Trúc Viên, nơi ở của Liên trắc phi Liên Hoa.
Tiểu viện như tên, Liên Hoa chỉ thích trúc.
Mấy tháng sau khi gả vào vương phủ, quý phi tỷ tỷ liền trồng đủ loại trúc trong tiểu viện của Liên Hoa, nghe nói ngày hè vô cùng mát mẻ.
Khác với Mai Viên của Hạ Tử Duệ, trong Mai Viên chỉ có vài loại cây dây leo, cũng không có hoa mai.
“Trắc phi sao mà từ chỗ vương phi trở về hình như có điều suy nghĩ? Không phải bởi vì chuyện vương gia vừa tiến cung mà lo lắng chứ?” Đại nha hoàn Vũ Nhạn của Trúc Viên quan tâm hỏi.
Trên tay không nhàn rỗi, rót nước nóng vào trong chén trà đưa cho Liên Hoa.
Liên Hoa hoàn hồn, trả lời: “Vương gia tiến cung tự nhiên là có công việc, ta không cần lo lắng. Nhưng mà, hành động hôm nay của vương phi làm ta cảm thấy nghi hoặc.”
“Vương phi sao thế?” Vũ Nhạn vội hỏi.
Nếu nói đến vương phi, vậy thật sự không phải là một người chủ yên tĩnh, ba ngày hai bữa đều gây chuyện.
Liên Hoa nhíu nhíu mày, ánh mắt xoay chuyển, mím mím môi, cuối cùng vẫy vẫy tay: “Không có việc gì. Cho người bên dưới sau này chú ý vương phi một chút, có việc báo lại ta.”
“Dạ.” Vũ Nhạn lập tức đáp lại.
“Buổi tối bảo phòng bếp làm thêm nhiều món vương gia thích ăn.” Liên Hoa dịu dàng dặn dò.
Nghĩ đến phu quân của nàng ta Lâm Bắc Hàn, lòng của nàng ta không khỏi mềm đi, nụ cười trên mặt cũng nhộn nhạo hẳn lên.
Hắn nói khuya hôm nay sẽ đến Trúc Viên.
Vũ Nhạn nghe vậy, lâp tức đáp lại.
Trong lòng biết đêm nay vương gia sẽ đến, mỗi lần vương gia đến, trắc phi đều cười như vậy.
Khóe môi của nàng ta nâng lên lập tức ra ngoài dặn dò.
…
Nửa tháng sau.
Mai Viên.
Trải qua một thời gian ngắn nghỉ dưỡng, vết thương trên đầu của Hạ Tử Duệ cũng khỏi.
Mấy hôm nay, Vân Nhi phụ trách hầu hạ nàng vẫn luôn rất tận tâm, phần lớn mọi chuyện trong Mai Viên đều do nàng ta xử lý.
Làm cho Hạ Tử Duệ có chút hài lòng là Vân Nhi có sự trầm ổn không hợp tuổi, làm việc ổn thỏa đưa đẩy khôn khéo, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, làm cho nàng bớt suy nghĩ không ít.
Sau khi vết thương dần lành lại, sau khi nàng xuống giường đi đi lại lại cũng không cảm thấy choáng váng, thì đi đến trong đình của Mai Viên hít thở không khí.
Quan sát cảnh sắc Mai Viên, không khí vào mũi có chút tươi mát.
Khóe miệng của Hạ Tử Duệ cong lên, so sánh với không khí ô nhiễm của thế kỷ 21, không khí ở đây không chút ô nhiễm, hô hấp, cảm thấy cả người sảng khoái.
Lúc này, Hạ Tử Duệ mới chính thức đối diện với thân phận mới của mình.
Trong mắt một mảnh lạnh nhạt rõ ràng.
Từ trước đến nay nàng không phải là một người chịu bắt nạt, càng không phải là người thương hương tiếc ngọc!
Nếu như ở trong vương phủ này, có người không muốn để nàng sống yên ổn, đến quấy nhiễu thanh tịnh của nàng, nàng nhất định sẽ không nhân từ nương tay, thương hương tiếc ngọc!
Nghĩ đến đây, trong đầu lại hiện lên đoạn trí nhớ bốn người tiểu thiếp không để Hạ Tử Duệ vào mắt, nụ cười bên môi lạnh đi.
Sau này tốt nhất bình an vô sự, nếu như vẫn có kẻ có mắt như mù trêu vào nàng, cũng đừng mong nàng đơn giản bỏ qua!
Nhưng mà… trước mắt, địa vị của nàng lúc này quá mức ngượng ngùng, không được sủng ái, không cầm quyền, nhưng vẫn là ở vị trí chính phi!
Mặc dù người làm trong phủ bằng mặt không bằng lòng, đều đứng về phía Liên trắc phi, nhưng quy củ cổ đại nghiêm ngặt, xem như là có lợi cho nàng.
Cúi đầu thưởng trà, nhíu chặt lông mày, dần dần giãn ra.
Vân Nhi đứng ở sau lưng hầu hạ nàng nhìn thấy nàng an tĩnh thưởng trà, thì vẫn luôn im lặng không nói.
Kỳ thật Vân Nhi cũng vui mừng, sự thay đổi của vương phi trong nửa tháng này nàng ta đều nhìn thấy trong mắt, âm thầm cảm thấy may mắn, sau khi vương phi trải qua một vài chuyện, nghĩ thông rồi.
