Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một ngôi miếu hoang nằm giữa rừng già, tại khu vực nguy hiểm ở ngoại thành, lúc này có ba thân ảnh đang chậm rãi tiến vào bên trong ngôi miếu to lớn hoang tàn này. Ba người không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh và Kim Ngân nhị nữ, nữ tử Ngân Liên đang dẫn đường, đưa hai người khác tới nơi đây gặp mặt ai đó.

Cách đây một canh giờ, đôi tỷ muội này đã trùng phùng, ôm nhau thắm thiết hồi lâu, dần dần sắc mặt cả hai từ tái nhợt trở nên hồng hào khỏe mạnh. Sau đó Ngân Liên nói dẫn hai người tới gặp ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa người đó hiểu biết rất sâu về nơi đây, có thể nói ra nhiều thông tin hữu ích.

Vào đến một gian thạch điện lớn bên trong ngôi miếu hoang, ba người liền trông thấy có một thiếu nữ đã chờ sẵn ở trước cửa. Khi thấy nàng ta, Ngân Liên liền mỉm cười tiến tới chào hỏi, hai người có vẻ như rất thân thiết với nhau, nói chuyện líu díu không ngừng.

 

 

A Diệt cùng Kim Hoa đứng từ xa khoanh tay chờ đợi, hắn liếc mắt nhìn nữ tử đứng kế bên, rồi lại nhìn tới ngân trang nữ tử đang vui cười trước mặt, tâm nghĩ thầm: “Tại sao là tỷ muội song sinh mà tính cách hai người lại có thể khác nhau tới vậy nhỉ? Một người lạnh lùng ít có hành động thừa thãi, một người lại cà lơ phất phơ, dễ gần mà cũng lắm miệng.”

Hồi lâu sau, Ngân Liên dẫn theo thiếu nữ đến trước mặt hai người, rồi lên tiếng giới thiệu: “Vị tiểu muội này tên Mai Ngưng, chính là người đã cứu muội khi đang trọng thương bất tỉnh tại vùng hoang dã, sau khi đưa muội về đây còn chăm sóc rất tận tình.”

Hai bên chắp tay với đối phương, Kim Hoa nói: “Ta tên Kim Hoa, là tỷ tỷ của Ngân Liên, đa tạ Mai cô nương đã cứu giúp muội muội ta.”

A Diệt cũng chào hỏi một câu: “Tại hạ tên Dược Hảo Nhân, bằng hữu của hai vị đây, rất vui được gặp Mai cô nương.”

 

 

