làm gì." Khóe môi anh khẽ nhếch, lướt qua một nụ cười lạnh lẽo, rồi tiếp tục tăng tốc, lao thẳng về phía ngoại ô. 

             Lúc này, xe anh lao vun vút phía trước, hơn ba chục chiếc sau lưng truy đuổi ráo riết. 

             Cảnh tượng ấy thu hút không ít người đi đường. Có người tưởng đang quay phim, tò mò rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh lia lịa. 

             Chạy suốt hơn một tiếng, anh đã rời xa nội thành, tiến vào ngoại ô. 

             Xe cộ thưa dần, cả một vùng vài cây số chẳng có bóng người. 

             Chạy thêm một đoạn, anh dừng xe trước cổng một khu nhà máy bỏ hoang ven đường ngoại ô. 

             Lúc này, hơn ba chục chiếc kia cũng kéo đến, tất cả đỗ cách đó không xa. 

             Dưới ánh đèn pha, cả khu nhà máy bỏ hoang sáng rực. 

eyJpdiI6Ijk3NFNzblVuWnYyc2ttbWZlZWd1WXc9PSIsInZhbHVlIjoiQmc1OVRNOGw5Y0ZCdWt2QTRwTUJmV0gzbDNJaGVQNm8zc3hFVk5UbVFqRDQ2b1hIY0lQTldjSHpqTlwvVCsxdE16TzBUdXluRTh0T2REM3JTVmJZanFFa0RtMHJvQlZrdFV1VGxDR05uT0xYemthZldwSlBMMXNqR2hnY25HU2hTN1ZwdlwvVGZwQnNJYlA0OFdlNTMyRkZDUW1cL2ZHeURvMFZ6aXBuTTUyMGtyNVd0cUM0dTdQOUo5Rmw4a29jUnBQeGl1VHZTbVk4VnVjc3FcL1IxQmVneFwvcHdTNTVtU2lONzFXbTZlWmQzZzBwaUVUUHlJamR1Q1VGREJvVmRORVZmZUhhR1wvQVdES3VzVDNPQkY1T2ZzcUl5bFVwM1BFNW4rNFRHWVFpemNPYVJnQzFiWGRmd1JVZzNCR0hsWmRHYUttaGxJcWxZMGlRMXd1MlJ5cm05dUtRPT0iLCJtYWMiOiJjYjM4OGUwNjQyMDBkNmI1YTYyZWJlODk4YzU1Mjk5YWQyZjA0MWQ3YmNiNGY2ZWFlYTdjZDkwNzk4NTY0ZTlkIn0=
eyJpdiI6IlJUZnlHUVJ5bEszR2t5a3RnQkZkVmc9PSIsInZhbHVlIjoiZlYxXC9ZWXUrb0dCanNzWEZEYVV2STk3c3hMWENXU3liV3hrRXAwZkkzdmtJb2ZBNE01TXRjeTFNUjU4SVlMcUY1WW9JV1wvbzZBOWZVYnhrRjBVZkdvQklkY1M4azJaNWNLcGdDNWpNQkhlQjJFUUI0RFB4NDRtdjZsa0JxQTRZQ1wvUlwvbFRCbk5MUnQrZ3NPVE5mYm92RWozcm5rRGZCUk9sY2VzdFwvT2lQU29xR2YrOFBqNlNzUGtzTm5YQVk5UzBRaStTTFd0M3BXTnBBdkpSUHdpRHJxZEZNMEN1WE04U05hdldkbEFvcGpkOGxEalhhOVJXZjNUTnFuNUNBWWJET0ZrZnFud1pmTDlcLzBKclptemN2UFE9PSIsIm1hYyI6ImYyM2QwNjRiOTZjZDg0M2FiZGY5MDRlYjI3OGNiNThiMjU3MDliMTgxODhiMmMyNWY1YmUwYzYwZDk3OTEzOWUifQ==

             Anh dặn: "Lát nữa các cô kéo kín kính cửa và khóa chặt cửa xe. Dù thế nào cũng không được xuống xe."

Ads
';
Advertisement
x