Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên đỉnh một ngọn sơn phong nằm giữa khu vực hoang dã, xung quanh chẳng có mấy sinh vật sống tồn tại, một luồng lục quang từ xa bắn tới, đáp tại đỉnh núi. Gã thanh niên nam tử hiện hình ra, bộ dáng thảm hại không thôi, há miệng thở dốc, đưa mắt nhìn lại phía chân trời nơi mà bản thân vừa bay qua.

“Phi hành không ngừng nghỉ trong suốt mười ngày, còn liên tục đổi hướng, có lẽ đã cắt đuôi được tên đó rồi...” A Diệt nghĩ vậy liền ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm hẳn xuống, mệt mỏi thở ra một hơi thật dài.

Nhìn lên bầu trời, nghĩ lại những chuyện gần đây trải qua, hắn bất giác cười khổ: “Cứ nghĩ đạt tới cảnh giới này có thể phiêu du tứ bề, không mấy kiêng kị kẻ khác nữa, ai ngờ vẫn phải cong mông chạy trốn giống như trước kia.”

Sau khi than ngắn thở dài, hắn liền đứng dậy đảo thần niệm qua dãy sơn phong này, sau đó tìm tới một sơn động rồi xây dựng động phủ tạm thời ở đó, bắt đầu nghỉ ngơi khôi phục. Trên đường phi độn bỏ chạy, hắn đã xóa tan được ấn ký trên thân thể mình, giờ hắn không còn e ngại kẻ đáng sợ kia dò tìm được bản thân mình nữa.

 

 

Chừng một tháng sau tại một mảnh sơn cốc âm u, có hai thân ảnh đang ác liệt giao thủ, mỗi đòn tung ra đều hiểm hóc, muốn đoạt mạng đối phương. Hai kẻ đang chiến đấu là một tên thanh niên tuấn tú, cùng một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cả hai trên thân không ít thương tích, đánh cho địa hình quanh đây bị tàn phá nặng nề.

Bỗng nhiên từ trên không có một luồng áp bách đè ép xuống, khiến hai kẻ đó kinh hãi thất sắc, thân thể quỳ rạp xuống mặt đất, không còn khả năng chiến đấu với đối phương. Cả hai gắng gượng hướng ánh mắt lên phía trên, phát hiện một thân ảnh toàn thân hắc bào chùm kín, đeo chiếc mặt nạ kì dị, đang dùng ánh mắt đạm bạc nhìn hai người họ.

Uy áp biến mất, hai người sau một hồi mới thấp thỏm đứng dậy, khom lưng cung kính với kẻ phía trên, trong lòng sợ hãi không thôi. Lão quái Bỉ Ngạn cảnh đều là những kẻ tính tình thất thường, sống không biết bao nhiêu lâu, nếu khiến tồn tại ấy cảm thấy mất hứng thì chắc chắn hai kẻ này phải chết.

 

 

eyJpdiI6Ijc4SWUwNnE2bGQ1UEtCQmNlN0Ywemc9PSIsInZhbHVlIjoiWE0zbloyWFgrK2lGUUlMUE1cLys1eVZJZGJwQWt4dGxTUVI1K1wvaStDaTYzaUhhZEJyRVhPQ1pZS21QNjBIbzhKd3ZxQ3dtb3RUOW00dDhhK2Q5M2djUnYyOUVFSkJYY2VjVnlCMnlUZFJOSWpNR0ZCb0Nma0Y4WElEanRyWGJqOG40aUtyXC9paVBDYzFVamJOZzJCZ2NWd3EwVEs2NTZaTEJuSGxXbUNmXC9QSjZNbEdFSnlvb1RQTStSOVhSdDRBaEc3RmtHa0xlVFhGMVZJWDNsRVJybDBPRnBDNkRiSDV3Rm8xRmR1OTFlSHFnVDg0MHJidmVibkpQYUNjTVwvS2Fqcit0M1wvRFhVcDVxYStDUVpEQVpBUlNUTXhGcWhHNzQwQnZJNHlSY2pqVGpxMkZFdFkxdXkwemh3ODJ2ZGFlS3ZlTFQzTUFzYUc1aHNnR1NVOFlVd1wvR3l2WERMelF3eVJNMXI4QUdVWVpOMkl0NnJqN1VqbTRFc1Z2OEVxYzRhcXBvRUJVMHQyUmxPRlEwQVptOWQ3bkkxeitONmxJXC9tOEdVK3lcL2pXa0RWeE5cL0VOSTlmTFJoQ3JMd0VKV2xyZ01ObU14bmRtXC9BWkxTY0J6NUpOcXBWbnd2WWhDQ3RuVml2RWJoNVl6RWxyeTNkb1lzS1NcL2JxcU1Bdm5sbjY4VHNZdGVWcUpqTk1CeDdORitNS1NYRjljelJsUFhHM1JPQXNwa3JqbVBwOTdvRWtvelRXZk15SW9mS0VtXC94elhrN3FFTVRKUllra0RxQWMxK20rMkwzM1FOU0wzb0dzN1lHT0VMM29jMFpSNENNXC9EWVQyZ3RNUkwyK1Z1c0VFR0wrUVVweUZTM254dXA4ZFN2enhtcnVKNFwvUVNvTzc2Nmk5d1ZuUUlScTZPZVhSRkRZSDVWYWVxdlVmV3E2VDhkRldLWlY2bkZRTGlscXZOUDRvYmdVVWNPWWU3eGZZU1RHK0JhRFwvU05oRmQ1dHlLTnVcL0p0ZFNPK2pQU25IUWwydmZIZlwvcXlsN2RmSmpZd2lsakQ5cDdHY2xieHNvVGdGRkNoWFRZUnFDUTB3WHI1R09VcklLRmdRUHR3UmNLRzlnZ0JGa2RTcmxEc2s3STZzK2hKTFwvMEhoUFhmZ012MkNOSUVRWVpBM3BXUVlaUHpQelgzRUpoOFExQjNiakVTZU1FUE8wTm5QdXI1bUlIVXlseGxleVdRNWZqWjVqcnp2U1pFOGhxTHlVSEVyVlJuQmM3R291U3FyMTNOb2N0bVgwcWJkbEFVRGhqSmdKM01Md3U5SElVZG5aZGVRZm83RTRjXC9mQjBzNFdLUnFiZUMxUmJpSTVwWURcL2ZCVHc4WVwvY0dmU3FWQUJBUmlLS3g0cnFhVElhXC9xcW5jQzJXVURlcDZEVW1EUTI1YUd4TzdxOGp4bUtyOW1yR2FwbkpVb2paeFwvRGwxcmJ1TGI3QU9uaHpoWFcyM2NnQ1JJa2lMaDZJMTBqOWFkR1dqd2FlQlRiTGpmcFpZQmg5a1wvbXdNSkRZMDJENzZuVHdhTThsalNiWUxKNGlqUFNhMjVadjFHKytQbmlzc1wvUVJJcmEyUXRwYWpZazN4SmhOdHJ4ODQ3cHJ0bytPOWlRczNNbjlrNGE3V2VtOXEydCtNMGpXYlczSVVlS2ZicUhEZGxaOGpBY2RPQTk5TXJRXC8ycXVUNnVsN2pkNk9lNFNWQ1JBNklTRCtsQ3JMUk9EYkFaQVNBTndweDh4UE1xTWdcL3JKbXMxUTBVWmpINVFtbDVLT2JnajU0V3BLMGMxVHVPS2lnUHpJMkMyM1BTMkczNXd3a1pEZURmd0wzMFpYbjIrZVpNRFBUZUxPOUxXalQ2RVFSRW4rcFFWQnYyU1JWZGpCNUU0a2REdGcydStrTW9lMVJ6VjlXVkorOHgrU0dcL1pTeGZSQ0hZbHQrWkhSeUtcL0JtRnd3VFJCbm9MSGF3dytTYUI0dWRmYTlKdWRkT2J4bkRtNXhFRVlFS0ZIdDJ5bVBOVjBuTEoxMEZDWjVTWUdKeVVscHZ4TFRMK211MjhYcEdBMzNZd3JOcEJUMzJiNllpb01wYnFWbTlqSW5NSGhFcUUzaldGZDVxclpIeDl4ZTA1NnFMTHdDaU05Y3YrWGtkdDZwUStKa0w0QW9kc0tOSFQyd2dIRkhlS3hiWU9WZzZwbXpmTXloVVREcHh1eXdMbTR5NTZ1bzBwa25XYzhsUVhCSmlJVWw3aGtrV0x3Tkcwc1h6M2JvSElyb1ZaVlltSHpXYVdHV3l3RWx3QWVUTTI0NHRWQUhFZUtZa0daVG9RRHJ4VE5TOG5HeTdVMnlIYjUrK1ZJekREV3QxYitQanpkRmZwK2ZNdTFhMlZiczNWOE5Ic2Y4ejlaVkY5Z05cL0tsZTQ1Vm00UENlbkF0VGNWYkVKV2E0cmY1SEk1ZFdpMEZmSHo0YXZEcUxZTXhFRE1cL3F2THBWUXk4XC85UFwvWitkNHJPWDJBejk3MjBkUW9EWEdZb1BnZVRub05MeWgxeStCaitOMGRXd0haYWtNR3dBaWt6b0JCR1lPNzlkcnRKdDR4ZlJVWFU3SXJWZzVLa2Q2V3FXazVFajZJY3lzYk5lSjdPYjIxY3h3Ukg0dVh0TXIwbk9pTHBaQXppTW0xVkRMNjdtbkNGUmFzODkyNHRpeVExOW45WUNzcm4wclQwcmdXaDlCY1wvcGszbDJ0T0ZXTzhObGt4WHhPOWdMeDZSVm1XdmNsQkh0OHczbHBnNkZpQmdpV1MyaDFsU3R1NCtTaUxMamRyMzZ5QzdMVE1FMVNkUm9ZeGoxWE1yNGlDdmFoNFZwNFBsVnZjbkZKNUNzUTBGSzlYcU03XC9nYldGaVJPUEJtbSttUHliTWVjSk1lXC9Tb1BcL296RGNISm03WWF1TG5kNnlWR1g1MUI1UG9oUUg0Y09YZlhMNVhHME1zSWVpSUZcL3BISm5iY205M2dhQk1TdTl3UFRzZTEzZktjdmdYWG1pMTJKOEtSZWpxUktCdmRcL1cwWUN4bW5jbWtCY29GREd4MGxkRUNpcnNaVTh2SElhSCIsIm1hYyI6ImFlYjNhYjcwNGNlMmU4NTQ0NmZiNDc1MjQ3YjAyZGUyOTI4YTliN2U3Y2RkOTdjYjE4Zjk2YTI4NWIyMTQ5NTgifQ==
eyJpdiI6IjRkYmxGb3Z1blBmM3BmNDRhZFc5OHc9PSIsInZhbHVlIjoiNUFQRWdwMjI0YUYwUFR4TGFzTGhrTUtEZlB5eGoxRU9YQytzNHVoN2k5Nlg0a3oxYlhwMVR0a0FsMWZUWnNraHF6MGRPV3JVRjdZYlBUN09IWWZyNEJlcGs2TE52aFREWWZpYngrNXRNbnM9IiwibWFjIjoiZjRmODNhYTYzN2NjMTIzYzY0ZDAxYzFjMWY3MzA5MDM1MzQzY2EwMGYwNzQ1ZTNlODdhMjY3NTdkZjkzOWIwYSJ9
Thần bí nhân gật đầu tán thưởng, sau đó nói lên những câu hỏi của mình, hai kẻ phía dưới lần lượt trả lời những tin tức mà bản thân nghe được. Hai người này thường hoạt động tại phụ cận địa bàn của Bảo Bình Tông, nên những diễn biến xảy ra trong trận chiến tại đó vào tháng trước, cả hai biết không ít.

