Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Dưới bầu trời đêm đen u tối, một tên thanh niên chật vật bay lên từ vùng thung lũng âm lạnh, y phục trên thân tả tơi, khí tức hỗn loạn. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhìn tới ba thân ảnh phía trước mà oán thầm: “Ba tên khốn kia rốt cuộc đang đến đâu mà phải đi qua những vùng nguy hiểm như thế này?”

Hắn đâu biết rằng, phía sau mình còn có kẻ thảm hơn, một con chó toàn thân loang lổ không còn bộ lông toàn vẹn, lớp lông vàng bóng mượt nay đã trở thành màu cháo lòng. Chó nhỏ vừa cầm nắm lông đắp lên thân vừa nghiến răng nói: “Tên khốn kia muốn đi tìm chết cũng đừng có dẫn ta theo chứ, ngay cả khu vực có đầy rẫy sinh vật trên thất giai như nơi này mà cũng dám lao vào!”

Không lâu sau, nhóm ba người thuộc thế lực Huyền Ma Quật đã tạm nghỉ tại một địa phương an toàn, để điều tức khôi phục sau khi đi xuyên qua vùng hiểm địa vừa rồi. Thanh niên họ Diệt cũng trốn tại một sơn động cách đó không xa, đồng dạng nhập định khôi phục. Chó vàng thì vẫn đang cố gắng đắp lại bộ lông vàng lên thân thể trần như nhộng của mình.

 

 

Cho tới hơn một ngày sau, thì đám người bọn họ mới đi đến mục tiêu, chính là một tòa thành cổ xưa hoang tàn, nằm giữa một vùng sa mạc mệnh mông. Để có thể đi đến nơi đây, ba kẻ này kể cả A Diệt trốn phía sau, hay con chó màu cháo lòng sau cùng, đã phải trải qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh.

“Đây đích thị là Rèn Thể Thành rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã thấy nó.” Thanh niên Lũng Vân mắt nhìn tấm bản đồ trong tay, rồi lại nhìn tới tòa thành cổ trước mặt, liền vui vẻ thốt lên.

Lão già hoàng bào nghe vậy liền cười lớn, chậm rãi tiến tới phía tòa thành, tay vuốt bộ râu dài nói: “Haha, không uổng công ta vượt bao chông gai để có thể đi tới nơi đây, chỉ cần vào được bên trong tòa thành này, thì đẳng cấp nhục thể của ta sẽ được rèn đúc lên một tầng cao mới!”

 

 

eyJpdiI6Imp2UmpRTENpMk1GWDVqc3NicEEwZGc9PSIsInZhbHVlIjoiU2wzMUFzaFZUZEF6bTB6UUNXZUZjSHBVa3BVOW4rdnNFU3I4S0hSUE1PbmxCVDE3REorVTFwVG5OcHVOaGNiZTVsRVdaUXhqUVBcL3poSHRVRVM4QkI0bkxzOHR5WU1pdjhVdStSeHlGa2tCTjVcL0psU0IyVGhORUc0TTJQMmZKamt4WTB1Q3F4Nlcyd1JRcmRwTStJWWNBN3VcL05udGo2SXh1ZWlQa25xOWlyUElJUU5MaitReGhERkI3eXR0YVNDNHlvT2NrcW9LSGh4QUhGS1g0YlNZRERzTW9TU1pYYWx5U3owcm8rTEZVT3hKV3ppdStuUmwwSFg2VFFSR2lyZVRVVHFkTjRvVExiblwvVU1KMFd3XC9qb2VDWXdTRmZncUo0K1R1ak0rR1wvNUVhRXlnR2Q4Y25GaGFKVllwNXY5akV2bVVOSGQ0TEtTVEhSVlZaNmRKNDZUZjhCNXg0UTk2MEwxR2pOelVXS2lkWDVrWENkM1NcL1VMSFc1aGMwYVdLM3VWdGhOQzJWTW11MXQyeHluRDJHeEN5Z1JHZUlQcEhudFhPXC9vMG9FM0d5UEhuVno1N1MxYkYxaDAwbHZ3eit5UncreDJjdWJXeWVQano3Q1p0b1dkakV0TWJDcHhnRnNwTVwvaTRhdEVlNUo4Rk1hUHIwVU9pUzFGRk1na0NiXC9vcVh0TnAyYW8wTWtCSFwvS3pxMFNWWVVGdVk3cUJhNDFqVCt2Q2dZRmk3K0R3emV4SEhkSTRMNEdtUEd0S0ZvRmlmNGkwY0JscHJJbWVVZXRPM0xrXC94RStsOXlHaFFTaGZDM0ZhdjNwVUdCTXcrRnBHZUhQejJJU2JYYmVGXC9DV01SOEFXNGZsVXlTMUlpcmwzOCtEKzRaekVDdWE4dFl6SWxTa2ZwRjhLb2NmcnhybmNHeFdFYmdlYk5jenppMDdYQmFwSjQ1OHpCOG1yaFlzYlNiUjBqVHdsRzNyM0dkS05pQnZCOFRiNThaSForMlVMZ1psT3JvUWhLR2phMkVUYk5xdFE2QjRoQkZWUkFzUWRnZDdaOHJmMldVY21NRHVEbHF3SlF1UjcrMVcxMzVyNEJjWFV3dFRLZlRIejNvZEJQdkg4Q0hJSE1DWTVkdUwrRnRMSFgwY2xcL1hHQUdEWU5tYWcyalRnblN2anQrd1N2aDhTYnVVbVh1cFh5OE1yMFdvUUhaQkJNV0prK3JLU1RERDRsb2VRRXo3N3ZhbVowbGF5cWo3KzB3Z0xoc05ZQXhONCtPdlkxZUF2eHdqUG1cL2FOU0pMN3JrcTN6c3liTm56THoySkxudFBWaEQxK3BnZ2tzOVh4M2tWd3BGeWNySTB3ZCtPMGl2K3N4OGY1ZTJoR2dFM3NpMm93QWxDdVVFXC9iczFReWhxdVFhbEtmemdBTnp5ckFxVnRRSzNyaHNXVjhhaCtmYTZxSytxMnRXMFJWWTZOeEU0eXhnVVVZcEp2bVVJR3dUOXRcL0tpVU1iMnYxSUdZUGIyQngxckhxM0VvVzdGcGpuNFcwMWNlaitLNWRBYVo2a3F2cUZRVHVHMThyXC9FdWlXVVlPKzNBdnkyalBUXC9rek5DSGkzekhmXC83ekxSQm5VQjRqMmlRTjByS3hwVXpURXNINVBZSFBVSzhUQnNzQXcyYmtiSlZjU0dQOEdkQkJzMnZDcXRKWUxwcnV1a1lTVnpBTDQxTk14d1JJcm5ZaDhVcjFHVHI3czR5RGYrSWRvaFBUZU9hTWRyWTZlMUxiUEZMcEdcL1h0M2taaHVpeWdvaGRSWEg5aG1ZNkkxT2ptNEVlOWtxOXVZUDFnWUtRY1VES2RZYVFUNkFEeTRRNytNa2pSVVJ1VVhqTlBjOFwvbHlXTFFlTmdcL0hvdXFpb3lXODFBTlVnOHl1azgzMkpzTHJSQ0hrV1MzOVRmUldXeDVJeGl2U0ZuR0N5TVYxZHB5eXZPN0swWFVwejF5aGY1eEEyeFNSQXhCSFp2VGQ0TFVaS21JbFpDVTRORm0xanJPNnBBY3Z5Um92cXVQckhwUTdyWHlTZHlWODRlQzR3RVNidUJ6N2REek9yMDVyRFdoOXRwRncwQ0ptVnY5M2ZESnRcL1pSQUN3YW00eng5TU5QY0Q3WXFFd3dSb3FNMm0weUh5VHdwNVhCWWpcL3VFTCszTWJWUkxuMmF5MzhEbmhuMEJ5TXJyeW1ONlwvN25jNEVcL2dmUTNiTDFzZU9VU0ZhZXV5MVg3NG44bjY0cXR5M1JZbFlsMktvK1ViWUlEdGpPdTdzRDlOYzl2NnpKZHpMK2ZYbW80YmQrSWJpV1RLMlRZXC9aZXh2cEpPUEhrQU52QjJPQWxzbkRITFkxMFF6eSt2NEdMd29rSkpHaW1RNTBRV0cxNjFyV1d5ekNuYkpEK3cxK0kycXRwZ2Q5Qm5DQWdSajIydjZnNEhmQUc2RnhLWHU0WHV2b0Q4ZzBGZFF1bkJOcmdibEg4cVJXQnZ5ekF4QkRndGlmVHZrRGM0VmxOdEpWcDdtSlBWNE43Zm9RaStZV2ZGUHMxRXMwK1JqSlJFWjdaT1FCTDMzODUrajNsNnVQeTZKYWpoVlpYOXRpMmg4Z3dlSjVBZm14QjIwSkY3bExpeHA0WEZuWmZsODh0Y1d0VkUxSStDTTJJbjVTXC9UaDMzRjdZcngxZTRKcERRaFRPTURWN1ltNUJtYWdGQ0R0U2dtaVhxeUVoaGpUdlwvSFNUNHBnVTJOazRid056SHM0Q3laUEozcUhYMjJ5c0VYR0JpaW9MZEo4QkZ2eW9ub1BDbExRMWJxSk9Ba0U1SlFhanZZMStTbys5OGFkUFJuMnJzYnRYNWpoRDZKNEZ6a2kwREdPNUZqdzdQMHRSdk1VWVpyNVZ4YTZlZXlrMDFwZ0d5dGhHZmw3dTNsbmJWb21NRFVzUExCOU1mUUFUZ210aFBNMnVEY1JcL205aWFTTGg0ZmdHVXNZZEt3OGpKWTFLekQ5K1hGUXJ3IiwibWFjIjoiMTYxYWQ4OTU1ZjNlMGU5ZmQ0MTA1MDZlZjdhMmM1OGI4MGQ2Mzc4YzUzMzRiODdkOWU1NjM4NjY1MTliMDE3MiJ9
eyJpdiI6IjVWZWtvM2xnYWVJcFlOV2pjRVc4Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiK093NDNhVVoxM0doWTl5SENrV1RrelpDbWpUczMrcER3Z3JFNlVKSHFKQlM1N0ZRV3ZNZUh3VzYxQjBcLytmQUNsTzJ3TkNkNDMwOHhhSVlrSUJVK3VxSHBVSlhMZk11T3c3OWVcL25zUnhGMD0iLCJtYWMiOiJjMzExYTcyZWY2ODE3YTM5NjNlMjcyMTI2MGY2ZDgxNmNlY2U4M2ZkZTk3NGJlMTc5YWQxNzU4NWViODM5MDljIn0=
“Hoàng lão kim, tên đô con ngươi cường độ thân thể vốn đã mạnh mẽ rồi, sao phải tìm tới nơi đây, tranh suất nhập thành luyện thể với tỷ muội bọn ta chứ?” Một thanh âm mềm mại dễ nghe mang theo từng tia lạnh lùng vang lên, sau đó tại ngay phía trước cổng tòa thành, có hai thân ảnh đẫy đà quyến rũ xuất hiện.

Sau khi trông thấy kỹ hai kẻ vừa xuất hiện kia, cả ba người nhóm lão già đều bất ngờ, Hoàng Bố âm trầm lên tiếng: “Kim Ngân nhị nữ, hai ngươi khiến ta khá bất ngờ vì có thể lẻn vào được bí cảnh này đấy. Nhưng đôi tỷ muội các ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức của mình, có thể chống lại ba người bọn ta sao?”

A Diệt ở một bên xem kịch vui, mắt cũng không khỏi nhìn về phía nhị nữ kia lâu chút, quả thực là bậc quốc sắc thiên hương. Hắn cũng đã từng nghe qua danh tiếng của đôi tỷ muội này, các nàng là khách khanh trưởng lão của Dương Viêm Điện, cư trú tại Đệ Nhị thành, thường được gọi là Kim Ngân nhị nữ, là một đôi hoa tươi xinh đẹp rất hấp dẫn ánh nhìn.

Hai nữ tử sau khi nghe lão già hoàng bào nói, thần sắc vẫn chẳng biến đổi, kim phục nữ tử lạnh lùng đáp: “Chuyện này thì ngươi không cần phải lo, bọn ta cũng đâu chỉ có hai người, Lạc các hạ nên ra mặt thôi.”

“Haha, ta muốn xem thử đám ba người Hoàng tà hữu, có thể nhìn ra thuật ẩn thân mới của ta hay không thôi, tựa hồ kết quả như ta mong muốn, bọn họ chẳng hay biết gì.” Xuất hiện cách nhị nữ không xa là một gã thiếu niên có thể hình khá nhỏ, hai chiếc răng cửa của y rất lớn, lộ ra cả bên ngoài, nhìn qua bộ dáng giống như một tên tiểu nhân đầu đường xó chợ.

“Yêu soái bát giai, Lạc Nhĩ, không ngờ các hạ lại trợ giúp Kim Ngân nhị nữ.” Lão già Hoàng Bố sắc mặt âm trầm lên tiếng, có vẻ như lão ta bắt đầu cảm thấy phe đối phương khó nhằn rồi. Hai tên thanh niên phía sau cũng càng thêm biến đổi sắc mặt, hiện tại nhìn vào bề ngoài, thì đội hình hai bên là ngang cơ nhau.

Thiếu niên họ Lạc cười hắc hắc đáp: “Hai vị đây quả thực đã đồng ý trả thù lao hấp dẫn cho ta, nhưng thứ khiến ta quan tâm nhất, chính là một suất tiến vào bên trong tòa thành này. Ai cũng biết Rèn Thể Thành mỗi khi hoạt động, chỉ có thể cho ba suất tiến nhập, mà phe các hạ đã có đủ ba người rồi, nên ta trợ giúp nhị nữ đây là điều hiển nhiên.”

Đột nhiên tuấn lãng Lũng Vân cười lên, sau đó lộ vẻ mặt khinh thường nói: “Lạc Nhĩ ngươi cũng chỉ là một tên mới tấn cấp bát giai mà thôi, một đấu một với Hoàng huynh sao có thể chống đỡ nổi chứ.

Kim Ngân nhị nữ tuy có thần thông kết hợp phi thường, một khi hợp lực có thể đánh ngang tay với Bỉ Ngạn cảnh đại thành, nhưng ta và Mặc tà hữu đây cũng không phải đèn cạn dầu, ba ngươi nghĩ có thể thắng nổi bọn ta sao?”

Nghe lời hắn vừa nói, lão già hoàng bào cùng tên nam tử nhỏ gầy đều hiện lên vẻ mặt đắc ý, có vẻ như chúng cho rằng đúng thực phe mình lợi thế hơn. Tên thiếu niên Lạc Nhĩ sắc mặt giận dữ, nhưng dường như hắn thấy lời họ Lũng vừa nói có vài phần đúng, nên không hề mở miệng phản bác.

Kim trang nữ tử sắc mặt lạnh lùng bất biến, ngân trang nữ tử lại cười khúc khích, nụ cười khiến dung mạo nàng ta càng thêm xinh đẹp, như vạn hoa đua nở. Nàng lớn tiếng đáp: “Nếu như bên phe bọn ta có thêm một vị nữa thì sao? Bốn đấu ba, chắc hẳn ba vị sẽ đối chọi lại được nhỉ?”

Nghe vậy nhóm ba người Lũng Vân tỏ ra kinh ngạc, sau thoáng chốc dò xét xung quanh, lão già hoàng bào liền cả giận quát: “Hồ ngôn, ngươi tưởng hù dọa vậy thì lão phu sẽ dè chừng sao? Nếu ba người các ngươi đã e sợ rồi, thì còn không mau biến đi, đừng có ở đó mà ngáng đường nữa.”

Kim trang nữ tử cười lạnh, ngân trang nữ tử thì dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới phía lão già hoàng bào, tên yêu soái Lạc Nhĩ bất động đứng một bên, hắn sẽ tiến thối theo nhị nữ chứ nhất quyết không lên đầu.

Tên thanh niên tuấn mỹ đứng rình một bên, lúc này sắc mặt đang âm trầm sau khi nghe nữ tử ngân phục nói. Quả nhiên dự đoán của hắn là thật, lời nói tiếp theo của nàng ta đã chỉ lên tất cả.

“Các hạ ẩn thân đứng tại một bên xem kịch nãy giờ chưa đủ sao? Hay là hiện thân làm quen với tỷ muội thϊếp thân chút, biết đâu sau này lại trở thành bạn tâm giao.” Ngân trang nữ tử mỉm cười xinh đẹp lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng tới vị trí A Diệt đang đứng.

Diệt Chúng Sinh thở dài lắc lắc đầu, tay lấy ra một chiếc mặt nạ rồi đeo lên, sau đó thu lại uy năng của phù lục, hiện hình ra trước bao ánh mắt kinh ngạc. Gã Lạc Nhĩ tự mình thì thào: “Thủ đoạn ẩn thân của tên này còn lợi hại hơn cả ta, sắp tới phải hỏi han chút mới được.”

Ba tên phe Huyền Ma Quật bất ngờ không thôi, họ không thể tin nổi thực sự còn có một kẻ khác rình rập bên cạnh, vậy mà nãy giờ không ai có thể phát hiện. Thanh niên Lũng Vân trầm tư suy nghĩ: “Tại sao tên này đem lại cho ta chút cảm giác quen thuộc? Rõ ràng loại khí tức này ta chưa từng gặp qua...”

Tên nam tử đeo mặt nạ chắp tay ôm quyền hướng về phía cả sáu người, sau đó lễ độ lên tiếng: “Xin lỗi đã làm phiền chư vị, ban nãy thấy nơi đây đông vui quá, nên tại hạ có chút tò mò tiến tới nghe ngóng thôi, thực sự không có ý định muốn chia cùng chén canh với các vị đâu.”

Ngân trang nữ tử nghe vậy liền nói: “Nguyên hữu nếu đã đến rồi thì đừng vội đi như vậy, chi bằng giúp ba người bọn ta đấu với ba gã đó, thϊếp thân hứa sẽ trả cho các hạ thù lao hấp dẫn, tuyệt đối không khiến các hạ thất vọng!”

Lũng Vân cũng tức thì nói: “Nàng ta hứa trả bao nhiêu cho các hạ, thì tại hạ sẽ trả cho gấp đôi, chỉ mong các hạ rời đi, không nhúng tay vào vũng nước đυ.c này là được!”

Nếu kẻ vừa xuất hiện là một gã đồng giai tầm thường, thì họ Lũng cũng không cần trả giá cao như vậy, nhưng loại thần thông đặc thù của hắn cảm ứng được, đối phương tuyệt không kém mình quá xa, nên tốt nhất bỏ ra chỗ tốt để đuổi đi.

Thấy A Diệt dường như động tâm với lời nói của Lũng Vân, Ngân trang nữ tử thần sắc trở nên vội vã, truyền âm nói riêng với tên đeo mặt nạ điều gì đó.

"Chuyện các hạ nói hoàn toàn là sự thật?" A Diệt sau khi nghe xong lời truyền âm, liền tỏ ra trịnh trọng hỏi lại, ngữ khí có vẻ quan tâm hơn rất nhiều.

Ads
';
Advertisement