Sau khi dọn xong những hộp bánh ngọt, Tề Du cùng Lam Cảnh Thần men theo lối mòn giữa các lều tạm, ánh trăng phủ lên những phiến đất khô cằn, in hằn bóng hai người dài trên nền đất. Không khí vẫn còn vương mùi bột bánh và mùi thuốc sát trùng, xen lẫn tiếng gió thổi qua tán cây, rì rào như thì thầm những bí mật chưa được hé lộ.

 

Bỗng, từ một góc khuất, Kitsune bước ra, dáng đi lặng lẽ, nhưng khi đứng trước mặt Tề Du, ánh mắt vẫn cung kính, hơi nghiêng đầu như thể cúi chào một vị tôn chủ.

 

Tề Du nhíu mày khi thấy bộ dạng đấy.

 

Trông có giả tạo không chứ?

 

“Tề tiểu thư, có một số vấn đề về máy móc cô cần xem qua,” giọng nói trầm tĩnh nhưng mang sức nặng của kỷ luật.

 

Tề Du nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, tự hỏi: chẳng lẽ Thừa Viễn lại không kiểm tra kỹ chất lượng máy trước khi gửi đến sao?

 

“Máy có hư hỏng gì sao?” giọng cô nhẹ nhưng sắc bén, vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của Kitsune.

 

“Tôi cũng không rõ, nhưng Lam tiểu thư hình như cũng đang đợi cô,” Kitsune đáp, vừa nói vừa khẽ cúi đầu.

 

“Được, tôi đến đó.” Tề Du gật đầu, bước một bước dài, tựa như quyền uy của một nữ chủ đã mặc nhiên in lên dáng đi. Chợt cô quay lại, ánh mắt bắt gặp Kitsune vẫn đang dõi theo Lam Cảnh Thần, sâu thẳm và tỉnh táo.

 

“Anh còn đứng đó làm gì?” Tề Du trêu chọc nhưng vẫn giữ thần thái kiêu hãnh.

 

“Vâng, tôi theo ngay đây,” Kitsune hạ tầm mắt, thu mình lại, rồi bước theo sau Tề Du một cách đều đặn, như một vệ sĩ tinh nhuệ.

 

Lam Cảnh Thần đứng sau, khoanh tay, quan sát từng bước chân cô, thái độ trầm lặng nhưng đầy ý tứ, bóng dáng anh in xuống nền đất đen dưới ánh trăng, tựa như một bức tượng cẩn mật giữa doanh trại. Anh bước theo, vừa bảo vệ vừa theo sát, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Kitsune, thoáng vẻ cảnh giác.

 

Ba người đi đến dãy lều vừa dựng xong làm phòng chữa trị dã chiến, nơi những buồng áp suất âm mới được chuyển đến, ánh sáng nhân tạo nhấp nháy từ đèn LED trắng như những vì sao lạc giữa màn đêm.

 

Tề Du vén tấm rèm lều, bước vào, không khí lạnh của máy móc mới và mùi khử trùng bao trùm.

 

Trong lều, ánh sáng mờ vàng hắt xuống gương mặt mấy bác sĩ quốc tế. Giữa căn lều, Lam Tịch Dao đứng cạnh một buồng áp suất khổng lồ, dáng người gầy cao càng trở nên mảnh khảnh trước thiết bị cao lớn kia. Bên cạnh cô là Vân Chi, sắc mặt bình tĩnh, môi cong khẽ, như đã chờ sẵn.

 

“Tụi chị nghĩ có chút rắc rối. Máy khởi động không theo đúng quy trình, cảnh báo nội bộ liên tục nhấp nháy.” Vân Chi cất giọng, thanh âm ôn hòa nhưng lại lẩn khuất một tia sắc bén khó dò.

 

“Chẳng phải đã được hướng dẫn rồi sao?” Tề Du chống tay lên hông, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn qua từng y bác sĩ.

 

Cô nhíu mày, cảm giác trong lòng hơi khó chịu.

 

Rõ ràng, trước đó cô đã trực tiếp hướng dẫn cách vận hành từng chi tiết của buồng áp suất, còn cho người phụ trách thực hành với các bác sĩ.

 

You'll also like

Cẩm Y Hành - Phù Lan by holythuankhiet

Cẩm Y Hành - Phù Lan

7464

Tác giả: Phù Lan Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, võ hiệp, giang hồ Dịch: Hồ Ly Thuần Khiết Bìa: Trịnh Châu Anh Đối với Mạnh Kiếm Khanh, sống ở đời như thuyền ngược nước...

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh làm sao bây giờ by manhanchayyy

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...

81.8K14.6K

[Song nam chính + Chủ thụ + Tu tiên + Thẳng nam vạn nhân mê + Xuyên thư] Tạ Vân Hạc xuyên sách. Hệ thống bảo rằng nhiệm vụ của hắn là làm "trợ công", giúp đỡ v...

[Tình trai] Mùa hạ năm ấy, hoa vẫn nở by ngfa_menguoc01

[Tình trai] Mùa hạ năm ấy, hoa vẫn nở

23241

Tớ là Ngọc, chào cậu. Đây là câu chuyện về hai con người có số phận khác biệt, chỉ duy nhất một thứ giống nhau là giới tính. Couple chính : Hạ Vi Vũ × Chu Lam Hạ _______...

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nhiễm khinh ca. by IkeH49

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nh...

86.3K1.4K

Chủ thụ , thông tuệ cơ lão thụ x băng sơn ôn nhu công. Dị giới Đại lục, yêu thú mạnh mẽ hoành hành Nhân loại sinh tồn cực kỳ gian nan, chỉnh phiến đại lục đều Lấy...

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư) - Vu Triết by luulikinh

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...

125K9.9K

Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu sửu sửu sửu ngư) - Vu Triết Hệ liệt vườn bách thú Tác giả: Vu Triết Tình trạng bản gốc: Hoàn Thể loại: Hiện đại, HEHEHEHEHEHE, cường cường, chủ thụ...

bi thương ngược dòng thành sông by ThoPrim

bi thương ngược dòng thành sông

172K4.8K

-tác giả: Quách Kính Minh - thể loại: thanh xuân vườn trường, ngược, u ám, xã hội (bạo lực học đường, bạo lực gia đình, sự phân hóa giàu nghèo...) - nội dung: ...

MX Năng lượng cao báo động trước: Kịch tình nhân vật hắc hóa trung (Full) by TRdono

MX Năng lượng cao báo động trước: Kịch tình...

16.4K388

《 năng lượng cao báo động trước: Kịch tình nhân vật hắc hóa trung 》 - Quyển Thành Đoàn Tử ╭━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━╮ ☆Converted by Trangaki0412 ☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ ╰...


 

Sao giờ lại xảy ra sự cố này, giữa thời điểm quan trọng nhất, giữa cơn dịch đang lan nhanh?

 

Tề Du hít sâu, ánh mắt dồn dập như muốn nhìn thấu từng gương mặt, từng cử chỉ, như thể muốn tìm ra chỗ lỏng lẻo trong quy trình. Không gian lều tạm im lặng, chỉ có tiếng máy móc nhè nhẹ rung lên, từng ánh sáng nhấp nháy phản chiếu lên đôi mắt sáng lạnh của Tề Du, khiến bất cứ ai bước vào cũng cảm nhận được áp lực.

 

“Là lỗi kỹ thuật hay lỗi con người?” Giọng cô lạnh lùng, từng chữ rơi xuống mang theo uy áp.

 

Không khí trong lều chợt căng cứng. Một bác sĩ người Ý nuốt khan, cố giữ giọng.

 

“Chúng tôi… đã làm theo bản hướng dẫn. Nhưng khi nguồn điện chính kết nối thì hệ thống báo trục trặc, như có ai chỉnh sửa trước.”