eyJpdiI6Imk1YzhrQTZMMjZqNmNYSVBIUkNIb3c9PSIsInZhbHVlIjoiYk5iU3M2ZjMxTzhYK1l1M2J4RFZKU29GSDFLNUFXazIxa1VPWjAxT0VWWjdiQUszS3A2dVI1emVTaG5kY3JOTjcxUkFuQTEzMkRUOVU1XC80dW5qRVpsZ3g1WHQwQmdDS3A0Z1ppcjB6QnUrVktLR2FMWE16REZhQ25TWGxOS0Zoc2llbmw3VHRtbVRBcnpsM1RWKzY3NzhyZTJxQ2VveWFWVXRzRTVuYWdQdFVEQXNwOXRuN3l0c080dUoyVUxjMFRNdTNIT0hvTGVxR2JTYmxBZzdjN3ptMnhhOFVrSnRSWHJJWHAwb09BMUhxMk1pZ1JFV1MrU0JiU0t3SEtNbHdsWUxySk4yOWVWYWZBXC9aMXR2NU1ERmJQOExMbFJlOUFWZXZ6VEkzbHlSMDJmaG1CM3R6SldicDJwUVkxV0VLMWRPOTd2WjFqaEx5NlRJUUszXC9WcUMzZnVLN0RlYm9pcGpnQ2hXMlNmXC9MWTlhUlRKbWR1Y3h6N1ljdFZnbVE1N0xobG14SjNYblA3SDhra3U0NVFENWZ3Y2dXMmdvMmhNZlp3ZDdcLzJGanhvd2xsNSt5UWNYWFwvV3F1VjFFVWtPTEFKQ1l6WXZFYlQydVRlYkhpcGdPcldBcHNiRkx0cGhLSVlCWTc3b2Y2TFltNEFoYnNocGdEWElFMlpTc3NTSXo4ZG51SlU3aXV3bWg5eWU4SzVzN3BhclcwdXgzTDZvUmx4bWwyYU52MVdaeEdZd2NqbVo5V3c4WElWejF2VlRWdlhYbzRhNGVRSzh5M1JxSDFzcDdoSW4xczNCcDd0XC9DU2V1eTRMdlRBaHZUMjBDd2dpQ0JZcEV0c2hMWmowTXFwbkRGYnFleVVBMElsZE5uOGdUeUVhS2hTeEU4TjY0ZE9nMTBFTVhlRGRlRmV6UThUTTFvYlN1OEpLeUdHWE5PTnpma1c0NEpYKzVTWVV6b1JkOUFUdGs4aThWc05UOXoxMmJEUFNMaXFWSjhhTStJWmhDbVBwQVVoYnFCMFY4RlFOTHZqalRrRFp0QlVpSHJMY281QnViZFB2bk5paEUxWEIzaUpVTUpKaFMzbDR2SWd5YXRcLzhKd2FBdE05T005ZlpjcE52U215UTE3THdUZHkzNFY5bmYxNHIyN2wyVmNQTkc0UG5iUTlwdWc1eWRSQ0hETlpLcnkxSWVBUDQ1bUtPYUFCaTFFUHRiN0phbjJNeXFXTzZZRnFZVWNqYmd2Y1wvdGpsVEdZNDVkbHpJZGx3RzVcL0dlQ250TUJpUWFVcGdwb3pZOUNRXC9Vd3JaRWZvQmVsNVBZYmRhV3BkNHhSZkx6VmZNd0x3VzgxcHhVTWVjditZTkhabGVhNE9vVml1VTN6WGpwanZ2R241QlBKbGFXVXpHN29Ld2kycHMwdStveFVSUmF2WFJJWDRmSFlaajFDYkphSTFrSFpMbDIwNnlxb2FJNUVwXC9MQmo4cUExSHZJY3Y3VDlIWXhueUl5KzFxWVlXTzhwTXlNN015V0xxQjJodU1iYk81cXpQdmhMaTFcL0pyMWVsZGRnTGppa2JNSU1TN3YreStyempGNTVacncwMVFiQVNJQ0d2VXVJaTJRY0Z3MFpEYW5LK1UxeGNJOHRNTFo1RU5TaFZJSE1DRUJmREIyTGlMdDZmNEV6M08rTTNIXC95bm5jcWxCS2RoR3V3NWo2Tk8yZE5LVTJxQ0g5WE5IenFlVG5RZklyMjE0Z3pVa3NicnFVYUJReXVvRlwvd3VTYkpvSWhEUGU1U2ErZHcwTmtUK0ZVbktcL0U5YnJSeEVQTEJIaXlvbTFlSnVDSjhmTjB2QWNaamxyMEtEZ1hhUERUWVhQcDRpMXMrOHVaOXhYMFdCVTdSZVM5Qlp3dER4WDhGUmsrbTZcL0EydExteGhOTE11eTNjbW1ZMjZ4bFJBMVhzMml4bTNNMlhGcCszTW9ORjByRGpVbCtoenA1c0RcLzA0S1Q5N1V4TkVEMVhMVCtUemVvTGFIK1I0d0JjOVU4b0RcL1Q1b1FOMUpOZGR0b2J0a2hPbkFZSFd3NnRLcmNQamgwYlM0MFhRRUtSZVBKQlpQSlM0XC92RGNKVXlEaEtRc1RQWWxCNHdzQnk1MXRcL2VQcWFQMnowbFwvMUFlaVwvV0NOT0lMM283VjNIU2JVMkplTEhhcnJucUxBUVZ2dWZMb0Naczh5S1hTZ2xTYkY2NHF3U3F5MjRwUzN5bm1rM1wvVDZUSWl6ZVNic2Z2eXh6K3BcL0l5bjc5cXdnM3M5QTdqSHBXMDZqN2ZKSnRodlwvaXhSNlllWVZQV245Zld2aHhXZ1wvaDlOMGVnd05UeTQ2SVFuS0NSdExVeElFTTJhcGFURHE0XC94Yzg1NHM4M3QwQStOSE5iQ2l3dUdmemVzMUxcL2xmQkxYcUpLcGcxQmVMYmpvbWVWOUFuOSs5QWpBQmh2WUM5M0F0M0dtMEZLTVBST09JU2ZUblRaaFVOV04ySXgwWWcrVGpKYkNzdDlEZjNMTVJkSk9aWGhIMTlZVTQ5V1RBMEkwalVrMlBTMVh2TlJMb3R4cDI4ZU9EVmxFOTZCaU16SDlSZXV4SDIySTB1eXNMM2dGdnBjbGhiNE9kcTVpWWErMys1Y0FpT2RHWHhsekUzN3puWUxScURzN2hPMmtyd3QySVUzR0dBSHdqZXFERVBvTDFpNFpvSlBJNE9rRGRURk1IeitWRWtVait1MXhhNjA3dkU5b3NWbyIsIm1hYyI6IjExZjc1OWZhNTM0MjIxNzYzMmMyYjVmNTg0ZjMxNTM4ZDIzYmM0YjZkYTE4ZDBkOWUzNDYwN2JiZmJiNWFkYjMifQ==
eyJpdiI6Ilk2aTMxMmQxcW1BMG1WSUw5YU5DTkE9PSIsInZhbHVlIjoiN0dKa0lmVE9wTWw4WHdsRWd5SVRVV21GVXZadmRzcXZHWUJLdHdNMFpwRnFDcEtsdXplc2l3MEZPcDU4MjR3QlU3UWlQN3pwQXhtN29GbDZNaGR2Mm1MV1V2b2JuekN5aTc4QVZMWkJBdEk9IiwibWFjIjoiZTY2ZTJlNmYxN2UzMDI5Yjg4MTM4YzgyNDAwNTYyY2E4ZmU4MmQ2YjA0ZmM2YjMzYzcyNzY2YjQyNTJlZmMwMyJ9
“Chào lão tiền bối.” Ba người khi đi tới gần chỗ lão già, liền chắp tay lễ phép chào, A Diệt trông khá là tự nhiên, Ngân Liên dường như cũng đã quen lão ta nên chào rất bình thường, còn Kim Hoa có vẻ gượng gạo, khó tự nhiên cho được. Điều này cũng khó trách, vì dù sao nàng ta cũng đường đường là nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, nay lại phải gọi một phàm nhân là tiền bối thì sao dễ chịu cho được.

Lão già trông rất bình thường, đưa tay ra hiệu mời ba người ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta họ Dược, người ta hay gọi là Dược lão nhân hay Dược y sư gì đó, nhưng chung quy ta cũng chỉ là một thầy thuốc lăng băm mà thôi. Y đức của ta không thể thấy chết không cứu được, nên các vị không cần quá cảm kích vì ta đã cứu Ngân Liên chất nữ đâu, vốn đó là nghề của lão già này rồi.”

Ba người liền ngồi xuống phía đối diện với lão già, A Diệt cùng Kim Hoa lần lượt giới thiệu tên, sau đó khách khí với lão già trước mặt vài câu, Ngân Liên thì nói chuyện rất nhiệt tình, thiếu nữ đứng ngay phía sau lão già họ Dược thi thoảng cũng chen vào một vài câu.

Qua một lát sau, Dược lão già liền quay đầu lại phân phó đệ tử của mình: “Mai nhi, con ra ngoài một lát nhé, ta có chuyện riêng cần bàn với ba vị đây.”

Thiếu nữ lễ phép gật đầu rồi cúi chào mọi người, đợi cho nàng ta đi ra khỏi phòng rồi đóng cánh cửa đá lại, lão già mới trở nên thần sắc nghiêm túc mà nói: “Ba vị có phải là tu hành giả từ bên ngoài, dạo gần đây mới tiến vào vùng đất này hay không?”

Ba người đang tươi cười nghe vậy liền liếc mắt nhìn sau, sau đó khí chất biến đổi, từ những thanh niên trẻ trung khí thịnh, trở thành uy nghiêm khí thế, không giận mà uy, phảng phất như những tồn tại mạnh mẽ giáng thế phàm trần.

Kim Hoa lên tiếng hỏi: “Tại sao các hạ biết bọn ta chính là người từ ngoài vào, theo những gì mà mấy ngày nay ta tìm hiểu được, thì người sống tại nơi đây không hề biết có thế giới bên ngoài, họ cứ nghĩ nội thành chính là thế giới lớn nhất của nhân loại.”

Dược lão già cười nhạt, sau đó đáp: “Vì hồi xưa lão phu cũng đã từng gặp những người như ba vị rồi, họ tiến nhập nơi đây để rèn luyện bản thân, rồi hoàn thành thử thách của thế giới trong thành này, sau đó được đưa đi tới nơi có kì ngộ chờ sẵn.”

Ánh mắt của cả ba người đối diện lão ta liền sáng lên, Ngân Liên liền hỏi: “Không biết Dược lão có thể nói cho chúng ta biết thử thách của tòa thành này đưa ra là gì không?”

“Tại sao lão phu phải nói cho ba vị biết? Nói ra thì ta sẽ được lợi gì?” Lão già cười khẩy nói, sau đó lấy ra tẩu thuốc rồi châm lên, nhàn nhã ngồi hút.

Thanh niên tuấn mỹ nãy giờ không nói gì, lúc này mới lên tiếng: “Các hạ có điều kiện gì thì cứ đưa ra đi, chứ không thì ngay từ đầu các hạ cũng chẳng cần thả ra manh mối cho chúng ta biết đâu.”

Lão già hút thuốc một hồi lâu, rồi mới cười nhạt đáp: “Được rồi ta sẽ nói điều kiện, chính là trong thời gian còn ở nơi đây, ba vị phải dùng những kinh nghiệm cao thâm của mình về luyện thể, chỉ dạy cho Mai Ngưng đạt tới tầng 4 võ giả.”

Ba người nghe vậy không khỏi âm trầm, thiếu nữ họ Mai giờ mới là võ giả tầng 1, hơn nữa còn là nữ tử, muốn đạt tới tầng 4 chí ít cũng cần tới chục năm, nếu thiên phú nàng ta không tốt thì phải mất mấy chục thậm chí là cả đời cũng không đạt tới nổi.

Nhưng rồi A Diệt đã dẫn đầu đáp ứng trước, dù sao hắn và nhị nữ cũng là tồn tại Bỉ Ngạn cảnh, với kinh nghiệm của họ chẳng lẽ không dạy nổi một phàm nhân mạnh lên được nhanh chóng hay sao chứ.

Thấy cả ba người lần lượt đáp ứng, lão già liền tươi cười gật đầu: “Rất tốt, ta tin ba vị sẽ không nuốt lời, đã vậy lão phu cũng không giấu giếm nữa, cách để có thể vượt qua được thử thách ở nơi đây chính là:

Gϊếŧ chết một, hoặc đánh bại ba, trong số mười kẻ mạnh nhất tại thế giới bên trong Rèn Thể Thành này!”

Ba người chấn động hồi lâu, sau đó ai nấy đều không khỏi thở dài, bọn họ bị áp chế uy năng luyện thể, sức mạnh của tu hành giả thì mất, muốn thực hiện được điều kiện đó thì thực sự rất khó.

“Thì ra là vậy, tại hạ trước đó cũng từng nghĩ tới rằng phải đánh bại những kẻ mạnh nhất tại đây, xem ra lúc đó đoán gần đúng rồi.” A Diệt cười khổ nói.

Ngân Liên cười đáp: “Điều kiện này cũng không ngoài dự đoán của thϊếp thân, trước đó thϊếp thân còn từng nghĩ có phải bản thân trở thành vô địch tại nơi đây, mới có thể ra ngoài hay không, hì hì.”

Kim Hoa nhìn thẳng lão già mà hỏi: “Các hạ có danh sách hay thông tin của mười kẻ mạnh nhất nơi đây hay không?”

Trước ba đôi mắt mong chờ, Dược lão già nhẹ gật đầu, sau đó đưa tay vào trong ống tay áo mà bới móc gì đó, vừa tìm kiếm lão vừa nói: “Mười kẻ mạnh nhất nơi đây được đề tên trên cường bảng, cũng chính là những tồn tại duy nhất đạt tới vũ phu tầng 9. Bọn họ không những mạnh mẽ mà dưới trướng cũng có không ít kẻ mạnh, nên ba vị cần thập phần cẩn trọng.”

