Khẽ nhìn qua khe cửa, thiếu nữ xinh xắn trông thấy ba kẻ đáng sợ lúc này ngồi quanh chiếc bàn đá lớn, đang trò chuyện gì đó mà nàng không nghe rõ. Thấy lão ma đã mua mình có chuyện bận, dường như không để ý tới nơi đây, nàng liền nhảy ra cửa sổ, tìm cách trốn khỏi mấy lão quái vật đó.
Diệt Chúng Sinh cảm ứng được nha đầu kia định làm gì, nhưng hắn không có tâm tư quản tới, hiện tại phải tập trung ứng phó với hai vị khách không mời mà tới này. Hai kẻ đối diện khi mới gặp mặt đã nói lên danh tính của mình, hoàng bào lão già tên Hoàng Bố, là trưởng lão của Huyền Ma Quật, phụ trách chấn thủ lâu dài tại Đệ Tam thành này.
Tên thanh niên tuấn lãng mang theo loại khí chất âm dương khó tả, tên là Lũng Vân, hậu nhân dòng chính của một vị thái thượng trưởng lão Huyền Ma Quật, có thể coi y là thiếu chủ dự khuyết của thế lực này. Hắn ta từ lúc gặp mặt tới giờ, luôn giữ một nụ cười nhạt trên môi, ánh mắt không rời khỏi mặt A Diệt một khắc, như là có thể nhìn xuyên mặt nạ của hắn.
Ấm trà tự động rót nước xuống ba chiếc chén, sau đó chén trà tự động di chuyển tới trước mặt ba người. Lúc này tên tóc bạc nam tử mới lên tiếng: “Không biết hai vị đại giá tệ phủ, là có chuyện gì cần tới tại hạ chăng?”
Hai người kia nghe vậy liền khẽ liếc nhìn đối phương, sau đó lão già Hoàng Bố đáp: “Trước hết thì lão phu muốn hỏi một chuyện, có phải các hạ là người đã hạ sát tên Nam Cung Đồ, tại khu vực hoang vu góc phía nam thành vào năm ngày trước không?”
“Sao vị tà huynh này lại hỏi với giọng điệu chắc chắn như vậy? Mà nếu đúng thực là tại hạ ra tay thì hai vị sẽ có hành động gì kế tiếp?” A Diệt không vội không chậm hỏi hai vấn đề.
Thấy lão già kế bên không muốn trả lời, thanh niên Lũng Vân liền mỉm cười đáp: “Khí tức sót lại ở nơi xảy ra xung đột khi được mọi người phát hiện còn rất nồng đậm, hôm nay gặp được tà hữu thì chúng ta đã chắc chắn người ra tay là các hạ rồi. Còn về hành động kế tiếp của chúng ta thì rất đơn giản, chính là muốn giao hảo với một vị tà sĩ lợi hại như tà hữu đây.”
eyJpdiI6Inlnamh1ZjVcL1k0TjlBSUM5VFhTWW93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZ0U3huNjhTVENCNFJRcU84Mzl5dGVSQUprY3NVeHNZTFBlNmJSYTVEdVVQampLeVNhejZMdXlMYWpqbXFHbkpMdVFjZkY1eXQwSkpNYmdzV2F5RGpNaGJUMVBNdE56SGNhbzJVZ1ZcL1FvcGNNS2xFSERXR0Nnd0YxOGtwWFFHc2R2a25RRlA0ZXl1TGlKYzFJVjFcL3dFV3o4YUlVUEhFS0QzVVRSYU1ZM2plMXhoZFFiNUxJXC9Tc1wvMlVxSWlscWxlb2tDeWp4eWR5cW5XcElMWmFqaUpoTFhqR2JwOFZjTnk2NitDTmJ4Y1wvdU44Z2xuNG1XZTlsVEdMTGNiK2RTNitNdjBNZUY2VE9zOElwd1Uzd1hteFRJRysyMkdyZGN3QWI0OFpRT2hcL1RDZlFjY04za1ZvT0VkYnVCeWZwaE9pSW5PZEp0SzFoSGxVK3lYY0w1Sk4rSkNMV3ZhR2xEZ3dzdWdlQVZYNWJRYkdGeVVkWUNDemt1MnlyRFc0NzFIUHJGdkJrSkU5MHVzblp4THp2Nm1tOFBkMlwvZWlRejNWQmZOYzR1d2dWbnVKYllNbGszWUxzOFd0SjFRZ0tXdk1iZHdWK1haUDI0NTh2aFFWOU0zVldkeWwxd0VRbEVwOE1WeStTb3VwbThLY2N0TjJCeER1OXZobkRDUHk1c1J5NHdET21WVEh4VzR6R21hazQ1MEo3RkFpZDNwQUtURkxNeURGb1FoSHpFQjBjekliczZGY2hVVk9OUjJ6RnkzclNMdFRhSG9XT3M0WCtwVmhuNXJyRmtBbUZ0aFBJVkJ1ZncrQVdvRGduYTVTRGVEb0M4Tlg4YXEra1wvU2VBZFg3dXVyczRvRnJ3YnlQY3JEclhsV0hoV1o0M2JjWWNRbmJoMmlVUWo3R0lmVXVvZGpJd3lGM3pJUWV3bkhtU2QxNlFVaHZKS05NRGk1T0RnZ3lrOXpnQ28zaXR3U1FkclU1QTFNYU5WZkxuUWo3UEhnSG9Tays2Ymg5VmM4eUwzMlQ2N1JTUmFPUVVzcmtIaGhKZjQwM2dxMHpsdUNUdkVORVNGbGlENDh4YjVvZ3JlZWFrK0FUN2pqcnRERGs3VUF1c0tkZnJDd3JOQ3R4YnI0U1NFc0krXC9sZGhkSFduNmZhS1JGV0RCMkp6ZzV5QUtZVlVCNk0yaWl6ak9pMVVvMUFZXC9wOFh0SmhcL1dhb3h1TElZUFFpRDVNYVRES1RodExyV2E5YVZ0eHp4K0x1ak1tdTNZZlBIcnR6R0RsSHNUUG5CQUdKY0JcL2hEYjVOaHRlUUszZ1VMZjhNWTh2WHJEY25hV2dZWnZ3cll6ZUpxaDZrYkhraW0rbkVjS09NNnJic1BnaGFzcVhPVTNZdlMwak9LYjRab2Y0ck5xNll0ZTVIS1VWS2drMG4rXC9FZnNWVlQ0TFwvVVdMTm5QWUFrazI1ZkwyVndQSWVmd0JSQ05MM2ltb2h3VXpmSkFQYm1SeUZjNzVSY29wdlwvXC9haXRsa05KYW1Vak5memZacjlPYWNRWVZGdXI2c2tMdmtmSUJrbEVnWGtRNkppOWFRdG42cHRuMVIwRWsyMjI2aGV2QUZMdERwQXNJVmZnUHNneUJpV3BLZElxUXh5UTFxUGZybGtzMFJmSVlPWWYxZStiMWo5UlhjbFFrUVdUejUzcXY0eDJTS3FRUkVvbVpveTBmVDJtcjFnRHBuREIxclpwWk9IYjRBcWlLajErcXc3VGVDKzBGbHVjM3F0b0RwUG5FUkxLNmlKbzM4aEdTUUJHZFFZdmpvcVRlcTRmVzJvMkVqblwvUkJKbHRVMWQ4eDlJOHQxM1ZHK0ZFQnBMK2JkQ1BSN2lnclpHbjNtNUZRWW9YRUFObWZZM3preEpHSEZDSUExS0lNN3FuTWFZUkd1ZWl6QnFZb1BlTHF1RzlXXC9GNG14VjB6M2xndlNJRm5FYko5d05RYzdEYVc3WEM0QURMQzBMRzkxQ3IrcXE0RzlDeWFETGU5YWg3QXdqWkViQzllZmhuWGc4Z1A1dFV2SWFpRTFXRkdHVFwvQWV6VXlsclRTOFF6MXNWZ25ScGxSSnJHZ0xSZWk4TURsODlCK2lxeUpySm11aUg4TnFrRTVDc1wvOUp3SDc1SnJHb2FiZGxhOUpmZ0lnN09lZzZhNUJXdmZmVk1HUXBlOGdobjJWVVVVWG5uc2NLdVBoME9SWGhjaWNMMjFYaE9RSFlxQWZxKzJDUlprK3NrcXlQZldpOXFPbnQ0dFdkYnpKbmM1YkJRNFVnMTdpWHlnYzZPQ3pBYkJvN3JORW9XSkN3XC9ORnowbjhkdk1mS0RaKzZKU3p4WkFqOEs2ZUVRUHFKRUVLb2VoYXcxUGp3VzlPZ1FNaWlPQ2FvOVN3alJ0ZXI0UEVncDV1RnlmV0pUUDFmbDNJWW03cFwvTGJpRGp3Zll1Z2NKcGNadzBIZHNOXC93dCtSOEMxQWhRSkRuSVgxS2l2R1NaV1U0TTRuZm5oTlNSVFwvWndkRmI3SkNEd2FQN3Nnc2NSYUNwWFwvVkF6blVIZklhSFdXRW1hbXR1d2ZIVitTVitrTlQ5YklZK0d5aXpROTBkN1lMMGtpSWU2UnA1UHUrZFBXZWlDK1RcL3o1SG02R1FrMGZrVDdjenpKenpxc2F5bU9FWHo0QWticGFoTG5KQVwvQUtES0hmazhrMVI4XC85OTJHcz0iLCJtYWMiOiI4NzU4NTNlZTE3YmYzYTNlZTU3MjE3ZTE5MWQ1MzFhYzg5ZjM0MjBiMzEwYjk3ZjYzYTlhZGU0OTNiOWQwYmRlIn0=
eyJpdiI6Ijloak5Ud1ZLXC9KUjhGbGd5SFVNb0tnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktDTFhKZlNcL1JnS29hM1ZZYjZZNUJCWjZBa2I2TlZQUjhPbnQ2eFZKb3krSHNVNjJDeXl4Ym1jRjYyRXo3TmRHV2c1bmgrYnBRb004aHlwZzFkWWRHclAyVWZ0c25Cc3JkaGgyeEpoenBRQT0iLCJtYWMiOiIzNmUwNWY3ZDlhOWMzNmQyYzI3YjljYWY1NmE4YzhmNDhjMGM3MWUyZWUwNzcwYjY1ZjY0OTVmYWMzMDRlNWY4In0=
Tên tóc bạc liền chắp tay nói: “Tại hạ xin đa tạ ý tốt của tà hữu, nhưng đúng thực là tại hạ rất thỏa mãn với thế lực hiện tại mà bản thân đang theo, không có ý định gia nhập thế lực khác, vậy nên đành xấu hổ từ chối vậy.”
Lão già tóc hoàng kim lúc này mới tiếp tục lên tiếng: “Nếu mục đích của Lũng thiếu chủ đã xong, thì lúc này đến phiên lão phu nói mục đích chính của mình khi đến đây, các hạ sẵn lòng nghe qua chứ?”
A Diệt liền khách khí: “Nếu tà huynh còn có chuyện quan trọng muốn nói, thì tại hạ xin rửa tai lắng nghe.”
Thấy đối phương khách khí như vậy, lão già hoàng bào tỏ ra khá hài lòng, bấy giờ mới chậm rãi nói lên mục đích chính. Tuấn lãng nam tử ngồi kế bên như đã biết đến nội dung mục đích của lão ta, nên chỉ mỉm cười ở một bên quan sát A Diệt.
