Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên một vùng thảo nguyên lộng gió, có hai thân ảnh vừa đáp xuống nơi đây, chính là gã đại hán Bã Lạt cùng với một nữ tử yêu soái khoác áo bào chùm kín người. Quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh, họ Bã lên tiếng: “Khu vực này có vẻ như khá gần với nơi đó rồi, Hồng yêu hữu giờ có thể sử dụng vật kia chứ?”

Cánh tay trắng nõn đẫy đà vươn lên bỏ đi tấm áo bào, lộ ra là một cung trang thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, khí chất cao quý, như thiên tước cao ngạo. Khí tức nàng ta cũng theo đó mà tăng lên, từ một thất giai yêu thú trung bình, chả mấy chốc đã lên tới cửu giai, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn gã đại hán kế bên.

Bã Lạt cười hắc hắc nói: “Nếu thằng cha Diệu Giản Ly biết nhóm yêu soái chúng ta không chỉ có một gã cửu giai, thì hắn sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Haha, chắc chắn tức điên cho xem.”

 

 

Cung trang thiếu nữ không nói gì, phất tay tế ra một tấm phù lục phấn sắc, hai thủ chưởng trắng trẻo bắt đầu kết ấn, thôi động uy năng tấm phù. Gã đại hán kế bên cũng không nói gì thêm, thần niệm hắn tản mát ra khắp bốn phương tám hướng, đề phòng chú ý xung quanh, tránh để ai đó làm phiền đến thiếu nữ.

Ước chừng nửa bữa cơm sau, phấn sắc phù lục phát ra quang mang trói lòa, rồi tức thì hóa thành đạo lưu tinh bay thẳng về một hướng. Cung trang thiếu nữ cùng gã đại hán liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt phi độn theo tấm phù, không biết sẽ được thứ đó dẫn đến nơi đâu.

Cách vị trí cũ mà hai người đó đã đứng chừng một dặm, có một thân ảnh hiển lộ ra sau khi bỏ xuống lớp vải tàng hình, chính là tên nam tử đeo mặt nạ mèo. Dõi mắt nhìn theo hai luồng độn quang dần đi xa, khóe miệng hắn cong lên rồi thì thào: “Tựa hồ bọn chúng đã tìm thấy vị trí tọa lạc của Khôi Kim tháp rồi, thật tốt, đỡ mất công ta tìm kiếm.”

 

 

