Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Luồng độn quang xanh sẫm bay với tốc độ rất nhanh, chả mấy chốc đã tới trên không trung đỉnh núi này rồi dừng lại, để lộ ra một thân ảnh.

“Bái kiến Lôi sư bá!” Chưởng môn cùng với những quản sự khác đều cung kính ôm quyền cúi chào thân ảnh trên không kia. Lúc này cả đám tân đệ tử mới vội vàng thi lễ rồi đồng thanh hô:

“Chúng đệ tử ra mắt sư tổ!”

Trên không trung là một người đàn ông cao lớn cường tráng, nhìn bề ngoài chừng 50 tuổi, trông bộ dáng cực kì uy nghiêm, khí cao vạn trượng. Ông chắp hai tay ra phía sau, sừng sững đứng đó, dưới chân ông có một đóa bỉ ngạn to lớn mang màu xanh sẫm, xung quanh những cánh hoa có vô số tia sét lóe lên.

Trông thấy đám đệ tử có vẻ sợ hãi, không được tự nhiên, nhiều tên còn run rẩy toàn thân, ông ta liền phất tay thu liễm toàn bộ khí tức lại. Lúc này đám tiểu gia hỏa mới có thể hít thở lại được như bình thường, rồi dùng ánh mắt kính sợ hướng tới thân ảnh vĩ ngạn trên cao kia.

 

 

“Vượt Tam Nan, tu Luyện Nguyên, tạo Hiển Hóa, kết Bỉ Ngạn.”

Đó chính là câu tục ngữ đã truyền lưu từ xa xưa trong giới tu hành cho đến tận bây giờ. Bỉ Ngạn chính là cảnh giới cao nhất tại hạ vị, được coi là cường giả chính thức uy chấn một phương, hôm nay được chứng kiến, không ít kẻ kinh sợ cùng hâm mộ không thôi.

Rất nhiều kẻ chưa từng được tận mắt chứng kiến nguyên sĩ cảnh giới bậc này, ngay cả đám con cháu đại thế gia cũng như vậy. Chỉ có vài thiên kiêu tuyệt thế, mới từng được diện kiến lão tổ tông Bỉ Ngạn cảnh trong gia tộc mình mà thôi, nên hiện tại số người không tỏ ra thất thố có rất ít.

Bỉ ngạn biến mất, thân hình cường tráng của vị trưởng lão họ Lôi từ từ hạ xuống, rồi đáp trước mặt nhóm người chưởng môn. Ông ta lên tiếng, giọng nói rất uy nghiêm:

 

 

eyJpdiI6Ik1KbWl0blhtZnFNeVVBRHB5OVhDZFE9PSIsInZhbHVlIjoiYk51T3N6ZVhtK0dwMTdxVVVnMUM2SEVURVBWK25uaHVqOWp0K0hEOGwydXR5OXJoVWJnbVhNXC9sRFBIXC9wXC9FRjFcL2Y5UkVkMmN3bnA1TDBEeGdCcUJkZHVsR1VMOTd3b3g0bVJwWStGVDZnMFJSQVM2cEw1OUgrQ0dYcXkyaE4ydzVBeVZGU3BiMnhLVnkrNjdwKzI1K0hYSjdEZVNoamNYempOQThwekNCaThYVlh0aGVsTDFPc1NtTkdCQjUzV3l5ajZNSkZsRlwvQjFlUjJMTTBLa0x1azVxOXEyRTB5MTRMZ2lsaGtKVklxSEhRMmh5U3BVc25kaFBMb2lJNUdUR0x0NGtUMVBobVcxYk1CWURuajJDM0ZRbFRraXFKVTZ2ZkdkQnFUK1ErTlNIVnMyTSt2emlMRUxwWVJzYWI3YXZJRGI2SEcxUXRybUl1S0ZORXN1S09nVENZbDE0cjVuMHdJTmxXQ3BRYVUyaU14TkdSMDZCanZBQ2hTb05Yb1N5NGpEUGpsc2FTV2xtVU85bmpJWUZzNTgwcDhRWU0rQWNpYU5hN1RRRUlUVnJObEVid2pXbHJiK3lPcW1EbTVxNlBYMEttRm1KRFhHd1wvOWU2Z2lCR0tKSTBJb1JRWGk1SWl5VzE0anc4OHkwVEZmNFRoYkdZbHlsc3JkQmk3MDBMOVNLUEdUb3Y5c0hmS1FZRWRPMldNV0JTWnlHZ3M5YkE3QTRCbzUwSGExNU41U0tTZ2liTzFtalZoQVBpNU9YVUp1UXlVRmtKV0tRTkJqN3VERER0b01rcTRDSUZZN0U2UHJpbUx0Mm9tQzYyTXdtUWxKbmJWMlZPeTR1aGp0YURuQkpGbTc3RjdxeFNuZk5OOTBtTVFBYWVadktLbXVGTnFFN1lNdnNNNVwvRHhNRXRoWWdXOGgwTk1EXC8wWk56XC9XNFVVTXY0KzlZRUphdFJMWkxJc0dmQmY2d3JzUml6QjdtbkpIQ2plWW90TlhjVkQyY09LY1lGN2NIa0lhMDg5QUNwSTNydDdDYlJ0RzZNRW9aMmRmelZsV1RPU2VsMUFoNWVLQ1hmM0FiZnF5bVE0enZ5K0tmdVpDS2xxU1lwNmRMV0ErRXFQKzZVSjFyQTJSK0tzXC9HSTZPM0RhVmhEVmZ6ZTlrbFwvSjN2RVRTOEcwMFRkMXFPK0RweitDd1RLNGJtTXFFUDk4b3RTbjR5UG16OEV2XC85eFdRcDZxbDg2eVpDbWt6Y2hoQUkxRVhzTm1mQkpYRkZqNGt6RHppWGpIZ2dJV2o2WFwvSE5Ld3FQTjJCTHBHbXJaQk5LOWxXbGVBdHRqZVUxRTAySmowNE9jTENKTVZEQjFjelhhWittV0tkNEtwN3dtcFI3dHM3OTI5SzNkQUFndFJoMHcrUFJnTHBaVldHU0piN3dvQjZRcHBOTEowcGlueGQ1bmxKcVRtNmRzM294QXZsUFhVdGVuR0x2dWxrbFNcLzlodFJRTkI0SjhUUmZqSEE1Wkh0bWg0REpiZWVDMlpUMis5ZnNUMk5TOHF4SzNJeVhWcWZZOEh1Rmh3R2hYc0lHK1pTbUtKTnBST1pLalF0d3lVdHNtdVFXR0lDN1wvZHVqS0pCYit3cHg1SEJDemx1SndhOU54MEszZlZnVmRKT0h0TnFnQkhMNWMxUlluS0hEVXpZMkdNZTZXTWJEMU5yaDV0MklLZEw3TlpjSUs0dnRmUzhWUzlUMFZyY0F2THM2NHQ3RWpOZXY3S01pTmZuTWtCUkVzNlJXVGdiMlMxUVVkb0U1OTRNZDZhTHpmT3NCOXFyRFNKV3hNR0VmaHYrc1dOenhqWXpOMVltbEw0MjVuaWR3cTBBQU5RSkhvSWcyRGxmQ0IrTkx1cXE0UXdRcnlBN2dIWERacVg4bnZIalwvZEdnenFnd0tQQTU4VitRdGxlMVJsVlVaaktvTmJ5R01aZkd2S1BCeU94N2tZVEhDUFwvem9XN0ZPcDM0R2tYQ3d5QXJKb1JIbHJZVXJvbHBlVzJQcU1yTHRuMm84Z2RJM0tyd0VWa0dLbHZNMkpBSFVBcEtDdkQ1MU9neURXcjFsWG1ORFpzcGhjdys3U1F4d2hHcUZiKzhlV2VMbkUyaFhGNlQ0aXRuclZMTGcyVXpHcW1La1loUk53M2VFQ1F4OHVxZkRRYkZTbzdqNlhGUXBQSmdKZktJMjBjMEV0dlNzb1ZEdVR0ZHkwR1BaRUdaMGx6dXZ5NFlMT0hNUDQ4RTFkNzNKZ2xVRXlwQXU2bmt0MDZFcXhSOVwvS3pwajFKdGs4STVRQnQ3aFhRVzhjWSt3XC9ZcWlyejg0RnZ0VVVCcUJvV1ljM2drNVhURnBSdHF6eXdtYmg2MnZWVzVibm85Q2xtb05qZDg3VFdNNXFSRlZoaVdwdkFwZjhpcDhybDUzSHZNcEcxbkRTWmtobVZaUzZRYVhcLzg0YXBzS0Uyd2o4T1JpQTJROEgxNXNwVzVVM1E2YmtIdEE1WFRoQkxTMU5jZVhuK2RhbzNDdU1rVzAwMEU9IiwibWFjIjoiYjgwODYyM2NlNzlkZDgzNzA1ZjQwMmNiNjI0ZmRjODk4Njg1YmZlZGM1YTRhYmVjMWMzMWJmYTE4ZTkyYTc2YyJ9
eyJpdiI6ImFNNFI4MGd6M2RGTWtMWTFURWVQaGc9PSIsInZhbHVlIjoiUFRlSGp0c3o4Z1NLOFZhY0dhZ2gxUjdqOXd1aTkrV01rRVM1SDRYVit2RnNuN2h2U2Z2eWdocXlYWlBjdzZkN0dSUzhPblpGNzV2aEsrdDJHak5Ca0hmSjNybzJKZFM5N1ZqNnRDTUVMYUE9IiwibWFjIjoiOGUwN2Y1YjYxMDU3MmVmZDU3YjE0NDljMDQwNmMxMzJmOTBmMjFiZDEwNDVhOTI4ODliYWEzZmU2OTIxOGRiMiJ9
“Nửa nén hương sau, kết giới sẽ tự động đóng lại, nhớ ra khỏi đây trước thời gian đó.” Sau khi mở ra kết giới, Lôi trưởng lão chỉ nhắc nhở thêm một câu như vậy, rồi không quan tâm gì nữa mà xoay người rời đi. Thân thể ông phát sáng, sau đó hóa thành một luồng độn quang phá không bay đi, lóe cái đã thấy ở cuối chân trời rồi!

“Đây... chính là năng lực của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh sao? Thật là vi diệu.” A Diệt hâm mộ tột cùng, mong muốn một ngày nào đó có thể đạt tới cảnh giới kia, có được uy năng cường đại.

Năm xưa khi đối mặt với trung niên nhân đã đưa Ngân Dạ đi, lúc đó hắn chỉ là một phàm nhân nên chưa thể cảm nhận được sự cường đại từ người đó. Hơn nữa ông ta cũng đã thu liễm toàn bộ khí tức, vì vậy hai huynh muội A Diệt mới có thể thản nhiên mà nói chuyện với ông ta như thế. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thể phán đoán ra cảnh giới của trung niên nhân đó thuộc tầng thứ nào.

Khi vị Lôi trưởng lão rời đi, mọi người không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt sùng bái cùng kích động vẫn chưa giảm. Sau đó chưởng môn dẫn đầu đoàn người, đi vào bên trong vùng trung tâm của đỉnh núi này, tới trước một bức tượng cực kì to lớn và kiêu hùng.

Bức tượng điêu khắc một người đàn ông cao lớn, có khí thôn sơn hà, phảng phất như một vị đại năng cường đại. Chỉ là một bức tượng đứng đó, nhưng lại tạo cho chúng đệ tử có cảm giác đang đối diện với một tồn tại cao thượng thực sự. Đứng trước bức tượng như thần linh kia, bọn họ chỉ là những con kiến nhỏ bé mà thôi.

“Đây chính là lão tổ đời thứ nhất, người đã gây dựng nên Tọa Sơn tông hùng mạnh này, một cường giả vĩ đại, từng giữ ngôi vị đệ nhất nguyên sĩ Phần Quốc!”

Chưởng môn hô lớn: “Tất cả tân đệ tử hãy hành lễ trước lão tổ.”

“Chúng đệ tử bái kiến lão tổ.” Cả đám người đồng loạt hành lễ, vô số người cung kính phát ra từ tận đáy lòng.

Sau khi nghe chưởng môn và vài vị quản sự phát biểu thêm vài lời, rồi cả đám đi ra khỏi nơi này trước khi kết giới đóng lại. Nghe các vị trưởng bối trong tông căn dặn, sau đó đám hơn tám trăm tân đệ tử này giải tán, đi theo các vị sư huynh lâu năm trong tông đến nơi ở sau này của mình.

Vô số nhóm người ngự khí bay tản ra khắp nơi tại những dãy núi vùng rìa ngoài của tông, nơi đó chính là chỗ sinh hoạt của các đệ tử nội môn thông thường. Cứ chừng 30 người một nhóm, họ được nội môn đệ tử lâu năm có vai trò chấp sự dẫn đi tham quan và nhận nơi ở.

Lúc này A Diệt đang đi cùng một nhóm đệ tử chủ yếu có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 4, thuộc tầng lớp kém nhất trong tông môn. Do lần này bị ma thú tứ giai tàn sát những thí sinh mạnh tại kì khảo hạch, nên mới có nhiều người ngang tu vi với họ Diệt ở trong tông. Chứ như những lần trước thì số đệ tử nội môn chỉ có tu vi tầng 4 cực kì thưa thớt.

Nhóm bọn họ được một vị chấp sự sư tỷ họ Trương tiếp dẫn, cô ta có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 9, nhìn bề ngoài chỉ chừng 30 tuổi nhưng có lẽ tuổi tác thật sẽ cao hơn. Dung nhan cô kiều diễm, da thịt trắng nõn, toàn thân toát lên vẻ thành thục bá mị khó tả, đúng chất của một người phụ nữ trưởng thành.

Đoàn người bay ngang qua nhiều nơi, được vị sư tỷ đó nhiệt tình giới thiệu từng nơi đáng chú ý. Như tàng kinh các, bảo cụ các, luyện đan các, tạo phù các, và đáng chú ý nhất là quản quỹ các, nơi đổi điểm cống hiến để lấy những vật phẩm cần thiết về tay.

“Tọa Sơn tông chúng ta tại nội môn có hơn một vạn đệ tử! Trong đó nếu tính cả tân đệ tử năm nay thì đã có chừng mười hai ngàn đệ tử Luyện Nguyên cảnh.” Trương sư tỷ vừa bay vừa giảng giải cùng giới thiệu, sau đó cô ta chỉ tay xuống phía dưới nói tiếp:

“Toàn bộ vùng rìa ngoài bao quanh những dãy núi trung tâm, rộng hơn vạn dặm chính là nơi ở của đệ tử chúng ta.” Nói rồi cô ta hạ xuống, mọi người phía sau cũng như vậy, cả đám đặt chân xuống một thạch đài rộng lớn.

Nơi đây nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn, phía trên không xa có mây mù lượn lờ, trông cực kì thơ mộng. Xung quanh có vô số những dãy kiến trúc cổ kính nhưng vô cùng đẹp đẽ, những tòa thạch viện, lầu các mọc san sát nhau. Bọn họ được vị Trương sư tỷ dẫn đi nhìn qua sân luyện võ, khu nhà bếp, kho vũ khí, cùng nhiều nơi thiết yếu khác, cuối cùng đi tới phòng ở riêng.

Mỗi trang viện đều rất rộng, cũng không quá gần nhau để đảm bảo sự riêng tư của các đệ tử. Trong mỗi một phòng đều được bố trí cấm chế pháp trận, tránh bị người khác dùng thần thông để nghe lén hay nhìn xuyên qua tường, ngoài ra còn có thể chống đỡ được trước những công kích tương đối mạnh.

Khi nhận phòng, họ Diệt được phát một bộ trận đồ, đây chính là thứ để khống chế cấm pháp trong phòng riêng của hắn, từ giờ căn phòng đó do hắn làm chủ. Những tân đệ tử khác cũng đều như vậy, mỗi người đều đã chọn xong một phòng riêng của bản thân.

“Được rồi, từ giờ nơi đây chính là nhà của các vị sư đệ, sư muội. Mọi người sẽ có một tháng tự do để thích ứng với cuộc sống trong tông, từ tháng thứ hai sẽ phải đi nhận một công việc cho đệ tử, nếu không tài nguyên được phát hàng tháng sẽ bị cắt bớt đó!”

“Tỷ đi đây, gặp chuyện gì khó cứ đến trang viện tại ngọn núi phía nam tìm sư tỷ nhé.” Vị sư tỷ này rất nhiệt tình, mỉm cười tươi tắn chào tạm biệt mọi người, sau đó mới rời đi. Lúc này những tân đệ tử liền giải tán, ai về phòng người nấy, hoặc bay đi tham quan khắp nơi.

Thân ảnh Diệt Chúng Sinh bước đi trên hành lang dài mà đẹp đẽ, từng chiếc cột lan can đều được đúc từ đồng đỏ ánh kim, chưa bao giờ hắn được sống tại một nơi sa hoa như hiện tại.

Giương mắt nhìn lên mặt trời treo trên cao, rồi lại nhìn xuống phía dưới những dãy núi vô tận, bất giác hắn nhận ra bản thân đã leo lên tới một bước này.

Từ một kẻ nghèo hèn sống trên núi hoang, gia cảnh khó khăn ăn mặc rách rưới, một thiếu niên mồ côi phải sống qua ngày bằng từng đồng xu lẻ. Giờ đây đã trở thành đệ tử nội môn Tọa Sơn tông, là một phần tử trong cỗ thế lực khổng lồ đứng hàng đầu đất nước. Trở thành một vị nguyên sĩ cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, sở hữu những thần thông không tưởng.

Để đi tới một bước này, hắn đã phải trải qua bao chông gai, sóng gió, nhiều lần lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh. Nhưng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, hắn luôn hết mình vượt qua mọi khó khăn, chấp niệm trong lòng chưa bao giờ bị lung lay. Tất cả chỉ muốn có thể được gặp lại một người, người thân duy nhất còn tồn tại trên thế gian này.

“Ngân Dạ, huynh đã có được một thân phận nhất định trong giới nguyên sĩ rồi, đã trưởng thành và hiểu biết nhiều hơn, không còn là một tiểu tử ngu ngơ năm đó nữa.” Tâm hắn độc thoại.

“Huynh sẽ tiếp tục cất bước trên con đường này, không ngừng đột phá, Luyện Nguyên cảnh sẽ không phải điểm dừng chân của huynh. Nhất định, một ngày nào đó huynh sẽ trở thành cường giả nắm giữ thực lực cường đại trong tay, có đủ tư cách cùng năng lực để đi đến đứng trước mặt muội!”

Đôi mắt người thanh niên long lanh sáng ngời, nhìn về hướng chân trời mà tự nhủ, phương hướng mà người con gái năm ấy đã rời đi.

Hồi 1: Cất bước. Đã hết!

Tác giả: Các bạn ủng hộ mình để có thêm động lực viết tiếp hồi 2 nhé.

Ads
';
Advertisement