Quả nhiên như A Diệt dự liệu, mục đích chính của đám người này khi tra lai lịch hắn, chính là muốn lôi kéo hắn hỗ trợ, cùng đi thám hiểm một vùng hiểm địa nào đó rất nổi danh, mà nơi đấy chỉ có riêng người của thế lực Huyền Ma Quật biết, phong thanh đều bị chúng phong tỏa.
Sau khi lão già nói ra hết hung hiểm cùng kì ngộ tại vùng hiểm địa đó, cũng nói lên những việc mà A Diệt cần làm nếu đồng ý tham gia, thì lúc này liền bất động nhắm mắt để đối phương có thời gian suy nghĩ.
Tóc bạc nam tử suy tư hơn một tuần trà, sau đó cười khổ lên tiếng, câu trả lời khiến sắc mặt hai kẻ đối diện trầm xuống. “Quả thực những kì ngộ có thể thu hoạch được mà tà huynh vừa kể rất là hấp dẫn, nhưng trong vài năm tới tại hạ đã có trọng sự không thể không thực hiện được, nên rất tiếc tại hạ không thể đồng ý gia nhập chuyến tầm bảo lần này cùng chư vị rồi.”
Hắn liền nói ra thêm dẫn chứng cho lý do của mình: “Nếu vài ngày qua các vị đã sai thủ hạ truy tìm tung tích của tại hạ, thì chắc hẳn đều đã biết tại hạ mấy ngày này đều đi tới các phường thị lớn nhỏ, tìm kiếm những dạng tài liệu hiếm. Những tài liệu tại hạ đang dốc tâm sưu tập đó, chính là để chuẩn bị cho đại sự sắp tới.”
Nghe xong câu trả lời tương đối thuyết phục của A Diệt, hai kẻ kia liếc mắt nhìn nhau, họ biết những lời tên tóc bạc này vừa nói là thật. Hoàng bào lão già thở dài nói: “Vậy xem ra các hạ cùng những trưởng lão tại Đệ Tam thành chúng ta vô duyên rồi, nếu đã vậy thì lão phu cũng không còn gì để nói nữa.”
Thấy lão già lại nhắm mắt ngồi bất động, tên thanh niên Lũng Vân tươi cười nói: “Đúng là những người lợi hại như tà hữu đây thì thường rất bận rộn, xem ra hôm nay là chúng ta làm phiền các hạ nhiều rồi. Tuy các hạ cùng chúng ta không thể kết thành minh hữu trong chuyến đi sắp tới, nhưng tương lai vẫn có thể làm bằng hữu, các hạ thấy ta nói đúng chứ?”
A Diệt khách khí gật đầu, sau đó bất đắc dĩ ứng phó với tên âm dương quái đản này thêm vài câu. Không lâu sau hai kẻ đó đứng dậy rời đi, trước khi đi tên thanh niên họ Lũng còn đưa cho hắn một tấm ngọc bội, nói rằng nếu gặp chuyện gì khó giải quyết trong tòa thành này, thì cứ cầm theo nó tới động phủ của trưởng lão bản quật để tìm hắn.
Khi A Diệt dẫn hai kẻ kia ra tới cổng lớn, thì ba người bắt gặp một đầu khôi lỗi hình người của họ Diệt, đang mang theo thiếu nữ xinh xắn trở về. Nàng ta lúc này sắc mặt tái mép, sợ hãi nhìn tới ba người, bước chân vừa chậm lại thì liền bị khôi lỗi đẩy mạnh vào lưng, khiến nàng phải tiếp tục bước đi.
Thấy thiếu nữ ấy, hoàng bào lão già không hề để ý, còn tên thanh niên Lũng Vân liền quay đầu sang cười nói với A Diệt: “Thì ra tà hữu thích mấy loại đồ chơi như vậy, nếu các hạ không chê thì lát nữa ta về, sẽ phái người đem tới mười nữ tử loại xinh đẹp vũ mị biếu cho các hạ, coi như quà gặp mặt của tại hạ được chứ?”
