Vừa hay bây giờ Vương Viễn đang có một đống trang bị muốn bán, nhìn thấy dòng ghi chú bên dưới lời mời kết bạn thì chấp nhận luôn, sau đó lại gửi một tin nhắn cho bên kia: “Muốn mua trang bị gì?”  

 

“Ta...”  

 

Nhận được tin nhắn của Vương Viễn, Thương Khung Thần Cái suýt nữa thì chửi thành tiếng, được lắm, tên này đúng là thấy tiền là sáng mắt, mình là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng cũng không bằng tiền của vài món trang bị.  

 

“Có thể gặp mặt nói chuyện không?” Lúc này, Thương Khung Thần Cái còn mang chút ảo tưởng về danh hiệu của mình.  

 

Nếu không dám gặp mặt nói chuyện thì chứng tỏ rằng đối phương đang sợ mình.  

 

Ai ngờ Thương Khung Thần Cái vừa mới gửi tin nhắn thì Vương Viễn đã trả lời lại: “Đâu?”  

 

Chỉ có vẻn vẹn một từ, lòng tự tôn của cao thủ Thương Khung Thần Cái lập tức bị đập nát.  

 

Tên này vừa mới giết người của Hồng Hoa hội, thế mà lại dám gặp mặt lão đại của Hồng Hoa hội, đệch, rốt cuộc hắn tự tin đến mức nào thì mới dám đáp ứng yêu cầu của mình cơ chứ?  

 

“Lạc Dương, tửu điếm Hữu Gian!”  

 

Vương Viễn dứt khoát như vậy, Thương Khung Thần Cái đương nhiên cũng không có lí do để sợ hãi, ngay lập trả lời tin nhắn của Vương Viễn.  

 

“Đến ngay đây!”  

 

Vương Viễn tiện tay gửi lại một tin nhắn, bỏ hết vàng trong tay vào túi, xoay người đi đến trạm dịch Thiếu Lâm tự.  

 

Nội công thì lúc nào luyện cũng được, còn mối làm ăn thì không phải lúc nào cũng có.  

 

Không bao lâu sau, Vương Viễn đã đến “tửu điếm Hữu Gian” đúng như đã hẹn.  

 

Đẩy cửa đi vào, đống hỗn độn ngày hôm qua đương nhiên đã khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa hôm nay tửu điếm làm ăn còn khấm khá hơn hôm qua, rất nhiều người ngồi đầy trong đại sảnh.  

 

“Rầm!”  

 

Vương Viễn vừa đi vào tửu điếm thì phía sau liền vang lên một tiếng động lớn, cửa tửu điếm cũng đóng lại theo âm thanh đó, đồng thời, hai đệ tử Thiếu Lâm ở gần cửa nhất nhấc gậy đứng chặn cửa.  

 

“? ?”  

 

Vương Viễn thấy vậy thì ngẩn ra, đảo mắt nhìn người chơi ở bốn phía theo bản năng, chỉ thấy tuy những người đó không cùng môn phái, nhưng trên ngực đều treo một huy hiệu, trên huy hiệu vẽ một bông hoa hồng cực kỳ đẹp.  

 

Đặc trưng rõ ràng như vậy, tên ngốc cũng có thể nhìn ra đây là tình huống gì.  

 

“Ha ha!”  

 

Nhìn thấy những người chơi xung quanh, Vương Viễn chỉ mỉm cười, nói một cách tự nhiên bình tĩnh: “Thương Khung Thần Cái là vị nào?”  

 

Vương Viễn vừa nói xong thì tất cả người chơi trong đại sảnh đều hướng ánh mắt về phía người chơi ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh.  

 

Dáng người của người kia hơi lực lưỡng, mặc trang phục môn phái vá chằng vá đụp, sau lưng là một cái hồ lô màu đỏ, tay phải đang cầm một cây gậy trúc màu xanh, rõ ràng là một đệ tử Cái Bang.  

 

eyJpdiI6IjRvVk9rQlZ0WE1mMFlCbWRVK1lLNVE9PSIsInZhbHVlIjoiVHdCeGhPMGhcLzM0TE1QQnBON05SODM0SHhrU1gwRkl6Y3BkK0Iyckk0NjZRTUhcL1NOd2FJaFpocGJEdnhyRmcxWExPdURMV21OVTYrNW1oTGZDdXUwdGNlRE13RmhGOWRCTW5JeHhkZlhVTU5reWM3cHlzSUx6SytYNko4V0NGaWdJemxwRFZkQWhhWTFoeWxadWFXVkJsb3l4XC9jdGVSU2dlSndqbm9GeGlPakxNc2FreVYxTlwvcEl6MlowOWpzMXFkMCt2eHNIZzJDcXdrVElmWFBMM3NkTnduSE5aWlwvNVdsSHB3TXRoUTMxTlFDM1grN2Vnc0VPXC82OExoUU94ZmpUdWttc3EyQWFkdmhxbEpQcWtxNXdxRGZqWGFOTjVPNVlsRXlpb1BZZmdOckIwaUtOMjArSmxJMzFrdlZYbTZMaGRBdTVPdGVlQ3R1M1g5ZHVaUHdPUG85K3lObGtYaEdJU1pCVU4yb0phS3lSa2dKcDNIU0dwWmYzS2c4UW4rIiwibWFjIjoiZGJjMTBkNzVlNzZiZjdlOTI4OGZiYmU5ZjdkNDIwMDc2YTdmYzkzMTc1ZmY5MDZkMGM2ZjNmNzdjNjQxMzMwNSJ9
eyJpdiI6ImpGd1BpbXJKSElYc1VcL2xXdzZuaGxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpHaXNySnJicHJrVldSSGNxZXZaK3JzRXZzTENDSVJcL25JWlZiYXUybjNvckJWVk1IRllOUjBsejZWdnIxaGhhcnY0MTB0OCtOeGk0cGZhTE10UmxpQT09IiwibWFjIjoiZTRmMjRhMTAzYzRjNTE3ZGE1MzRiOTgyNjc0ZmVlZDg2YThjOGUyYWY4MDBhMDUwNDlhMWJjNDMyYzc5NWZhMSJ9

Bên trái và bên phải người đó có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi, họ chính là Cao Lão Đại và Mộ Dung Song.

Ads
';
Advertisement
x