eyJpdiI6IkJqTmtBWnFuNXpqTnhlTzNDcmRCQlE9PSIsInZhbHVlIjoiRWwwZDg3YXp6amR1SzBkbmZ0N0lxYnpOZ1JRZXJiRXE4bzdZZXFhM0hJcmJ1dlBBZUJuZUhHUlNLNmE5bE5XVHFDbFRVNWhwXC92WkFxXC9aK080NjcwQmoweVJWV21kYmJzSDVLV1ZQQlpOTnBMaHZqOEZqZlZKMjd0SWVkVWt0UVpRd3cya2h1Mk8yYnVrVk9IR1MxU1FTemVIUW81cjZxQmVwdkNuMUQzam1GRVwvT0ZmU3hsdm1LN3BEeGRxMVVBNmpVTlwvV3NLTm1uSWZveW5mR29BRTBzRFhLSUkyUWUrMXZpd1JYWCttUmNDS05jQXNrTWFYNWkrNDVsY1wvclRKWXEyZ2RSekVHOWdDTVEzUkFXOVBISytpMCsxUEJuZFJaamRQWGRnc3ZFMmlibHJaaUU0cnpoTktZOWNiSGZqWTZcL2FEeGFOVWtHZHhwYXJYYjhGcUFqT0NZY080UmRpUmEzVHJUMmJxdkgydVJadmd1djNtT0xXblVDZ3FYUEs3VjVESDZFeDkwZit1OFwvajB2ZDErNXJ6K1wvTHdFK3ZCWFpYV00xejBhenZWaWZuZlNrbHNiVkxRcHRvUkNidE1tZnZVclpcL0hwQ1Z2SjhDSmlVMk9JalNaMlRXcnZGY3k4Z0N6YzdiUDdBVWlCZUlPd1wvZlowM1Y3dzY2RjJpNTZWaCtsQkZRVFVIT3gzNlRQa0EycldOZGFXUDk3UUhWajBiXC9NODdyYlAxamlxOEU1VXF1THh0amZIUHNxaHJ2dHNuelFwck5oeVoxbU5cL0J4bFBoTXQ1Y2JxWXVGV3hlYkRzejV6ZDYyTFNhMGlKTUo5UmpsQlIxVXd1VVRxMTNYZytUbkRYbzVISlwvMmtvNGpMSzQ4SWxEeVFrYis5OENjVFhBMWhTZ1F5NjJDVTNPSEgzQmtLbVA4TUhjUmlmQVN4ZzRwUnIzcTZmTGprZ25cL2pwdlRkVTJyeHNNWnpzeENqMmVcL1VGc1BlV0R5Zm4rNFNYR1JzcnZhVEhtZDZkMjdQTGJMS3B5ejd5UWFSRGNKNEgweHBTUjZ0enpCUncwUWg0bFlUTEFwcXZRODFmeWh0QllTZ0RISVdcL0M5akFyVDh1MVhYVUtoWkJ1cmFLMEtcL1ZXMnhEcXltTU9vSVdRSFM3K0RseXFucURKYiszVVFUTnM3cENTZkQ0c2F4TXR3OHdEV3lhdlVkMk1CQmUzZUZtODJFN3RkUnlISHNENTNOVnNQWHltTTdLR21KMUIzWG9PQmJnN2FMRlh6a2FDOWNZYWV4bUM2RW9WRkZ2QVwvYUd6QkdLdjVvZGJlcmdLalRHYnJFZDNhODh1ZzVFY3J4NkpCU0VKaU1lemwzSTB4clwvckRuYnB0bFwvbW1LTVI5d1hkdjN1YjExMjRkYzhPcjV1dGRTbmxuZ0N6YlBLaU1UUlpUa29Jc0xsckJKTWtKVnY3N1JJYndyQ0FDbzR6SnJxNW5xa3FreFRaOFkxR1FZY3J1Zzg5ZnpibzZ1ZXh3aDFJSkUxTE9pK2lQNFdpZ0dSVUhWVUdBMXhxMXEwNlo4SDN6dDRNcjNSUEVGOTJKcWJTOUFTam5oSWtDZ0FnbCtFT0dvWlVaSG03bXB2MkFVN2xvNEVcL0drYytnZW1tbHh2ZWs5K083SFl6Z0ZOdUsyVnRcL24rSkFuSnVpNmJDVjR1M2twSjJnY0VneFNNanV2THdjbHpXTUtQaTh6OEVoZ2ZJYWI1eURMbzNZVWU2SENaRFIyRE9CMlN0SlE3dUUzbjVUWHBqS3gxQmxKbDJWUHFNK3R4TXdjQk03bGJEdDNrT3ZsQ2tSaVd0czd6R2E0d0grNmEwZHMrMzZ6MzI1NHJXZ3d6ZGhpSmhVTmtqRnVmcStcL3dnT3J2YW9OMFFSN0EyM09ZR3lNUGVZTTN0V1wvRDkrVnFTRnpVb0VWSTJ4MVJFOXBtQVhHVzRUbytDTW9GXC9tVFBBeGJXbnQrbUhMVWxNdkRBbWw4cktHZnJIbmQ0RW52NCt3eEl0cUZtN1NcL3AzaHVUXC9KOTBLaDNwSXNobEVDQ3hDZVQzNlhxUFRsVWRNcmJvZ0Z0WkxlRWRRN2FLUExLTE5UYWRIdnFhNlwvK1Rza1duVXVqSFF2UWI4VklzdnMwUk4wc1Qyb2VhSHVheVNNUDZ3QmVNV1wvUjdLaytkVnhqZXUrY1kzcHU5VGpScVAwY3JYVXlIRmY2MWI1R3JId3NEdmpcL3NTbStFZVh4TXBzcHh5OWFaXC9QVnBIUTVwTTFrdmRUSXZLVXo2eUNYVVowXC9ucDdLOVwvVlpqSVk1QTlRczdkXC9NeDUxeWI1cnpvZ001WjhqSGNycDBEaGl0TFJnanZpdm9zb1dmcFE5RTBqalRobWxjUEZ2bzZvZ3Zla1ZzQ0J0UHcwZzZabEdva1huNG9HdkJkTE1RaEoxTGIxVXBWWHlFTDQ2XC9CUk5YYzZVMEVoT21ldWdCMTNLQlhPTUpFcjIrUzNwTGVyVnJsTlErUFZjSFF0R2FmaHhpQlZvM2JmTVlOcmtHcWp3WHVZVk14SER6ZXhlNTloSGVjcm1DcG13Ymp2UzNDSXRwYkJEbmdaVUpMaWpoTEQrWmZHQTExXC9mNmtVT0lwWDNna1lScFltak5BMFNsUWltcnptSENYbnBhTXUxckxtWXhGQ3JxWU84MkMwbUt6M2R2eHA5TmxPSlJwemtUbW9KemV2VVlPUHk1RVExUm1OQWlTcE10c2VHbG92SFJYVEozUlplNm5SSzdHb01MMWFtZlBDcUd5OVlYMDZ4MjFXRlNLVzBXOWhtVmRtd0FnRFdyUGpVQTlBV2xianJpcXJBc0JoSHYyMjdFOTk5XC9oeGJGYTRNdk5DdnFcLzl0NTcxXC9RXC9iRW9sQis5Y280a1FmclBJUHBpcDQ5cG9YR0pyUXA5YnZoOXYxUU5tU0JIclJsYkg5Y09uRjhXODFXZnNaRDJqaHYzN3JoMnFcL0dBYVV0eXVhM0Z2bGN0V2J3dEFqTzNNWm1lM0VhQ281bm01elBKdDFGMTJoRjZCbWhkM09rYVdQVm4rclFjZ0FmYlVWSG5lQkNsbE4yaVcyazd5UUNGMVwvSVp5djFCSElLb0loYVFhK2NDSk5MVXNuNDNYaGw5VzFLaEp3amg5amYwSXlDM1pCOXdaMVNYWFRtRkpBZXBUZFp3T0QzTjY4SVBDS203NTRwU2FOS2FEZWxTalZmSDNSUFBMU093T0g4eDFhSTdVUnU5K0pwcCtOZ0lDeVhCenNhSE5aRlwvdGZmRnRYaHJFWnNndWZlNlRpbjVDNk1SbTcyZldWZ3RZWlRkQ0Z6ajRsdGU3MXVidWdzTHZISFRvOW4rdTd6VjlJaGRlXC9WSzk3eEtNK2hOZ0VEb1pBdTlVUGllN1lySFBNK2Z3aDBoIiwibWFjIjoiMmYxYzM2YWMzYjBlOWM5Y2MwNTY2ZjRlZWM4OGM2Y2U3NTc2NGJjOGVhMjMxOGY5NDE5OWIwZDgzMTRlNjJkNyJ9
eyJpdiI6Inc1OXB0MHdDOW5aRGRWdzcrVitBb3c9PSIsInZhbHVlIjoiK3Irb0JIZE95dVFwemx2SHpud2lMdVZ6QVNTUnRFaEZKV0ZTUUlqR2dtZGRGRW1NNVhNbTZmODlRaVBrakFpTWE1WHVkTEtENmk0dlUyWVgwUzRuc2V6aHBxYXd6WTdcL2Y5WnZnT3pSckNnPSIsIm1hYyI6ImRhOTcxYTFhNmJjYWZiNWVlNTFmMzI5YTI2OGY2NDhhODdmNzFhMWYxN2M1MDQzMTM4YmY2ZjE0YmEzYzcyMjYifQ==
“Vị Máu – Dơi Huyết Cuồng!”

Đậm đặc máu tươi hội tụ, một đầu huyết dơi kích thước to lớn từ sâu dưới lòng núi gào thét bay lên, khí tức huyết cuồng bạo khởi, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên. Phía trên, thân ảnh tên nam tử che mặt nhanh như thiểm điện lao thẳng xuống, kéo theo chiến đao bốc cháy đa sắc hỏa diễm rậm rạp, tại nơi hắn đi qua để lại một đường lửa nhiều màu bắt mắt.

“Tam Du Vũ – Hỏa Diệt Thế!”

Ác hỏa đa sắc phá toái huyết bạo, hung hăng trảm mạnh tới đầu huyết dơi cuồng nộ, diễm viêm hỏa hùng hổ thiêu rụi máu huyết, va chạm trong lòng núi gây ra chấn động rất lớn, phá tan tành ngọn núi này. Cự thạch bắn văng khắp mọi nơi, cấy cối bật gốc bay loạn, dư uy đuổi tan mọi vật trong phạm vi mười dặm!

Gã trung niên xấu xí cùng nữ tử đang phi độn đến nơi xảy ra giao chiến, lúc này cũng phải dừng lại chống đỡ dư uy tản mát tới, sau đó mới có thể tiếp tục bay. Khi vừa đến phụ cận vùng chiến trường, nơi vừa mất đi một ngọn núi lớn, sắc mặt cả hai không khỏi cả kinh, vì khí tức của tên yêu soái Lạp Lan đã biến mất hoàn toàn.

Tên nam tử che mặt lúc này đang từ từ bay lên, một tay đang cầm theo cái đầu dơi to lớn, tay kia moi móc tìm kiếm yêu đan. Chả mấy chốc hắn đã lấy ra được một khối yêu đan đẹp đẽ, tay còn lại tùy ý quăng cái đầu dơi đi, cứ như ném một thứ rác rưởi vậy.

Hắn ta cười như không phải cười nhìn tới hai gã trưởng lão Huyền Ma Quật, khí tức quanh thân tuy đã yếu hơn ban đầu vài phần nhưng vẫn rất hùng hậu. Khối yêu đan trong tay hắn lóe cái liền biến mất, thay vào đó là thanh chiến đao vừa nếm được máu tươi, tử khí vẫn còn vương tại lưỡi đao.

Hai người kia sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi, cuối cùng gã trung niên cũng chắp tay lên tiếng: “Thần thông của các hạ quả nhiên hơn người, hai người bọn ta cam bái hạ phong, giờ chúng ta cũng không dám làm phiền các hạ nữa, xin cáo từ.”

Nói rồi gã trung niên xoay người chuẩn bị phi độn đi, ả nữ nhân mặc dù không cam tâm nhưng cũng chẳng biết nên làm thế nào, lườm A Diệt một cái rồi cũng chuẩn bị đi theo đồng bạn. Nhưng đúng lúc này thanh âm băng lãnh của tên nam tử bịt mặt vang lên: “Hai vị muốn đánh thì đánh, muốn đi là đi như vậy sao?”

Lời hắn vừa dứt, đã có hàng trăm đầu khôi lỗi từ khu rừng phía dưới bay lên, bao vây khu vực này lại. Đồng thời trong không gian cũng có giao động pháp trận nổi lên, dường như nơi đây đã có sẵn một tòa trận pháp rình rập. Thân ảnh A Diệt thoáng cái xuất hiện cách hai người đó không xa, khí thế càng tăng cao hơn, chiến đao trong tay có thể trảm tới bất cứ lúc nào.

Hai kẻ kia chậm rãi xoay người lại nhìn hắn, sắc mặt ả nữ nhân lộ rõ sự giận dữ, gân xanh nổi đầy trên trán. Nhưng gã trung niên sau một hồi suy tư thì chỉ biết thở dài, vung tay thả ra một hộp ngọc, rồi đẩy nó bay đến phía đối phương và nói:

“Trong đây là một gốc linh dược thượng phẩm đã tuyệt tích tại bên ngoài từ lâu, cùng với một khối ma hạch thất giai, mong các hạ nhận lấy rồi bỏ qua sự đắc tội của bọn ta một lần, sau này trưởng lão Huyền Ma Quật ta sẽ rất biết ơn các hạ.”

Ả nữ tử không cam lòng, nghiến răng định nói gì đó thì bị gã trung niên truyền âm ngăn lại, sắc mặt ả khó coi biến đổi vài lần, sau đó cũng im lặng mà không nói gì thêm. Lúc này A Diệt đang giam hộp ngọc trong một vòng quang tráo, sau đó thả thần niệm vào bên trong dò xét, khi không phát hiện ra ám chiêu nào thì hắn mới thu lấy về tay.

“Đã vậy tại hạ cũng không muốn làm khó hai vị nữa, hi vọng từ nay chúng ta không còn gặp lại nhau.” Hắn mỉm cười lên tiếng, ngữ khí rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn vài phần, không còn sự áp bức nữa. Đám khôi lỗi tứ ngũ giai đồng loạt bay trở về phía A Diệt, giao động pháp trận cũng lắng xuống, uy áp quanh thân hắn thu lại, xem ra đã thực sự không còn ý muốn động thủ.

Gã trung niên nghe xong lời nói của đối phương thì cười khổ ôm quyền, rồi lập tức hóa thành luồng độn quang vội vã rời đi, nữ tử liếc nhìn A Diệt vài lần như muốn nhớ rõ hắn, sau đó mới phi độn theo sau đồng bạn.

Hai tia hào quang dần biến mất phía chân trời, A Diệt liền nhổ ra một bãi máu, khí tức nặng nề sụt giảm, hắn liền tìm một địa phương bí ẩn để điều tức khôi phục. Trận đánh vừa rồi đã cho hắn thấy rõ thực lực của mình ở mức độ nào, hắn dám một mình đánh ba là muốn kiểm tra chính bản thân như vậy.