“Mấy cửa hàng của bổn vương phi trong kinh thành hiện nay thế nào?” Hạ Tử Duệ nhạt nhẽo hỏi.
Dựa vào trí nhớ, lúc Hạ Tử Duệ gả cho Lâm Bắc Hàn có mười gian cửa hàng, nhưng hai năm qua Hạ Tử Duệ quá bận trong việc tranh giành tình cảm, căn bản không kinh doanh những cửa hàng này.
Nếu như muốn rời khỏi nơi ô uế này, không có hậu thuẫn sao được!
Vân Nhi hơi kinh ngạc, hai năm qua đây là lần đầu tiên vương phi đề cập đến chuyện cửa hàng.
“Mười gian cửa hàng đều là đồ cưới của vương phi. Mặc dù hai năm qua kinh doanh có chút không tốt, nhưng cộng lại thì lợi nhuận hàng năm cũng khoảng một ngàn lượng.” Vân Nhi báo cáo chi tiết.
Doanh thu không nhiều lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn là lỗ.
“Đưa sổ sách trong vòng hai năm của mấy cửa hàng này cho bổn vương phi xem. Sau đó gọi chưởng quản mấy cửa hàng mấy người chưởng quỹ đến gặp bổn vương phi.” Hạ Tử Duệ hơi trầm tư một chút dặn dò.
Trong vòng hai năm không quản lý không hỏi đến, mấy cửa hàng này chắc chắn sẽ không dễ quản lý, hôm nay nàng cũng chỉ có thể xem trước sổ sách một chút rồi tính tiếp.
Vân Nhi mặc dù có chút kinh ngạc việc Hạ Tử Duệ đột nhiên nhắc đến chuyện cửa hàng, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều. Chuyện của chủ vẫn là ít hỏi thì tốt hơn.
“Dạ.”
Qua khoảng nửa canh giờ, Vân Nhi cầm sổ sách đến.
Sau khi Hạ Tử Duệ mở ra, thì vừa uống trà, vừa tra xét.
Mỗi một khoản chi ra thu vào nàng đều xem vô cùng cẩn thận, cũng tính toán trong lòng.
Càng xem lông mày của nàng càng nhíu chặt.
Có một vài khoản trên sổ hỗn loạn, không cần xem nhiều, chỉ cần mở vài trang đã làm Hạ Tử Duệ nhìn ra được sự gian dối trong đó.
Cũng khó trách, hai năm không quản không hỏi đến, mấy người làm chủ tạm thời sao không có chút tư tâm của mình cơ chứ?
Mười gian cửa hàng, chia đều hàng năm mỗi gian một trăm bạc lẻ, cái này dường như quá không thể nói được!
Từ trên sổ sách nhìn ra được mười cái thì có bốn năm cái đều là lừa dối.
Căn cứ trên sổ sách ghi lại, nàng tính được, ít nhất lợi nhuận mỗi cửa hàng hàng năm đạt một ngàn lượng!
Trong đó còn có ba tửu lâu hai khách điếm, một tiệm tơ, hai tiệm ngọc, còn có hai tiệm nhà may.
Cho dù kinh doanh không tốt, cũng không thể thảm bại như thế!
Hạ Tử Duệ trước kia trong đầu chứa cái gì vậy chứ? Hồ dán? Giấm chua lâu năm? Không nhìn thấy chuyện gì khác nữa sao?
Nếu như có ngày, Lâm Bắc Hàn bỏ nàng ta, nàng ta sợ chỉ có thể quay về nhà mẹ đẻ nhận sự chê cười của nhà mẹ đẻ!
Lúc đang tức giận vì sổ sách lộn xộn, Vân Nhi bên người khẽ nói: “Vương phi là cần bạc dùng sao? Nếu như cần, nô tỳ có thể đến phòng thu chi lấy.”
“Không cần.” Hạ Tử Duệ nhàn nhạt mở miệng lắc đầu trả lời.
Sau đó đưa sổ sách của năm cửa hàng có chỗ gian dối cho Vân Nhi, dặn dò: “Ngày mai gọi chưởng quỹ mấy cửa hàng này đến.”
Vân Nhi kinh ngạc nhướng nhướng mày, lập tức đáp: “Dạ.”
Vương phi sau khi tỉnh lại quả nhiên không giống như trước.
Làm việc có chủ kiến, hơn nữa chỉ một ánh mắt một động tác cũng làm người ta không tự chủ được tôn trọng.
Trong lòng càng thêm chắc chắn, vương phi sau khi trải qua chuyện nửa tháng trước mới thay đổi.
Lần nữa đưa mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, khóe miệng hơi cong lên, nói với Vân Nhi: “Chúng ta đi nơi khác dạo xem.”
Mấy ngày này nàng cũng chỉ ngây người ở Mai Viên, cho dù cảnh sắc có đẹp, cũng có chút chán ngấy.
“Dạ.”
Sau khi hai người đi ra khỏi Mai Viên, do Vân Nhi dẫn đường đi về phía hoa viên lớn nhất vương phủ.
Trên đường, Hạ Tử Duệ âm thầm đánh giá Vân Nhi.
Nàng ta là nha hoàn hồi môn của Hạ Tử Duệ, đi theo bên cạnh Hạ Tử Duệ đã có mười năm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất