Chết ở đây? 

             Luân Vô Thường hắn ta không cam tâm! 

             “Thiếu chủ, giờ phải làm sao ạ?” 

             Luân Vũ thở hổn hển rồi hỏi với vẻ ảo não. 

             “Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”, Luân Vô Thường bực bội nói: “Các ngươi canh chừng thật kỹ ở đây cho ta, nhớ, trong vòng mười lăm phút tới, không được để ai quấy rầy ta, rõ chưa?” 

             Dứt lời, Luân Vô Thường đã ngồi xếp bằng xuống. 

             Ngay sau đó, đã có các tia sáng toả ra từ cơ thể hắn ta. 

             Các tia sáng này lấp lánh như mặt gương trong suốt, trông rất lóng lánh. 

             Nhưng nào chỉ có vậy. 

             Các tia sáng đó đã lan ra rồi chiêu rọi khắp các phía. 

             Tất cả mọi người lập tức thấy bàng hoàng. 

             Sức mạnh khủng khiếp quá! 

             Khi luồng sức mạnh ấy dần tan biến, mọi người chỉ thấy mình như vừa bị nhốt trong một không gian kín mít, không thể nhìn thấy hay làm gì được. 

             May mà cảm giác này chỉ thoáng qua, nếu không chắc họ sẽ bị đối thủ kết liễu ngay mất. 

             “Bên kia!” 

             Luân Vô Thường mở mắt ra, sau đó chợt ngẩng lên nhìn đại điện của Mục Vỹ rồi nói một cách chắc nịch. 

             “Thiếu chủ?” 

             “Các pho tượng không đi vào đó, nhưng các đại điện khác thì kín mít”, Luân Vô Thường khẳng định: “Phải dùng mọi cách để tạo đường chạy tới đại điện đó”. 

             “Rõ!” 

             Nghe thấy vậy, các võ giả của tiểu thế giới Luân Hồi đã phấn chấn hẳn lên, sau đó tấn công về phía Luân Vô Thường chỉ. 

             Thấy vậy, hình như các pho tưởng võ giả cũng đoán được bọn họ định làm gì, cho nên cũng nhanh chóng ùa tới đại điện đó ngay. 

             Khi thấy nhóm Luân Vô Thường bay nhanh về phía đại điện, mọi người của tiểu thế giới Tử Viêm và Lôi Đình cũng chạy theo tới đó ngay. 

             Đại quân pho tượng cũng lập tức thay đổi chiến tuyến, hình như chúng đã biết mọi người định chạy đến sinh điện duy nhất nên lập tức ngăn chặn ngay, hàng phòng ngự kiên cố chưa từng có, gần một nửa số pho tượng đã chắn trước mặt mọi người. 

             “Chết tiệt! Xem ra đúng là nơi đó có lối thoát thật rồi!” 

             Luân Vô Thường nhìn lên phía trước rồi lạnh giọng nói: “Xông về đại điện kia bằng mọi giá cho ta, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải chết”. 

             “Vâng!” 

             Nghe thấy vậy, mọi người như đã phát điên. 

             Tử Vô Tẫn, Lôi Phong, Song Thư Vũ và Đấu Thiên cũng buông bỏ mọi mưu tính riêng để tập trung chiến đấu. 

             Bây giờ mà còn suy nghĩ đến những chuyện khác thì chỉ có nước chết thôi. 

             Một trận chém giết khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

             Nhưng ngay lúc này, mọi người bỗng trông thấy có một người đang ngồi xếp bằng trước cửa đại điện cách họ khoảng một nghìn mét, người đó nhắm nghiền mắt như đang suy nghĩ gì đó. 

             “Mục Vỹ!” 

             Luân Vô Thường hét lên đầu tiên khi nhìn thấy người đó. 

             “Sao hắn lại ở đây?” 

             Nghe thấy tiếng hô này, mọi người đều nghẹn họng. 

             Mọi người đều không ngờ là Mục Vỹ đang ở đây, đã thế hắn còn đang ngồi ở vị trí an toàn nhất. 

             Ai cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy vị trí của hắn. 

             “Chết tiệt!” 

             Đấu Thiên thấy Mục Vỹ ngồi xếp bằng ở đó mà giận sôi người, sau đó thì thấy mặt mình nóng ran như bị ai tát mạnh cho một cái. 

             Trước đó, nếu y có thể đi theo Mục Vỹ thì có phải bây giờ cũng đang được đứng ở đó xem mọi người chết và bị thương do bị các pho tượng tấn công rồi không! 

             Đáng chết! 

             Đấu Thiên tức điên nhìn Mục Vỹ, dù cách cả nghìn mét nhưng ánh mắt của y vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.. 

             Nhưng y đã hoàn toàn quên đi lời mời của Mục Vỹ, lúc này chỉ còn lại hận thù thôi. 

             Ngay sau đó, Mục Vỹ ngồi ở cửa cung điện chợt mở mắt ra. 

             Đôi mắt hắn sáng quắc nhìn xung quanh. 

             Song, ánh nhìn của hắn chỉ đổi lại các ánh mắt đầy căm phẫn như muốn giết hắn của mọi người. 

             Dường như hắn đang nhàn nhã ngồi đây chơi, còn mọi người thì biến thành các miếng thịt phơi nắng. 

             “Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy, do các người số đen chứ liên quan gì đến ta đâu”. 

             Mục Vỹ chán nản liếc mắt nhìn, sau đó đứng dậy đi vào trong đại điện. 

             Nơi này tạm thời đang an toàn. 

             Cửa sinh là lối thoát duy nhất, hắn không những có thể trốn được sự tấn công của pho tượng, mà còn có thể tìm thấy lối ra. 

             Bây giờ, dù ở đây chỉ có mỗi  Dung Thiên Quyết, hay còn bảo bối gì nữa thì bọn họ cũng chẳng còn mạng mà tranh giành. 

             Họ sẽ không thể giải quyết được hết các pho tượng này, vì vậy chạy trốn mới là điều quan trọng nhất. 

             Hơn nữa, Mục Vỹ đã lấy được Dung Thiên Quyết nên cũng hài lòng lắm rồi. 

             Dung nhập được môn võ kỹ này vào người thì chuyến đi này cũng đáng. 

             Mục Vỹ không quan tâm đến các ánh mắt như muốn ăn thịt mình nữa. 

             “Chết tiệt, sao hắn lại ở đó cơ chứ!” 

             Luân Vô Thường chỉ thấy Mục Vỹ đứng đó chẳng khác nào tát vào mặt hắn ta một cái. 

             Trước đó, hắn ta đã thi triển bí pháp, tiêu hao gần một nửa lượng máu huyết của mình thì mới mò được đến địa cung này -  nơi an toàn nhất ở đây. 

eyJpdiI6ImFJanhxa2dlWTFOMytnNVZqdUtyTnc9PSIsInZhbHVlIjoicjFIVTRReDRsbThiTTltSFZrcWZ3QmkxekUzUXdMVjA3MW9ROFUwY2E4UEY2cGVlSTl5SGdiS3RTTGE0WVNRaDhBSlhBMW9WQmF1UG9tR3ZLbXc0SDl1VUZWXC91OUdRRVpDNWk4ckNQbko2QnJkOHJPRTdqV3FQNjFQVWFwNHRZUDAwZzEwQUw5cFJDZlk5SGo3SFdHbEdXMnpocjJkOVJiV0xIMTdkWHdSTGdJbjVMcUJHbE50RGU1a2RiQ2lIK3JKaCt5Z0ZVdkNxT1A4UGVUUDdoaUt3TE9JQ2JrSW9TeWQ3TWZSUVAzQUlpSHJoXC93bGVBVjBwWnptWm5OdEI1IiwibWFjIjoiMTk1MzVkM2JiMDNjMzk3OWQwN2MzNzQ0M2UzY2FhZmM2NGIyY2E4MzhiMjJkY2Q0ZGYzYTNlMDQ1OTM1ZmVmZSJ9
eyJpdiI6Ik5FN3NYSUxFaUljU2JWeTdiNW5GYXc9PSIsInZhbHVlIjoiRG1iM1dvV0FcL1YzRkR5RFdPK3hSb1pSMlM0dm5cL3B2MGNzS0Rza2pTNkcwa0twVEV5dUNOUmxLVW1ZM2swWmpzVElvZEJlM2VYZVR3S240VDRJeklESlBhd2ZqeFlmWERcL3ZQSmNLb0tUcHVYb3ROUnQ5dVpKcWlpOFJMOTBTOWNOWENEUnVFaWNCZ0JERU5cL0ZLb2Q2dzQwTmc0M0R2M3ZybjVDVG9wREg1NHV6UWtLTVwvaVBUZDQ2ZzlzbHhMb2JSbEZKVnpjRmRmMm1oSVM3SzJkNmV2NUhPWlBtUjlHeUtDSHFOUm83bE5RPSIsIm1hYyI6IjVlZGMyOWU3YjEwM2Q0MDY0Nzk0MDJjZDI2YzU5N2M5YTlhYjNiNjc1NzhhN2NmZmZjNzA2NWEyOTM1N2JkYTAifQ==

             Sao hắn ta có thể không nổi điên cho được.

Ads
';
Advertisement
x