A Diệt liền chắp tay đáp: “Đa tạ ý tốt của tà hữu, nhưng tại hạ không thích động phủ của bản thân có nhiều người, nếu không trước đó tại hạ đã mua toàn bộ số nô ɭệ nữ ở phường thị rồi.”
“Nếu thế thì tiếc quá, vậy ta cũng không bắt ép tà hữu nữa.” Họ Lũng cười tiếc nuối đáp lời, sau đó lại truyền âm cho A Diệt: “Ả nữ nhân bị các hạ đánh trọng thương trong đêm xảy ra xung đột đó, hiện tại đang nằm trong tay tại hạ rồi. Cô ta có huyết mạch nửa nhân nửa yêu, là loại nữ tử khá hiếm đấy, nếu tà hữu muốn nhấm nháp một phen thì lát nữa ta sẽ phái người đem qua.”
Họ Diệt khá là bất ngờ với việc ả đàn bà tối hôm đó thiếu chút nữa bị hắn gϊếŧ, giờ đã trở thành đồ chơi trong tay tên thanh niên trước mặt này, nhưng hắn không chần chừ liền từ chối. Đứng trước cửa động phủ nhìn hai thân ảnh rời đi, sau đó khởi động kết giới lên mức phòng ngự cao nhất, A Diệt mới an lòng trở vào bên trong, dẫn theo thiếu nữ đang lo sợ sẽ bị trừng phạt.
Bất ngờ là hắn chẳng nổi cáu hay mắng chửi, đánh đập, mà chỉ hờ hững vứt cho nàng vài viên đan dược, rồi thản nhiên phân phó: “Mau trở về mật thất tập trung tu luyện đi, đừng có chạy lung tung nữa, nha đầu ngươi không thể thoát đi được đâu, muốn sống tốt thì nên ngoan ngoãn nghe lời một chút.”
Thiếu nữ vội vã gật đầu vâng dạ, sau đó ôm theo nắm đan dược mà chạy đi tìm một mật thất trống để tu luyện. Giải quyết xong mấy vấn đề vặt vãnh này, A Diệt liền trở về trang viện của bản thân, bắt đầu kiểm kê số tài liệu mấy ngày qua đã thu thập được, rồi tính xem lúc nào nên rời thành trì này tới những nơi khác để tiếp tục tìm kiếm.
Ban nãy hắn không đồng ý tham gia tầm bảo cùng đám người kia, thứ nhất vì không dám tin tưởng bọn chúng, dù sao ma tu thường không thủ tín chút nào. Thứ hai vì hiện tại hắn chẳng cần lắm mấy thứ kì ngộ kia, nên không muốn đặt mình vào hiểm cảnh. Giờ tu vi đã đủ, hắn muốn đi phiêu lưu khắp nơi, tìm kiếm tung tích của tiểu muội, đồng thời thu thập tài liệu Ma Quân cần.
Trong nạp giới của tên Nam Cung Đồ vừa hay cũng có một vài thứ rất hữu ích với hắn, ngay cả những tài liệu quý hiếm cũng có vài loại, thu hoạch sau trận chiến bất đắc dĩ ấy khá là phong phú. Chỉ có bảo cụ là không có thêm thứ gì, những bảo cụ Huyền giai gần như không còn lọt nổi pháp nhãn của họ Diệt, mà bảo cụ Địa giai thì tất nhiên là không có.
Thường thì tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh chỉ có duy nhất một món bảo cụ Địa giai, chính là bản mệnh bảo cụ, nhưng một khi chủ nhân chết thì tất nhiên món bảo cụ bản mệnh cũng hủy theo, nên cảnh giới này rất ít người sở hữu cùng lúc nhiều món bảo cụ Địa giai.
Từ ngày hôm đó cũng chẳng còn có ai tới làm phiền A Diệt nữa, hàng ngày hắn vẫn đều đặn đi thu mua tài liệu tại các phường thị, cho tới nửa tháng sau mới rời khỏi tòa đại thành số ba này.