Rất rõ ràng, người chơi Cái Bang này chính là cái tên Thương Khung Thần Cái hẹn Vương Viễn đến để nói chuyện.  

 

Vương Viễn cũng không ngờ người đó lại là người của Hoa Hồng Hội, nhìn vị trí ngồi của hắn cũng biết chức vị của hắn không hề thấp, dù gì thì phó bang chủ Mộ Dung Song cũng chỉ có thể ngồi ở bên sườn của Thương Khung Thần Cái.  

 

Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, Thương Khung Thần Cái cảm thấy mình rất có mặt mũi, đánh giá Vương Viễn từ trên xuống dưới, nói một cách thờ ơ: “Chính là ta!”  

 

“Ha ha.”  

 

Vương Viễn cười ha ha, mặc kệ phản ứng của những người khác, đi đến trước mặt Thương Khung Thần Cái, chế nhạo: “Mua trang bị thôi mà còn chơi lớn như vậy, chắc là kẻ thù của Thương Khung lão đại cũng không ít nhỉ?”  

 

Nói xong thì, Vương Viễn không hề khách sáo kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Thương Khung Thần Cái.  

 

“...”  

 

Cao Lão Đại ngồi bên cạnh Thương Khung Thần Cái, thấy Vương Viễn đang kéo băng ghế thì rùng mình một cái, mắt đột nhiên nháy nháy.  

 

“Ha ha!”  

 

Thương Khung Thần Cái dù gì cũng là một bang chủ của bang lớn, đối mặt với sự chế nhạo của Vương Viễn thì y cười rồi ra vẻ: “Hồng Hoa hội của bọn ta không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của bọn ta đều không còn sống nữa.”  

 

“Ồ... ta biết.”  

 

Vương Viễn nghe thấy thế thì tỏ vẻ hiểu rõ, vừa cười vừa nói: “Xem ra là sợ ta đúng không? Yên tâm, ta là thương nhân có lương tâm, không bắt nạt kẻ yếu, lão đại Thương Khung không phải sợ.”  

 

“...”  

 

Thương Khung Thần Cái nghe thấy lời nói của Vương Viễn thì vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặng, vốn dĩ định ra vẻ một phen, ai dè tên hòa thượng này lại nhanh mồn nhanh miệng như vậy.  

 

“Hừ hừ!”  

 

Thương Khung Thần Cái cười lạnh, nói: “Ngưu ca đúng là hài hước, ta hẹn ngươi tới đây không phải để tranh cãi với ngươi.”  

 

“Ta biết, mua trang bị đi, hôm nay ta kiếm được khá nhiều đồ tốt ở Hắc Phong sơn, ngươi muốn bao nhiêu? He he!”  

 

Vương Viễn cười he he, lấy Ngọc Cốt Phiến ra, tiện tay mở quạt, sau đó lại làm bộ làm tịch phe phẩy cái quạt trước ngực.  

 

Nếu như cái Ngọc Cốt Phiến này nằm trong tay một vị công tử phái Thiên Sơn hoặc phái Hoa Sơn thì được gọi là ngọc thụ lâm phong, nhưng tên đại hòa thượng dũng mãnh này cầm cái quạt nho nhã như vậy thì đúng là một khung cảnh kỳ dị.  

 

“...”  

 

Thấy Vương Viễn lấy Ngọc Cốt Phiến ra, Mộ Dung Song và Cao Lão Đại tức lộn ruột.  

 

Giết người cướp trang bị thì thôi đi, thế mà còn khoe mẽ trước mặt người khác, hành vi của tên này đúng là làm cho người khác vô cùng phẫn nộ.  

 

Thương Khung Thần Cái cũng nhíu mày theo bản năng.  

 

Không khó để nhìn ra, Vương Viễn đang cố ý khiến cho người ta tức giận, lúc này hành vi của Vương Viễn không khác gì đang ra oai phủ đầu Thương Khung Thần Cái trước mặt bao nhiêu người của Hồng Hoa hội.  

 

“Hừ!”  

 

eyJpdiI6IkdIaE1jdGJzcjhGWCs3YlNqZTMzSGc9PSIsInZhbHVlIjoiRWVyVzFMMVJpaGhONHYrdFZ0bm82N0NmdXdGVm5ydlorRXBzZnF4T1pyNTY4SU1BSVdOc1JFTVRsUDRNOGlpUDI2eGptR296WE44RXZseUVyUCttRW5IMmNkWmhLS2ZxMEpEMk9yZzhHRE9leGhjSHVvVkU2M2xqbnZVa2tnN3dIUlJKcFd1djk0VllFbEZVaHpmRWVcL1NVVnVUZVNkQUFlV2p3ZlNjY0VYZDFCQlhRcnp5S0VEU3lDU0FoRzZJV0R5Q3h4M0JxUUpPdFlrVzY4UjRBazZSa3pRcVNyZWFVQldtekZWbTNjaG5JWml5S3A3cDJHWlYxQTRuOHBNTnZpKzAwRUJ4Z1o3T3ZMSUhKMGtZWUtDbXhxK2hYSElsSGx2bXBzWTJzTlQwbGRYYWdkZk82ZE1QUitGVVdyZjYyIiwibWFjIjoiNDg1NDNmNTY0M2I2NmYxOTQ5YTI4NjIwZTJiZjA3N2UxN2JiZWJjMTM0NTg5Njk0ZGVjZTU4MTg1OTE0ZGI2OCJ9
eyJpdiI6Ik50QUFQdDRvTmNkMkt5cFJcLzRERVZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InErdkNJdlYweURWWFpJTHhuTjQwRmlKbnRtdG5iWjd1MHc5YUR1czZGZmlWbGRjOGhaTjBtRnBST2VZRjcrNEVNMlJhUjRDdDJcL3FaVEZUdjdjRzJRdz09IiwibWFjIjoiMzcxZDkxNDA1OWZkZWRhNzA2ZmVlNjgxMTM2OTA1MDFhZDViN2ZlZTc5MjViYmNjMTBmZWI5ODQ4OTQxZjMxYiJ9

“Nhận ra! Đã từng giết một lần! Cái quạt này là cô ta rơi ra đấy.” 

Ads
';
Advertisement
x