Bỗng nhiên Hoắc Thủy Nhi cảm thấy tự trách vì hôm nay đã nói với Cố Đoàn Thuần những lời như vậy...
Cô vùi đầu vào đầu gối và nhớ lại những điều nhỏ nhặt mà kể từ khi quen biết Cố Đoàn Thuần tới nay, kỳ thật Cổ Đoàn Thuần chưa bao giờ bởi dùng thân phận của mình để uy hiếp người khác làm gì, ngược lại anh còn nhiều lần cứu cô khi cô gặp phải nguy hiểm.
Người đàn ông ấy tuyệt vời đến vậy mà.
Hoắc Thủy Nhi, mày đúng là may phước ba đời.
"Kẽo kẹt."
Cánh cửa bị đẩy ra, Cố Đoàn Thuần vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, thoạt trông có vẻ rất mạnh mẽ. Anh sải bước vào phòng, vừa vào đã thấy Hoắc Thủy Nhi cuộn mình trên giường, cúi đầu như con đà điểu trên giường.
Cố Đoàn Thuần bước tới: "Đang rầu rĩ à?"
"Tôi..."
Hoắc Thủy Nhi có chút quẫn bách nhìn Cố Đoàn Thuần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, khóe mắt ươn ướt.
Bởi vì, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sinh sống hòa bình với Cố Đoàn Thuần như vậy...
Ngược dòng thời gian về một tháng trước, cô đã giương nanh múa vuốt với anh, quay lại nửa tháng trước, cô đã từng rung động trước sự an ủi của Cố Đoàn Thuần nhưng vì biết khoảng cách giữa hai người nên cô đã buộc mình phải đè nén tình cảm trong lòng xuống.
"Cố Đoàn Thuần, lời anh nói lúc chiều có thật không?" Hoắc Thủy Nhi vừa kích động lại vừa sợ hãi hỏi.
Cô sợ Cố Đoàn Thuần chỉ là đang nói giỡn.
Bởi vì, hình như cô đã thật sự động lòng...
"Hả?"
Cố Đoàn Thuần lúc này mới hiểu cô gái này đang hỏi chuyện gì, anh khó kìm nén được niềm vui trong lòng, cô ấy sẽ đồng ý ư? Tại sao... Khi đối mặt với một đối thủ miệng lưỡi sắc bén trên bàn đàm phán, anh không hề hoảng loạn dù chỉ một chút nhưng bây giờ lại nói năng không mạch lạc thế này.
Anh có phần nào đó không biết phải hành động sao cho đúng.
"Là thật" Qua một hồi lâu, Cố Đoàn Thuần mới cất được lời, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc uy nghiêm vậy mà lại không biết phải mở lời thế nào trước mặt một cô gái, Cố Đoàn Thuần chỉ có thể cúi đầu cười cười, kìm lại cảm xúc trong lòng: “Có nghĩa, em đã có câu trả lời rồi?”
"Tôi.."
Lỗ tai của Hoắc Thủy Nhi lập tức đỏ lên, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, như thể lời đã lên đến cổ họng nhưng không sao thốt thành lời.
Cô mấp máy môi, hốc mắt hơi xót, rồi bất ngờ cười thành tiếng trước ánh nhìn chăm chú của Cố Đoàn Thuần.
Cố Đoàn Thuần cũng chờ đợi trong hồi hộp, anh muốn buộc Hoắc Thủy Nhi phải đồng ý nhưng không làm được.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Điện thoại của anh kêu kìa." Hoắc Thủy Nhi nhắc nhở.
Cố Đoàn Thuần liếc nhìn điện thoại di động bên cạnh giường, thầm rủa nhưng vẫn bắt máy. Anh không bao giờ chậm trễ trong công việc, ngoài ra... Anh còn hơi sợ khi nghe đáp án của Hoắc Thủy Nhi.
"Cố Đoàn Thuần! Tên khốn này, con gái tôi bây giờ đang cắt cổ tay tự sát, cậu mau đến bệnh viện đi!”
"1
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, có tiếng la hét của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia, cách xa bởi một đường dây vô tuyến dài dằng dặc mà vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận cùng cáu kỉnh của cô ta, Cố Đoàn Thuần hít sâu một hơi, anh không ngờ Hoắc Thúy Vy sẽ làm như vậy.
Đổi là là bất cứ ai khác anh đều sẽ không để ý nhưng Hoắc Thúy Vy thì không được.
Bởi vì Hoắc Thúy Vy là cháu ngoại của ông cụ Trình.
"Cố Đoàn Thuần!" Hoắc Thủy Nhi bỗng nhiên gọi anh lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất