Hai chưởng trông có vẻ đơn giản này đương nhiên Mục Vỹ không thể học một lèo xong ngay được.
Vì thế, hắn sẽ bắt đầu từ Địa Diệt Chưởng.
Địa Diệt Chưởng gây tổn hại cho đối thủ từ bên trong, lực tàn phá mạnh mẽ dựa vào nguyên kình của Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình, để khuấy động kinh mạch chân nguyên của đối thủ, khiến võ giả tự diệt vong.
Thức này trông có vẻ chỉ có một chưởng, nhưng thực chất là được hình thành từ tầng tầng lớp lớp các chưởng ấn.
Nhìn có vẻ mâu thuẫn, nhưng lại rất hợp lý!
Mục Vỹ ngồi trong bong bóng cảm ngộ về chưởng pháp đến mức si mê.
Cùng lúc đó, trong đại điện Phong Vân.
Đại điện này có diện tích rất rộng, khác hoàn toàn với vẻ bên ngoài.
Hơn nữa vào bên trong rồi, mọi người mới phát hiện các cung điện bên trong đều trôi nổi trên một đám mây, đám mây ấy cách mặt đất không xa, chừng mấy trăm mét thôi.
Nhìn kỹ mới thấy các cung điện từ nhỏ tới lớn đều trôi nổi trên mây cả.
Vừa vào đại điện là mọi người tách nhau ra ngay.
Dẫu sao cũng là đi tìm bảo vật, cho nên càng ít người đi cùng càng tốt.
Tuy vậy, nhưng người của Ngũ Hành Thiên Phủ, năm thế lực lớn và thảo nguyên Ma Quỷ vẫn chia ra thành từng tốp nhỏ rồi cùng tiến vào đại điện.
Các đại điện nhiều không đếm xuể, mọi người đi trên con đường rộng thênh thang vào sâu bên trong mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Ngay sau khi vào trong đại điện, nhóm Ngũ Hành Động Thiên và Trần Tư Minh đã biến đi đâu mất, không rõ tung tích.
Song chẳng ai thèm đi tìm bọn họ, mà chỉ tự đi tìm bảo vật thôi.
Ngoài ra, còn phải luôn chuẩn bị sẵn tâm lý đề phòng.
Nhiều người còn tránh phiền phức tới mức thấy đại điện nào có người rồi thì sẽ không vào nữa.
Tuy nhiên, các đệ tử có thực lực mạnh hay thích gây sự thì không muốn nhường nên xông vào ngay.
Nếu phát hiện ra bảo vật gì đó, họ sẽ ra tay xử lý đối thủ liền tay.
Bên này có tiếng hét thảm thiết vang lên, chắc là người của Ngũ Hành Thiên Phủ bỏ mạng, bên kia cũng có tiết thét gào, chắc là người của thảo nguyên Ma Quỷ nằm xuống.
Sau khi đi vào trong đại điện, hơn hai nghìn người còn lại tiếp tục giảm nhanh số lượng.
Nhưng lúc này, mọi người đều biết một khi vào đây là đối mặt với chuyện sống chết, vì thế chẳng ai quan tâm, mà căn bản cũng chẳng thể làm gì khác được.
Hiện giờ, có một tốp người của Hoả Hành Sơn đang đi vào một cung điện cao mấy chục mét trong đại điện Phong Vân.
Đây là một cung điện rất bình thường, có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu trong đại điện Phong Vân.
“Hoả sư tỷ, tỷ nhìn xem đây là thứ gì?”
Đúng lúc này, một đệ tử của Hoả Hành Sơn đang cầm một cuốn sách trên tay rồi mừng rỡ chạy tới.
Phựt!
Nhưng đệ tử đó còn chưa kịp hào hứng thì đã có một tiếng động vang lên, đệ tử đó đã nằm im dưới đất, hơi thở yếu dần, rõ ràng đã bị người ta giết ngay tại chỗ.
Cuốn sách trong tay cũng bay đi mất.
“Oa, Ngự Thần Thanh Quyết, võ kỹ thân pháp, hơn nữa còn trên cấp Thánh Giai, được đấy!”
Một giọng nói tang thương nhưng không che nổi sự hưng phấn vang lên.
“Quỷ Lưu Sa!”
Trông thấy người đó, Hoả Vũ Phượng lập tức giận sôi máu.
“Ông cướp võ kỹ thì cứ cướp, chứ sao phải giết người!”
Hoả Vũ Phượng nhíu mày rồi căm phẫn nói.
Nhưng dẫu sao cô ấy cũng chỉ ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên, so ra thì thực lực vẫn hơi yếu khi ở đây, vì thế khi thấy sư đệ của mình bị giết ngay trước mắt, cô ấy cũng chỉ có thể lên tiếng vậy thôi.
“Hoả tiểu thư, cô ngây thơ quá đấy!”
Người đàn ông đó cười nói: “Ai giỏi thì lấy được võ kỹ, bảo bối. Hoả Hành Sơn các người mất đi Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành thì chuyến này vào đây chỉ có thể dựa vào các thế lực khác xem có vớt vát được gì không thôi, thế nên cố mà giữ lấy mạng, nhớ chưa?”
“Ông…”
Hoả Vũ Phượng giận sôi máu, nhưng lại nước mắt lưng tròng, hai sư huynh hạt nhân đã chết nên tình cảnh hiện giờ của đệ tử Hoả Hành Sơn họ rất khó khăn.
Nghĩ đến đây, Hoả Vũ Phượng tức đến mức nghẹn họng, đôi mắt ngấn lệ.
Trông thấy vậy, Quỷ Lưu Sa chợt thay đổi thái độ.
Thấy quanh Hoả Vũ Phượng đều là các nhân vật nhỏ bé, Quỷ Lưu Sa tiện tay đóng cửa lại, thiết kế cấm chế ngăn cách âm thanh rồi nhìn Hoả Vũ Phượng.
“Ông định làm gì?”
Hoả Vũ Phượng tức giận gào lên.
“He he, nghe nói Hoả công chúa của Hoả Hành Sơn rất nóng tính, nay ta đã được thấy rồi. Nhưng không ngờ một cô gái yếu đuối rơi lệ lại khiến người ta thương cảm đến vậy. Hôm nay, Quỷ gia sẽ hết mực yêu thương cô trước mặt các sư huynh, sư đệ của cô nhé!”
Nghe thấy vậy, Hoả Vũ Phượng lập tức tái mặt.
“Ông đừng có làm bậy!”
Hoả Vũ Phượng nói: “Cha ta là sơn chủ của Hoả Hành Sơn đấy”.
“Không có ích gì đâu”.
Quỷ Lưu Sa chẹp miệng, nước miếng còn sắp rớt ra, ông ta cười khà khà nói: “Giờ cha cô có ở đây đâu, huynh trưởng của cô thì đã mất, còn mấy tên nhãi nhép cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, thứ bảy này thì sao làm gì ta được”.
“Trông thấy vẻ đáng thương của cô ban nãy, Quỷ gia cũng thấy xót xa, cho nên để các sư huynh đệ của các người học cách quan tâm tới phái nữ yếu đuối đi!”
Quỷ Lưu Sa mỉm cười rồi tiến tới với ý đồ xấu xa không chút che đậy.
“Khốn kiếp! Ông dám!”
Thấy đệ tử đó lao đi, Hoả Vũ Phượng hét lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất