Màn đêm ở Trung Đông buông xuống nặng nề như một tấm màn nhung đen trải rộng khắp bầu trời, sao trời chen chúc, sáng rực tựa vô vàn mảnh ngọc rải xuống cõi nhân gian. Gió đêm mang theo hương khô khốc của cát bụi cùng hơi lạnh thấm sâu vào da thịt.

 

Một bóng dáng nam tử cao lớn đứng trầm ngâm giữa khoảng đất mênh mông, đôi mắt thâm trầm dõi về bầu trời vô tận, nơi ngân hà như dải lụa bạc vắt ngang.

 

Đột nhiên, âm thanh di động vang lên, phá tan tịch mịch.

 

Người đó rút điện thoại từ túi áo, giọng trầm thấp mà cung kính:

 

"Thưa, thuộc hạ có mặt."

 

Không rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng từng câu từng chữ tựa mệnh lệnh khắc sâu vào xương tủy. Người đàn ông đứng thẳng, thần sắc cung cẩn như đang đối diện với chủ nhân ngay trước mặt.

 

"Thuộc hạ sẽ lập tức tiến hành."

 

"Nguỵ Lâm, làm cho cẩn thận."

 

"Vâng, thuộc hạ đã rõ."

 

Lời đáp gọn gàng, dứt khoát. Cuộc gọi kết thúc, Nguỵ Lâm thu điện thoại, đôi mắt lóe lên hàn quang. Không chần chừ, bóng dáng ấy xoay người, bước nhanh vào màn đêm. Ánh trăng bạc chiếu lên sống lưng thẳng tắp, trông chẳng khác nào một kẻ bề tôi trung thành ẩn mình trong đêm tối, chỉ sống để tuân mệnh.

 

Trái ngược với bầu không khí ngột ngạt nơi Trung Đông, doanh trại Haiti lại tràn ngập sự hỗn độn. Giữa những dãy lều bạt tạm bợ, tiếng rên rỉ của thương binh xen lẫn tiếng bước chân nặng nề của quân sĩ tuần tra. Bóng đèn vàng vọt treo trước lều chập chờn như hơi thở sắp tắt, càng tô thêm vẻ tiêu điều.

 

Tề Du khoác chiếc áo mỏng sau khi đã thay bộ đồ tác chiến đầy máu, hai tay ôm khư khư hộp bánh macaron và túi bánh ngọt Tạ Cố Thương đã chuẩn bị cho cô trước đó – phòng khi cô thèm ngọt, dáng vẻ nhỏ nhắn len lỏi giữa lối đi đất bụi. Ánh mắt cô đảo quanh, vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác.

 

"Xem ra nơi này còn tồi tàn hơn cả châu Phi nữa."

 

Tề Du lẩm bẩm, khóe môi thoáng nhếch lên, không rõ là mỉa mai hay cảm khái. Đi ngang qua vài lều bệnh, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn mùi máu tanh xộc thẳng vào khứu giác, khiến cô nhăn nhẹ sống mũi.

 

Bước chân khựng lại khi trước mắt mở ra một khoảng đất trống. Dưới ánh trăng bạc, mảnh đất hoang sơ trở nên vắng lặng khác thường. Tề Du khom người, chọn một phiến đá phẳng, phủi qua loa lớp bụi đất rồi thản nhiên ngồi xuống.

 

Cô ngửa đầu, đôi mắt sáng như lưu ly nhìn bầu trời. Giữa khung cảnh ngổn ngang thương tích, bầu trời sao như muốn phô bày sự lạnh lùng của tạo hóa, thản nhiên khoe vẻ huy hoàng mặc kệ nhân gian chìm trong tang thương.

 

"Quá đáng thật..." Tề Du khẽ thở dài, thanh âm lạc lõng trong đêm.

 

"Dưới đất loạn lạc, chết chóc chẳng ngừng, vậy mà bầu trời vẫn ung dung đẹp đến tàn nhẫn."

 

Không gian tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng lá khô xào xạc dưới gót giày. Tề Du vừa đặt mấy chiếc hộp bánh xuống phiến đá thì thính giác bén nhạy lập tức bắt được tiếng động khẽ phía sau một tấm bạt.

 

You'll also like

Cẩm Y Hành - Phù Lan by holythuankhiet

Cẩm Y Hành - Phù Lan

7464

Tác giả: Phù Lan Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, võ hiệp, giang hồ Dịch: Hồ Ly Thuần Khiết Bìa: Trịnh Châu Anh Đối với Mạnh Kiếm Khanh, sống ở đời như thuyền ngược nước...

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh làm sao bây giờ by manhanchayyy

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...

81.8K14.6K

[Song nam chính + Chủ thụ + Tu tiên + Thẳng nam vạn nhân mê + Xuyên thư] Tạ Vân Hạc xuyên sách. Hệ thống bảo rằng nhiệm vụ của hắn là làm "trợ công", giúp đỡ v...

[Tình trai] Mùa hạ năm ấy, hoa vẫn nở by ngfa_menguoc01

[Tình trai] Mùa hạ năm ấy, hoa vẫn nở

23241

Tớ là Ngọc, chào cậu. Đây là câu chuyện về hai con người có số phận khác biệt, chỉ duy nhất một thứ giống nhau là giới tính. Couple chính : Hạ Vi Vũ × Chu Lam Hạ _______...

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nhiễm khinh ca. by IkeH49

[Hệ thống ] Dị giới chi Thực linh sư -Túy nh...

86.3K1.4K

Chủ thụ , thông tuệ cơ lão thụ x băng sơn ôn nhu công. Dị giới Đại lục, yêu thú mạnh mẽ hoành hành Nhân loại sinh tồn cực kỳ gian nan, chỉnh phiến đại lục đều Lấy...

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư) - Vu Triết by luulikinh

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...

125K9.9K

Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu sửu sửu sửu ngư) - Vu Triết Hệ liệt vườn bách thú Tác giả: Vu Triết Tình trạng bản gốc: Hoàn Thể loại: Hiện đại, HEHEHEHEHEHE, cường cường, chủ thụ...

bi thương ngược dòng thành sông by ThoPrim

bi thương ngược dòng thành sông

172K4.8K

-tác giả: Quách Kính Minh - thể loại: thanh xuân vườn trường, ngược, u ám, xã hội (bạo lực học đường, bạo lực gia đình, sự phân hóa giàu nghèo...) - nội dung: ...

MX Năng lượng cao báo động trước: Kịch tình nhân vật hắc hóa trung (Full) by TRdono

MX Năng lượng cao báo động trước: Kịch tình...

16.4K388

《 năng lượng cao báo động trước: Kịch tình nhân vật hắc hóa trung 》 - Quyển Thành Đoàn Tử ╭━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━╮ ☆Converted by Trangaki0412 ☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ ╰...


 

"Ai đó?"

 

Thanh âm trong trẻo của cô vang lên giữa đêm tối, mang theo vài phần lãnh ý, khiến luồng gió đêm cũng như dừng lại một khắc.

 

Sau lều, tiếng bước chân vụng về rón rén vang lên, dồn dập rồi lại vội vàng dừng hẳn. Tựa như có kẻ đang cố gắng ép mình nép sát vào vách bạt mỏng, sợ bị phát hiện. Thậm chí còn có những tiếng "suỵt" vội vã, giống lũ trẻ con chơi trốn tìm.

 

Tề Du hơi nheo mắt, thân mình khẽ nghiêng, đôi mắt lưu ly nhìn xuyên qua khe hở tối om. Cô thoáng thấy vài bàn chân nhỏ bé, đen nhẻm, đang cố giấu sau tấm lều, dép cao su rách nát treo lủng lẳng nơi gót.

 

Khóe môi cô nhếch lên, lời nói bật ra bình thản mà tàn nhẫn.

 

"Hoặc là tự ra đây... hoặc chị đây sẽ chặt hết mấy cái chân xấu xí đang run rẩy kia."

 

Không khí như đông cứng lại một thoáng. Sau vài nhịp tim, tấm lều run rẩy, rồi từ bóng tối, mấy thân ảnh nhỏ bé túa ra. Đứa lớn kéo tay đứa nhỏ, đứa nhỏ rụt vào lưng đứa lớn, cứ thế chồng chất thành một đám lấm lem. Ánh trăng soi xuống, lộ rõ quần áo loang lổ bẩn thỉu, trên đó còn in logo từ thiện bằng nhiều thứ tiếng.

 

Tề Du vẫn tựa hờ khuỷu tay lên phiến đá, cằm hơi nghiêng, ánh mắt lười nhác nhưng lạnh lẽo. Cô thong thả dùng thìa xúc một miếng mousse việt quất, màu tím ánh bạc dưới trăng, bỏ vào miệng. Giọng cô bật ra lưu loát bằng tiếng Pháp, ngữ điệu rõ ràng khiến lũ nhỏ thoáng ngơ ngẩn.

 

"Tại sao lại núp ở đó?"

 

Đám trẻ nhìn nhau, chẳng đứa nào mở miệng. Chúng còn ám ảnh cảnh máu tanh mà cô từng tạo ra, nên chỉ dám len lén cúi đầu, tay chân xoa vào nhau, vừa sợ hãi vừa ngượng ngập, bộ dáng lúng túng đến buồn cười. Có đứa, mắt lại dán chặt vào động tác cô xúc bánh, cổ họng khẽ giật lên, nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

 

Tề Du khựng lại, ánh mắt hạ xuống chiếc hộp mousse còn dang dở trong tay. Chỉ một cái liếc, cô đã đoán được bọn trẻ ở đây ngay cả bữa no còn hiếm, chứ đừng nói đến vị ngọt xa xỉ này.

 

Có lẽ chúng đã thấy cô ôm hộp bánh ra khỏi lều, nên đã đi theo.

 

Khóe môi Tề Du cong cong, nửa như châm biếm, nửa như khích tướng.

 

"Nhìn cái gì mà nhìn? Mấy đứa không biết dán mắt vào đồ ăn của kẻ khác là vô lễ sao?"

 

Lời nói vừa dứt, lũ trẻ hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác. Có mấy đứa ngây ngô chưa kịp hiểu thì bị đứa lớn hơn che vội mắt lại. Khung cảnh vừa chua xót vừa nực cười.

 

Tề Du lặng lẽ mím môi, hầu như phải cố nén lại tiếng bật cười đang dâng lên. Cô khẽ hắng giọng một cái, âm thanh trong trẻo vang lên, khiến cả đám đồng loạt giật thót.

 

Tề Du cong môi, giọng điệu lười biếng nhưng mơ hồ ẩn chứa uy quyền không thể kháng cự.

 

"Lại đây."

 

Bọn trẻ nghe tiếng gọi của Tề Du, tuy sợ hãi nhưng vẫn chần chừ nhích từng bước nhỏ. Gót dép cao su cũ cọ vào nền đất khô cằn, phát ra tiếng sột soạt. Đứa lớn dắt tay đứa nhỏ, ánh mắt run rẩy, vừa khát khao vừa bất an, dường như sợ chỉ cần chậm một nhịp sẽ bị cô chém bay đôi chân như lời hăm dọa ban nãy.

 


 

Tề Du ngồi đó, dáng vẻ thong dong, đôi mắt lưu ly sáng lấp lánh dưới ánh trăng, nhìn qua tưởng chừng ôn nhu, nhưng bên trong lại lạnh lẽo đến gai người. Cô vắt chéo chân, thìa bạc khẽ xoay trên tay, thỉnh thoảng gõ nhè nhẹ vào thành hộp bánh. Âm thanh kim loại lanh canh vang lên, như nhịp gõ định tội, khiến bọn nhỏ càng thêm căng thẳng.