Theo những gì lão nói, thì tại thế giới trong thành này, chỉ mười kẻ có tên trên cường bảng là đạt tới thực lực luyện thể tầng 9. Tầng 8 có mấy chục người, phân nửa số đó là thủ hạ dưới trướng những kẻ tầng 9, tầng 7 cũng chỉ có chừng trăm kẻ, thế nên chỉ cần đạt tới tầng 7 đã xem như võ giả cao cường rồi.

Lão ném lên trên bàn hai cuốn sách mỏng, sau đó nhàn nhạt nói: “Một cuốn ghi đầy đủ thông tin của 4 nhân loại trên cường bảng, cuốn còn lại ghi thông tin của 5 quái thú trên cường bảng. Ba vị cứ từ từ mà xem đi, sau đó hãy lên kế hoạch ứng đối cẩn thận, lão phu nghĩ các vị không mất vài năm thì không thành công nổi đâu.”

A Diệt cùng nhị nữ liền cầm hai cuốn sách lên tập trung quan sát, đọc kĩ càng không sót từng chữ, cũng may bọn họ đã học thông thạo ngôn ngữ tại nơi đây.

“Bài danh đệ nhị cường bảng, Chương Vô Địch, dưới trướng có bảy võ già tầng 8, chừng hai mươi võ giả tầng 7, cái này chúng ta chưa kịp thấy mặt hắn thì đã bị đám thủ hạ của hắn chơi chết rồi.” Ngân Liên sau khi đọc qua thông tin của kẻ xếp hạng thứ hai, liền cười khổ lẩm bẩm.

A Diệt chọn cách đọc từ dưới lên trên, tên đứng cuối cùng hắn cảm thấy dễ xơi hơn mấy kẻ khác không ít. “Quái thú có huyết mạch Bạch Hổ, thường độc hành, đạt tới thực lực tầng 9 cách đây mấy chục năm, chưa có mấy thành tựu đáng kể, trông có vẻ dễ xơi.”

Sau một hồi xem xét, Kim Hoa liền ngẩng đầu lên nhìn lão già hỏi: “Tại sao trong đây không có thông tin của kẻ mạnh nhất, tồn tại đứng đầu trên cường bảng, chẳng lẽ hắn ta rất thần bí sao?”

Hai người còn lại cũng không khỏi tò mò, ba người hướng ánh mắt tới phía Dược lão già muốn nghe lão giải thích. Thấy vậy lão già cười hắc hắc, sau đó đặt tẩu thuốc xuống rồi đứng dậy thẳng tắp, ngạo nghễ nói:

“Bởi vì đệ nhất cường bảng chính là lão phu!”

Trên người lão ta tức thì hiện đầy rẫy hoa văn hắc ám, hư ảnh một ác ma đáng sợ xuất hiện phía trên, gầm thét bạo phát uy năng to lớn, từ thân thể lão bộc phát một luồng khí tức cường đại, như đại hồng thủy cuốn trôi ba người trước mặt.

A Diệt cùng nhị nữ miệng phun máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập mạnh lên vách tường đá, bị ép chặt như nêm cối. Vách tường tức thì hiện lên những hoa văn kì dị, như một bộ pháp trận bảo vệ nơi đây, tránh để khí tức của lão thổi bay cả nơi này, ác ma khổng lồ vẫn đang gầm thét rung trời.

Phía bên ngoài, thiếu nữ Mai Ngưng không hiểu chuyện gì vì bầu trời đột nhiên chuyển tối, chớp lôi loạn vũ, sám sét gầm vang, mưa rơi xối xả.

Lão già như ma vương uy phong chắp tay đứng tại chỗ, tà áo bay phấp phới theo từng tia khí tức, đại ma viễn cổ cao cao lúc này hờ hững nhìn xuống ba con kiến nhỏ phía dưới, khiến cả ba lạnh buốt toàn thân. Dược lão già mỉm cười nói: “Đây chính là nội tình của võ phu tầng 10! Ba vị cảm thấy thế nào?”

Ads
';
Advertisement