Hiện tại một khi chuyển sang trạng thái ma tu mà sử dụng Hắc Vũ Dực, thì tốc độ của hắn phải nhanh hơn gấp đôi tồn tại đồng giai, nên hắn không hề sợ bị kẻ địch vây công. Đánh không lại có thể chạy, vì vậy khi nãy hắn mới tự tin đến thế.

Qua vài canh giờ sau khi hoàn toàn khôi phục, A Diệt tiếp tục một đường phi độn, tìm kiếm chỗ tốt bên trong bí cảnh rộng lớn này, va chạm với không biết bao nhiêu ma thú mạnh mẽ.

..................

Trong một khu rừng rậm liên tiếp nổi lên tiếng động lớn, cây cối gãy đổ thành hàng, mặt đất rung lên, khiến đám động vật quanh đó kinh hãi tháo chạy. Một con chó vàng với kích thước bình thường lao nhanh ra khỏi khu rừng, sắc mặt hoảng hốt dùng hết sức bình sinh mà bỏ chạy, ngay phía sau nó chính là một đầu mãnh thú to lớn cao hơn trượng!

“Tên ranh con, còn không mau đứng lại chịu chết! Dám bám theo đại gia ngươi để có thể vào được bên trong bí cảnh này, ngươi quả là chán sống mà.” Đầu mãnh thú hình cự hổ lên tiếng, ngữ khí có vẻ rất tức giận, không ngừng múa vuốt công kích con chó nhỏ bé trước mặt.

Chó vàng linh hoạt tránh né những đòn công kích như vũ bão ập đến, tứ chi vẫn vận hết sức mà chạy, mở miệng lên tiếng cầu xin: “Đại nhân xin hãy hạ móng lưu tình, tiểu nhân cũng chỉ là nhất thời tò mò mà bám theo ngài thui, không có ý gì khác đâu, mong ngài bỏ qua cho...”

“Hừ, ta đường đường là một vị đại tướng mà bị một tên yêu thú tầm thường bám trên thân, nhưng lại chẳng hề hay biết. Chuyện này mà truyền ra thì ta còn mặt mũi gì nữa chứ, ngươi nhất định phải chết!” Cự hổ gầm lớn, song trảo chộp xuống chó vàng.

“Hết thời gian phong ấn rồi, haha!” Chó vàng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại nổi lên trong thân thể mình, sắc mặt liền vui vẻ hẳn lên, còn khoái chí cười lớn, vừa lúc song trảo to lớn nện xuống.

Đột nhiên mãnh hổ gầm lên đau đớn, thân thể to lớn bật ngửa ra sau, hai chi trước đã nhuộm đầy máu, móng vuốt gãy sạch. Phía đôi diện, chó vàng đã không còn, thay vào đó là một đầu cự khuyển cao cả chục trượng, thân thể như thiết thép, có đầy rẫy hoa văn kim sắc trên thân.

“Ngươi... ngươi sao lại có thể là... yêu soái!” Cự hổ kinh hãi thốt lên, nước mắt giàn giụa, gắng gượng muốn đứng dậy để bỏ chạy. Ánh mắt của cự khuyển nổi lên sát khí nhìn tới con thú nhỏ dưới chân, giọng nói tức giận vang lên: “Một tên tiểu bối sâu kiến mà dám đuổi theo muốn gϊếŧ chết ta, tội ngươi đáng muôn chết!”

Lời vừa dứt, một trảo của cự khuyển đã hung hăng đâm xuyên qua thân thể cự hổ, phá tan yêu đan trong thân thể hắn, chết bất đắc kì tử. Cự khuyển rút chân ra, rồi khẽ vung vẩy để máu dính trên đó bắn hết đi, chợt như cảm ứng được gì đó liền ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Cách đó mấy chục dặm có một đạo độn quang đang phi hành tốc độ cao, đầu cự khuyển nhíu mày lẩm bẩm: “Sao ta cảm thấy kẻ trong độn quang đó có khí tức khá là quen nhỉ? Dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?”

Hắn liền thu lấy vài vật có giá trị trên thi thể cự hổ, sau đó thân thể to lớn thu liễm lại, hóa thành một tên thiếu niên tuấn tú có mái tóc vàng, âm thầm bay theo sau luồng độn quang lục sắc phía xa kia.

Ads
';
Advertisement