 

Đợi bọn trẻ đứng lại trước mặt, cô khẽ nghiêng đầu, môi cong lên một nụ cười nhạt, nửa như chế giễu, nửa như hờ hững.

 

"Biết nghe lời, cũng không đến nỗi."

 

Cô dừng lại, ánh mắt rọi qua đám trẻ, giọng lãnh đạm cất lên:

 

"Các người sống trong doanh trại này sao?"

 

Đám trẻ nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu, động tác dè dặt như sợ gây ra động tĩnh.

 

"Ba mẹ mấy đứa đâu?"

 

Không khí chùng xuống. Một thoáng lặng im nặng nề, sau đó một giọng trẻ non nớt cất lên, run run:

 

"Ba mẹ tụi em... đa số đã mất, còn lại thì bị thương, nằm trong trại."

 

Tề Du gật nhẹ, chẳng biểu lộ cảm xúc.

 

Bỗng, từ hộp giấy bên cạnh, cô rút ra bốn hộp bánh mousse các vị, đưa thẳng ra trước mặt bọn trẻ.

 

"Cầm lấy."

 

Bàn tay nõn nà đặt dưới cằm, Tề Du nâng ngón tay thon dài khẽ chỉ về phía một căn lều tối phía xa. "Trong đó có một bạn nhỏ vừa được đưa đến, nhớ rủ bạn ấy ăn cùng."

 

Đám trẻ thoáng sững sờ. Ánh mắt chúng ngập ngừng, có chút không tin nổi. Đứa lớn do dự chìa tay, đầu muỗng bạc vừa chạm da thịt đã khiến nó giật bắn, vội rụt lại.

 

Tề Du cau mày, giọng hạ xuống lạnh lùng, từng chữ khắc băng.

 

"Chị cho thì cứ cầm. Không ai ở đây có gan, dám cướp phần của mấy đứa."

 

Lời nói như một mệnh lệnh, đứa lớn cắn môi, cuối cùng run rẩy nhận lấy. Đám nhỏ phía sau đôi mắt sáng lên như sao, những bàn tay bé tẹo nhanh chóng ôm chặt chiếc bánh còn lại, gương mặt ngây ngô thoáng nở nụ cười. Trong khoảnh khắc ấy, sự sợ hãi tiêu tan, chỉ còn lại niềm vui hồn nhiên của trẻ con. Chúng rụt rè cúi đầu thật sâu, lễ nghi vụng về mà chân thành.

 

"Vâng ạ."

 

Tề Du nhướng mắt, thản nhiên bồi thêm.

 

"Nhớ mời cả bà lão chăm bạn ấy nữa."

 

"Dạ."

 

Chỉ chốc lát sau, đám nhóc xoay người, chân nhỏ thoăn thoắt chạy biến vào bóng tối, tiếng cười trong trẻo vọng lại như gió mát len qua những rặng lều tạm bợ.

 

"Tề Du ơi là Tề Du, mày hào phóng quá nhỉ, giờ thì chỉ còn hộp bánh mousse này với hộp macaron thôi... Đúng là biết làm khổ mình ghê." Cô cúi nhìn chiếc hộp đã vơi đi quá nửa, khóe môi cong cong, giọng điệu nửa tự giễu nửa làm nũng.

 

Đúng lúc ấy, giọng nam thanh nhã vang lên, kéo cô về thực tại.

 

"Xem kìa, không phải em doạ đám nhóc bỏ chạy đấy chứ?"

 


 

Tề Du không quay đầu cũng đoán được giọng điệu đó là của ai. Cô hơi nheo mắt, rồi chậm rãi cong môi, nụ cười nhạt chứa vài phần khinh bạc.

 

"Đúng vậy đó, có lẽ vì em xinh đẹp quá nên tụi nhỏ nhìn liền sợ hãi bỏ chạy."