 

Thư ký Ngưu - thư ký trưởng của Thừa Viễn, anh có nhiệm vụ đi theo Tề Du đến Haiti để hỗ trợ về máy móc - anh bất bình lên tiếng.

 

“Ai chỉnh sửa trước? Ý của các người là chúng tôi đưa những chiếc máy hỏng đến đây?”

 

Tề Du đưa tay ra hiệu ngừng lại, thư ký Ngưu ngay lập tức cúi đầu im lặng.

 

Câu hỏi tu từ thoát ra khỏi đôi môi đỏ của cô, trầm thấp và lạnh lẽo.

 

“Ý ông là… có người cố tình động tay?”

 

Căn lều chợt lặng như tờ. Vân Chi hơi nghiêng đầu, khóe môi vẽ một đường cong như cười mà chẳng cười.

 

“Ở nơi này, ngoài người dưới trướng em, bác sĩ và nhân viên y tế, còn ai có thể tiếp cận thiết bị?”

 

Ánh mắt cô vô tình hay hữu ý lướt qua Dora - đang đứng ở góc khuất, tay ôm khay thuốc, gương mặt thoáng biến sắc nhưng chỉ trong một sát na đã được che giấu bằng vẻ bối rối.

 

Tịch Dao chậm rãi hít vào một hơi, giọng cô dịu nhưng không mất đi sự kiên quyết.

 

“Mọi người bình tĩnh, những buồng áp suất này, tôi sẽ cùng em gái tôi kiểm tra lại. Trước khi kết luận ai sai, phải chắc chắn không có bất trắc kỹ thuật.”

 

Nói rồi, cô nghiêng đầu về phía Tề Du.

 

“Bé Du, em có thể?”

 

Đôi mắt lưu ly kia lóe sáng, Tề Du mỉm cười nhạt, tiếng đáp như tiếng ngọc va vào kim loại.

 

“Đương nhiên.”

 

Lời tuy nhỏ nhưng hàn khí lan ra bốn phía, khiến cả căn lều vốn ngột ngạt nay càng thêm áp lực.

 

Tề Du không mất thêm thời gian để quở trách. Cô vén tay áo, đôi bàn tay trắng ngần nhưng rắn rỏi nhanh nhẹn luồn xuống bảng điều khiển, từng ngón tay khẽ lướt qua chốt khóa, nhấn vài nút thử nghiệm.

 

“Có vấn đề ở hệ thống nguồn phụ.” Giọng cô lạnh như băng, dứt khoát. “Ai đó đã tác động mạnh đến máy, khiến mạch điện can thiệp vào dây dẫn, làm dòng điện bị ngắt quãng. Nếu khởi động mạnh hơn nữa, toàn bộ buồng áp suất có thể nổ tung.”

 

Câu nói vừa vang lên, không khí trong lều như đặc quánh lại. Một bác sĩ quốc tế run rẩy, suýt nữa buột miệng chửi thề.

 


 

Tịch Dao tiến đến gần em gái, khẽ chau mày.

 

“Tác động mạnh lên máy sao? Có khi nào trong lúc vận chuyển…?”

 

Tề Du hơi cúi đầu nghĩ ngợi, ngón tay thoăn thoắt tháo rời từng mảnh bảng mạch. Động tác vừa nhanh vừa gọn, như thể cô sinh ra đã quen với thứ máy móc phức tạp này. Ánh sáng từ bóng đèn treo thấp hắt xuống, phản chiếu trên những mảng kim loại lạnh lẽo, làm gương mặt cô thêm phần nghiêm nghị. Trong mắt những người khác, sự tập trung cao độ ấy ánh lên một loại khí chất vừa lạnh lẽo vừa mê hoặc - giống như một nhà quân sự đứng trước bàn cờ sinh tử.

 

“Hay thật.” Tề Du cười khẩy. “Nếu là vô tình, dây sẽ gãy ở phần khớp nối. Nhưng nhìn kỹ thì—” cô đưa ngón tay thon dài chỉ vào vết trầy. “Đây là dấu dao cắt, nhưng thiếu kinh nghiệm, cho thấy người làm không am hiểu. Mục đích chỉ là phá hoại”

 

Một câu “phá hoại” khiến ai nấy thoáng giật mình, ánh mắt bất giác đảo quanh lều.

 

Ai lại muốn phá hoại một thứ quan trọng như vậy, giữa lúc nguy nan cấp bách như tình hình hiện tại chứ?

 

Dora đứng ở góc khuất, tay ôm tập hồ sơ, sống lưng bỗng lạnh buốt. Cô nhớ lại khoảnh khắc ban nãy, khi vô tình vướng phải cái máy cồng kềnh kia, tức giận dồn nén, cô đã thẳng tay hất mạnh chiếc hộp thuốc, khiến nó đập vào bảng điều khiển. Khi ấy, cô không ngờ chỉ một hành động lỡ dại lại gây ra sự cố nghiêm trọng đến thế.

 

Lam Tịch Dao khẽ cúi người, ánh mắt nghiêng qua hàng mi dài, dừng lại trên những sợi dây chằng chịt đang được Tề Du kiểm tra bằng đôi tay linh hoạt và bình tĩnh đến lạnh lùng.

 

“Có khắc phục được không?”

 

“Được.” Tề Du khẽ đáp, giọng khẳng định. Cô đưa sợi dây hỏng cho Tịch Dao, ánh mắt sắc bén nhưng ôn hòa hơn đôi chút. “Chuyện này không khó, nhưng em cần ai đó giữ ổn định van áp lực trong khi em nối lại đường dây.”

 

“Để chị làm.” Lam Tịch Dao lập tức tiến lên, không chút do dự. Tịch Dao kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Du, ánh mắt nghiêm nghị, bàn tay linh hoạt giữ cố định các chốt kim loại để cô thao tác.

 

Dora đứng sững tại chỗ, môi vẫn cố giữ một nụ cười lịch thiệp, song khóe môi cứng đờ đến trắng bệch. Ánh mắt cô dán lên đôi tay đang thoăn thoắt của Tề Du, ra vẻ chăm chú theo dõi, nhưng hai bàn tay giấu trong ống tay áo lại run lẩy bẩy, từng khớp ngón tay lạnh ngắt.

 

“Để em phụ một tay—”

 

Chưa kịp dứt lời, Vân Chi đã đưa tay giữ lấy vai cô, động tác nhẹ nhàng mà kiên định. Nụ cười trên môi Vân Chi trông vẫn ôn hòa, song ánh nhìn lại ẩn một tầng lạnh lẽo khiến người ta khó nắm bắt.

 

“Dora,” cô khẽ nói, giọng như gió thoảng nhưng từng chữ lại rạch rõ ràng, “nghe kỹ lời này. Tịch Dao có thể dung thứ khi nhóc gây chuyện, nhưng Tề Du thì không. Nếu làm sai, con bé sẽ khiến nhóc không có cơ hội để sai thêm lần nữa.”

 

Vân Chi hơi nghiêng đầu, nụ cười vẫn dịu, song trong ánh mắt đã có nét cảnh cáo thấu tận xương tủy.

 

“Trước mặt Tề Du, tốt nhất là đừng dại dột. Dù con bé có làm ra chuyện tàn khốc đến đâu, vẫn sẽ có người sẵn sàng bảo vệ và chống lưng cho con nhóc đó đến cùng. Nhóc không muốn trở thành ví dụ điển hình đâu, tin chị đi.”

 

Dora nuốt khan một ngụm nước bọt, cổ họng khô rát, nụ cười gượng trên môi càng lúc càng méo mó mặc cho trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh ngắt.

 

“Chị Vân Chi thật biết nói đùa, em chỉ muốn phụ một tay chứ đâu có phá hoại gì đâu.”

 

“Lời ít, nghĩa nhiều.” Vân Chi nhẹ nhàng nói một câu, không đầu cũng chẳng cuối. Rồi, đột nhiên cô nói lớn.

 

“Vậy để chị điều phối nhân viên bác sĩ ở đây. Đội y tế này mà rối loạn thì chẳng ai còn đủ bình tĩnh phối hợp.”

 

Ba người, mỗi người một vị trí.

 

Một người mổ xẻ máy móc.

 

Một người bình tĩnh đè chặt van áp lực, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống mu bàn tay.

 

Một người mềm mại như gió, nhưng lời nói lại có sức trấn an lòng người.

 

Cảnh tượng ấy khiến không ít bác sĩ trong lều phải dừng lại, ngơ ngác nhìn ba cô gái - rõ ràng không ai trong số họ đơn giản như vẻ bề ngoài.

 

Chỉ vài phút sau, Tề Du siết chặt sợi dây dẫn đã nối lại, bật công tắc.

 

“Khởi động lại.”

 

Đèn tín hiệu nhấp nháy. Tiếng máy khởi động ù ù vang lên, từ chập chờn chuyển dần sang ổn định. Cả lều thở phào, không ít người vỗ tay nhẹ vì mừng rỡ.

 

Tề Du đứng dậy, phủi tay, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua toàn bộ căn lều. Giọng cô trầm thấp, uy nghiêm.

 

“Nhớ kỹ, từ nay, mọi hành động quanh máy móc đều phải có người chứng kiến. Không được để lặp lại sai lầm này thêm lần nào nữa.”

 

Ánh mắt Tề Du lướt qua một vòng, dừng hờ ở góc lều. Dora hoảng sợ đến mức trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực.

 

Nghiến chặt răng, cô hít sâu một hơi, gắng để giọng nói tự nhiên khi bước đến đưa thuốc cho một bác sĩ khác, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì.

 

Nhưng trong lòng Dora, một mầm mống u ám đang dần lớn hơn - vừa sợ hãi, vừa ghen ghét.

 

Cô càng ngày càng ghét ánh nhìn của Tề Du.

 

Bởi trong đôi mắt xanh đen như đại dương kia, cô chẳng là gì cả.

 

Bỗng Dora nảy sinh một suy nghĩ thoáng qua.

eyJpdiI6Im1nV0xrb1ZDTU16ZXVWdStpdTArY2c9PSIsInZhbHVlIjoibHhCWHpmRTlCOVFOWm5IMDJuMVlFWWdZc29NQTBrSDhPcE1EbzVRaWhhN1VSRlBJTHFKc3V0Y3JEdmxKTXdSbXFXTFZnQkNXejBMOWxHY1NSTVwvRXdBPT0iLCJtYWMiOiI5NzJjZTcwNWNmOGMwMTMwZTMwMGVmZGZlMTZiMGJjNWFhMmViZGIxMWZlYzBmOWM4MzYyY2MwMzU2ZjkxMWNmIn0=
eyJpdiI6ImdXNk9EUjU2VzY2anc5cGdYMEs3eGc9PSIsInZhbHVlIjoiY3Y0dTFTeFFaVkcwU1Z1VzdcL0FDdmt2SzRmS1FqczBWcFJDNVMxU0U2TGg3UFlTb3pGdGxId2hTZlQ1aTdQSldIZ0ZLVmpkMDE5SjZlOUpTZkxUMFJjaEplbWg3ZWZ3eUxiS3l4ZEZNVmdxajJ6ZEN6cVwvaVozcnk5SXZLWWI5Z2VtWnZubXM4bFZ1UlFvNFhvN2t4VTExRmlzQWVHOG5ZZVQwbXVlRG5IcU1RYTFnMmJWcVUwV1c1azhJakFHWERWajUxeDRWaE9vT0ZERzd1YXlWaEVBPT0iLCJtYWMiOiI4OGQ0MGE4ZTljYjQxZWFjMzExZGFhZjRhZTQ5ZTFiOGQwNTc0ZjNhOGUwYmU2MzY0ZDBkNGI4YmMyMDRiMWIwIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x