Cho đến khi trở về nhà vào buổi tối, Hoắc Thủy Nhi ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn chùm pha lê phức tạp trên cao và cảm thấy như mình vừa mới nằm mơ vậy. 

Giọng nói của người đàn ông rõ ràng và chắc chắn, như thể vọng qua thời gian. 

Anh nói: “Tôi sẽ cho em thời gian để suy nghĩ về điều đó. Tối nay trước khi đi ngủ hãy trả lời tôi. " 

"U là trời." 

Hoắc Thủy Nhi che gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình, bây giờ Cố Đoàn Thuần đang làm việc trong phòng riêng, cô ăn tối xong đã quay về phòng sớm để tránh ánh mắt dò xét của Cố Đoàn Thuần! 

Hoắc Thủy Nhi ơi là Hoắc Thủy Nhi, Mày thẹn thùng gì chứ? 

Có điều từng tuổi này rồi nhưng khi yêu Hà Thuyết, cô và anh ta chỉ giới hạn ở việc nắm tay, ngay cả hôn cũng chưa từng... 

Nhưng yêu Cố Đoàn Thuần hẳn là niềm mơ ước của nhiều người, đúng không nhỉ? 

"Cốc cốc cốc!" 

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hoắc Thủy Nhi nhanh nhẹn nghĩ chắc có lẽ là Cố Đoàn Thuần về phòng, lỡ anh ấy buộc mình đưa ra câu trả lời thì phải làm sao bây giờ? 

"Mợ chủ, tôi đến để đưa nước đường" 

Bên ngoài vang lên giọng của dì Liễu, Hoắc Thủy Nhi vội vàng ngồi ngay ngắn: “Vào đi!” 

Dì Liễu cười tủm tỉm bưng đường phèn tuyết lê vào, đặt ở đầu giường, trong ánh mắt của dì ấy ngập tràn sự hiền từ, yêu thương và cưng chiều, Hoắc Thủy Nhi bị nhìn như vậy liền mất tự nhiên, dì Liễu cười tủm tỉm đích: "Đây là do cậu chủ đích thân dặn tôi làm đó, nói là mùa hè, trong người nóng nực, làm cho phu nhân uống để bớt nóng trong người. 

"Người cần bớt nóng là anh ấy thì có" 

"Hả? Mợ chủ nói gì vậy?" 

"Không có, không có gì." Hoắc Thủy Nhi ngượng ngùng gãi gãi đầu, bưng chén nước đường uống một hơi cạn sạch rồi nhìn dì Liễu, giả bộ như vô tình hỏi: "Dì Liễu, Cố Đoàn Thuần lúc trước có quen bạn gái không?" 

Nhớ lại dáng vẻ lúc Cố Đoàn Thuần hôn môi cô, trong mắt anh ta như chứa đựng cả một hồ nước, thay đổi từ vẻ thờ ơ trước đây thành sự trìu mến và thâm tình. 

Khiến người ta không kìm chế được muốn ôm anh ấy. 

Làm sao một người đàn ông tuyệt vời như vậy mà lại chưa từng có bạn gái? 

"Chuyện này, hình như không có" Dì Liễu nghĩ đến đây, trong lòng rất vui với câu hỏi của Hoắc Thủy Nhi, điều này cho thấy mợ chủ đã bắt đầu quan tâm đến cậu chủ, quan hệ giữa hai người ngày càng tốt đẹp khiến dì ấy rất hài lòng. 

"Mợ chủ, không phải tôi nhiều chuyện đâu, tính tình của cậu chủ từ nhỏ đã tương đối lạnh lùng, chỉ quan tâm đến gia đình và công việc, tôi hiếm khi thấy cậu ấy cười nhiều như dạo gần đây, tôi theo cậu chủ đã lâu nên có thể cảm nhận được rằng, cậu ấy thật sự vui vẻ.." Dì Liễu dừng một chút: "Ở cùng mợ chủ làm cho cậu chủ thật sự vui vẻ, cho nên xin mợ chủ nhất định phải yêu cậu chủ thật nhiều” 

"Dì Liễu... 

Hoắc Thủy Nhi nghe giọng điệu dì Liễu có chút nghẹn ngào thì không biết phải làm gì ngoài việc bưng cái chén. 

Dì Liễu sờ sờ khóe mắt cố nặn ra một nụ cười, nhưng hai mắt đỏ hoe: "Ôi trời, tôi nói gì vậy? Đương nhiên là mợ chủ và cậu chủ yêu thương nhau rồi. Chẳng qua tôi thấy cậu chủ khổ sở nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc nên hơi cảm động, cậu chủ mất mẹ từ nhỏ, đáng thương lắm... 

Dì Liễu nói xong, lại không ngăn được nước mắt tuôn trào, Hoắc Thủy Nhi vội vàng lấy cho dì ấy khăn giấy lau nước mắt rồi nhảy xuống giường ôm dì Liễu, an ủi vài câu, dì Liễu lúc này mới bình tĩnh trở lại. 

eyJpdiI6IkNabktUTDVaS1FWVFZCMnlVVTIxVXc9PSIsInZhbHVlIjoiTzFSOGRmNGlYUERWMTZjRDhYd0FkelVBRjc4UmV2Z2hpcTlUNDFnT2NQNHU5TjhwYmlaOElsb09ZTHJvQWpYUlNiWk94d2RXdlJzVSs2WHMyVnZmRFVNZVhJRDM4QThDMUVsdmRLemoyb1MyYU9SQ2dkTEVqT0xNa0ljQTROWEt0MlJ3RnlcLzB1SzJsZ2NMNVhlVXZuNFwvZlRGa0R2N2I4d0hXK2NpcXVGNHlzNFlvYmN6aWYxWTN3MitpbXRjN1wvSnlrZWd5ME1lRzJHMUVFR0EyNmZ4WlljOVV4Um54UmZRS3YrclhUQWJwMWZTeVhTbGk3NU1Yb3BCVStuVk92bzJReU5YckF1WjY5ZFNOTjhJRStHNUhraDM5VjNKOStPRG1xTHFWbTRFSUZZWklsMFhSZGpyZHJlcFFqQ3FDeG5NRk1BanRKMG0zblFPWjhnZ0t4dkxsa1lcL05UTURjb2FMWVlSaVhoQ2JcL25Xb2pQK1Z1SGdXZ3NRdnVKUEc5T2F3U1dVeFUrRGt2azltXC93Uk5iRFJhdz09IiwibWFjIjoiNGIzYmM5ZTBhMGNjN2NhYzIwNWJlOTZmNTllNzdmMDgxYWI3OTg2YmQ3ODg5OTY3YmFkMTkxYjAzYTAxZmRhMSJ9
eyJpdiI6ImxvdzFNS0tTWDZxK3dSMENRZCtmd2c9PSIsInZhbHVlIjoib0tpdDFCbFVwMGRTZWkyY1l6N2o4S0gwUUplRXZ5TGljTjJzVXZNak93UStyTGpEcmc4VHdMVjAwd2h6K0JGOVJ4eVVMMDRBclcrSVdZZ3N0eG5jbDB5aFJnMXVYU3A1RVlCTzFjUkRhUFJsaFJmTnRnQlNNZXc0R0ZPaUdnckZCTHRDR2xjeitvT21RRG5STjdISzZpVlVnVDMxRWxrOEZTNmhEUzg4RndRMWRFXC9Eb1l0eEdYNWlwOGdLc0I5NEo2VVdUMER0YWRlMWpnR0J5Y0E0U1wvbTdPVEpxOHVOYjlEeDdUNTVEaEdrPSIsIm1hYyI6Ijc4YzUzYmM1Yjc4NWNhZGU1ZmZiNTk5NWUzYzYxYWU5M2U5NmQyYTRmOGFhZDljMGQ4MzU2ZTVjZThhNTNiMzgifQ==

Đúng vậy, cô có trải qua cuộc sống của anh ấy đâu chứ, dựa vào cái gì mà chỉ trích anh ấy? Tất cả những gì Cố Đoàn Thuần sở hữu là những gì anh ấy xứng đáng có được.

Ads
';
Advertisement
x