 

Giọng cô bình thản, nhưng ẩn sau lại có một tia tự trào cùng kiêu ngạo, vừa như thừa nhận, vừa như phủ định.

 

Từ bóng tối, Lam Cảnh Thần chậm rãi bước ra. Ánh trăng phủ xuống, soi rõ gương mặt tuấn dật của anh, môi nhếch cười nửa trêu ghẹo, nửa suy ngẫm. Một tay anh vẫn đút trong túi quần, bước đến gần, đưa bàn tay còn lại xoa khẽ mái tóc cô.

 

"Đều là em bé, không nên doạ lẫn nhau. Như vậy không phải bé ngoan."

 

Tề Du xoay muỗng trong tay, đưa lên giả bộ sẽ gõ vào tay anh, đôi mắt ánh lên tia thách thức.

 

"Từ nhỏ, em vốn chẳng phải đứa trẻ ngoan rồi."

 

Lam Cảnh Thần thản nhiên ngồi xuống phiến đá bên cạnh, khóe môi nhàn nhạt cong.

 

"Cũng đúng. Có đứa trẻ ngoan nào lại rảnh rỗi nghịch hệ thống báo khẩn cấp của đại bản doanh không?"

 

Tề Du như thể nhớ lại một trò đùa vặt năm xưa. Đôi mắt lưu ly lấp lánh, trong trẻo nhưng mang theo tia giảo hoạt của kẻ từng không ít lần khiến người lớn phải đau đầu, cô bật cười thành tiếng.

 

"Ha... Em còn nhớ khi ấy, ba phạt em đứng úp mặt vào tường những bốn phút."

 

Lam Cảnh Thần nghiêng người, khuỷu tay gác hờ lên đầu gối, ánh mắt mỉm cười nhìn cô.

 

"Chỉ bốn phút thôi sao? Anh còn nghe kể rõ, lúc đó chú Tề định phạt em nguyên một tiếng cơ. Nếu không phải có bác em ra mặt, e là em đã khóc hết nước mắt rồi."

 

Tề Du lập tức trừng mắt, đưa muỗng bạc chĩa thẳng vào ngực anh, giọng cứng cỏi.

 

"Em lúc đó không hề khóc!"

 

"Ừ, không khóc." Lam Cảnh Thần bật cười khẽ, ánh mắt nhuốm chút chiều chuộng. "Chỉ là mắt đỏ hoe, mũi sụt sịt thôi."

 

Tề Du phì cười, rồi xoay người nghiêng nửa mặt, không thèm nhìn anh, cố tình làm bộ kiêu ngạo.

 

"Anh chỉ nghe thôi mà nhớ kĩ thế? Chắc hồi đó em đã để lại bóng ma tâm lý cho anh rồi."

 

Lam Cảnh Thần không đáp ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh trăng rót xuống, soi rõ từng đường nét thanh tú của cô gái trước mặt – đôi vai mảnh, mái tóc buộc gọn, dài khẽ bay theo gió đêm. Trong phút chốc, nét ôn nhu thoáng hiện nơi đáy mắt anh, thứ tình cảm không lời nhưng nặng như núi.

 

Anh chậm rãi đưa tay ra giữa không trung, rồi từ từ rút về, giọng thấp trầm, đầy ẩn ý.

 

"Không phải bóng ma, mà là dấu ấn... khó xoá nhòa."

 

Tề Du khựng ra một khắc, rồi cong môi cười khẩy, ánh mắt lóe lên như vì sao nơi đáy trời.

 

"Xem anh kìa, hôm nay anh nói chuyện như Lam Nhiên vậy. Coi chừng người nào đi ngang lại hiểu nhầm đấy."

 

Lam Cảnh Thần khẽ cười, mắt vẫn không dời khỏi cô.

 

Anh chưa từng sợ em hiểu nhầm. Anh chỉ sợ... em không hiểu.

 

"Chà, nhìn xem, ai ngờ giữa đất Haiti loạn lạc lại có bầu trời đẹp đến vậy." Lam Cảnh Thần khẽ cất giọng, cố tình chuyển đề tài, sợ rằng nếu khơi sâu hơn, ánh mắt Tề Du sẽ lại vương chút u uất.

 

Tề Du nghiêng đầu, mi mắt rũ xuống, giọng nói thong thả mà mang theo chút thâm trầm.

 

"Thường thì những thứ khoác bên ngoài lớp vỏ xấu xí lại ẩn giấu bên trong điều trân quý, diễm lệ nhất. Chỉ là con người ta quen nhìn bằng con mắt hời hợt, nghe bằng những lời đồn đãi, để rồi tự đánh giá sự vật theo lăng kính bị áp đặt. Cuối cùng, thứ đẹp đẽ ấy... vĩnh viễn chẳng bao giờ chạm tới được."

 

"Vậy nên đồ em dùng mới chẳng giống ai sao?" Lam Cảnh Thần khẽ cười, giọng điệu vừa trêu ghẹo vừa mang ý tứ sâu xa. "Từ contrabass cồng kềnh, chó ngao Tây Tạng dữ tợn... đến cả hứng thú kỳ quái với việc mổ xẻ xác người."

 

Tề Du hơi cau mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt lóe tia sắc bén:

 

"Qua miệng anh, sở thích của em chẳng khác gì một kẻ biến thái."

 

Lam Cảnh Thần bật cười, ánh nhìn thản nhiên như muốn chọc tức thêm, nhưng chưa kịp đáp lại thì phía sau lưng bọn họ, trong bóng tối, một tia sáng lạnh của ống kính khẽ lóe lên.

 

Chiếc điện thoại nhanh chóng hạ xuống, ngón tay gõ vài chữ, rồi bức ảnh vừa chụp được gửi đi cùng dòng báo cáo ngắn gọn:

eyJpdiI6IjViS1wvd0RNK2c0aW9cLzNpcVlDMG42Zz09IiwidmFsdWUiOiI0XC95N05iU25YaFRBR2ZkXC9jYmZvR1NLS3lTdFpPN2JQaVloS0JFejFaUkNWeDcrU0t1SlhRRlJlN2NIcm56SlJpNEVRV2VpWmVsb2VJTkxzWmJYaDlnPT0iLCJtYWMiOiI4ZWFlYjRkMGNlY2FiN2E5Y2NhYzE1ZjA4Y2Q3MDIxYmE0Mzk1MTg3OTI2MzY2YzE2OGEzYzQwZTBhZTlhNDA0In0=
eyJpdiI6IjZtQ0tRY1h5YjZRZ0lzWUdrZ29WOHc9PSIsInZhbHVlIjoiVWFnVllBb3ZTT1BtMWVOWUNLNEs0cVZETUtjeGNhS2U3VFlUSkJDSVJ1Y3h2eXNrYXVXSkJvN0Y3QW5idThjbDVacFV4RUFteisxckZrOEVIdElLNWdxNmExajh4V2d1NDJPbGZpaHlrdlh1OFZDOUxLSXZhS3F5STNHZDBJOVRsZWxsSndVNmdJYTRkcW1QVzVjN0NSU01cL3o2U1dPNFR2Rml2a2ozaTEwXC85Q1luRWRUbHZXWkVSTmlqaDBydFkzYTc4Y2t3c2NRZ0FvSUNTdkRKUVo1VXNDVXByR3FnTE1lQWZHZnhWYzgzdEFqcEVPSGJHVFEwZUpWZTY3QjdHT2lnVkM4TmVVbmk1MTlqSFc4VzV4a1N3R3VRQnlBR3BVNDVOUjlwRG5xcW53RGNnRk1MY3JTZFZcL3NrU0h5YWMiLCJtYWMiOiJkMGIyNWE3YWNlM2Y1MDU5NjY5ZmRhYTE4NjNlZGM3MjUzMTQ0YjEyNjA0ZGZhYTUyNTI3NTk1OGMxOTg5MjdjIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x