Không lâu sau gã thần bí nhân đã rời đi, bỏ lại đây một nam một nữ vẫn còn vương nét hoảng sợ trên sắc mặt. Cả hai lúc này cũng không còn tâm tư đánh nhau nữa, hậm hực liếc mắt đến phía đối phương, buông vài câu mạnh miệng, sau đó bỏ đi tìm nơi ẩn trốn để chấn tĩnh lại tinh thần.

Từ vùng sơn cốc bay ra một đạo lục kim độn quang, thẳng phương hướng tổng bộ Bảo Bình Tông mà phi hành. Kẻ này không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh, sau gần một tháng dưỡng thương hắn cũng đã trở lại trạng thái tốt nhất, giờ muốn đi lấy thù lao thuộc về mình.

Bảo Bình Tông hiện tại tổn thất nặng nề, tuy có thể trụ vững sau trận đại chiến với hai thế lực yêu thú, nhưng cả mặt nhân thủ lẫn tài nguyên đều thiệt hại trầm trọng. Tại bên trong sảnh nghị sự, có vài thân ảnh ngồi quanh bàn lớn, bàn bạc chuyện gì đó, đây chính là số chủ lực còn khỏe mạnh của cả một thế lực nhất lưu.

Khi nghe thấy tiếng xin báo cáo của một gã quản sự, những trưởng lão ngồi tại đây đã đồng ý cho vào. Tại đại sảnh có thêm một thân ảnh, hắn cung kính cúi người lên tiếng: “Bẩm, vị khách khanh thời vụ Dược Hảo Nhân vừa mới tới đây, hiện tại vị tiền bối ấy đang ngồi chờ tại sảnh tiếp khách của bản tông.”

Nghe vậy không ít người lộ ra thần sắc bất ngờ, sau khi đuổi gã quản sự ra khỏi phòng, cả đám bắt đầu bàn bạc. Một lão già xấu xí tiếc hận nói: “Không ngờ tên này bị cường giả của Bách Thú Minh tự mình truy sát, vậy mà còn có thể sống sót mà tới đây đòi nợ.”

“Theo lời kể lại của Cố nguyên hữu lúc hấp hối, thì kẻ này không phải loại Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành tầm thường đâu, nên có thủ đoạn để thoát khỏi sự truy sát của tên khốn Ngưu Thập Nhị cũng không phải quá bất ngờ.” Một mỹ phụ dung mạo tầm thường nói, mụ cùng với một người nữa đã ở bên Cố Thủ Thành trước lúc lâm chung.

Trung niên ngồi kế bên mỹ phụ kia gật đầu, nói thêm: “Hai gã yêu soái đảm nhiệm xâm chiếm Tứ Cửu thành, đều do tên họ Dược đó hạ sát đấy. Một kẻ hắn tự mình gϊếŧ, kẻ kia Cố nguyên hữu nói y cũng chỉ góp phần ít mà thôi, phần nhiều cũng là họ Dược tự lo. Tân tấn Bỉ Ngạn cảnh chưa có bảo cụ bản mệnh mà đã lợi hại như vậy, chúng ta nên giao hảo nhiều hơn nữa.”

Những người khác nghe vậy, đa phần đều khẽ gật đầu đồng ý, chỉ có một tên thanh niên cau mày nói: “Nhưng thù lao bản tông hứa hẹn với hắn ta có giá trị không nhỏ, hiện bản tông đang trong giai đoạn thiếu thốn tài nguyên, nếu còn trả toàn bộ thù lao cho hắn, thì chẳng phải trong kho tích trữ chẳng còn gì nữa sao?”

Một vài kẻ lại nổi lên thần sắc âm trầm bất định, lúc này nữ tử có bộ dáng trẻ tuổi nhất trong hội cũng lên tiếng: “Bảo sư huynh nói cũng có lý, tên này dù sao cũng cư ngụ ở tận Đệ Ngũ thành, cho dù có giao hảo sâu hơn thì về sau chưa chắc nhờ vả được gì thêm.

Tứ Cửu thành tuy thành công đứng vững sau cơn thú triều, nhưng tổn hại cũng phải ba thành, vì thế chúng ta có cắt bớt thù lao của hắn cũng không phải không có lý. Nhờ chúng ta an bài hắn ở đó, nên hắn mới có cơ hội gϊếŧ được hai gã yêu soái, coi như thu hoạch rất lớn rồi, nên hiện tại tốt nhất đừng trả hắn nhiều thù lao nữa.”

Một lão ẩu phản bác: “Nói như hai vị thì chẳng phải Bảo Bình tông ta là loại không giữ chữ tín sao? Chúng ta nhờ hắn bảo hộ Tứ Cửu thành khi bị thú triều công kích, hắn đã làm được điều đó, thậm chí nơi ấy có những hai gã yêu soái xuất hiện hắn vẫn có thể bảo hộ thành trì không bị san bằng.”

“Hắn hạ sát được hai yêu soái là do thần thông hắn cao chứ chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, hơn nữa hắn chắc chắn còn phải chịu tổn thất không nhỏ, khi bị tên Ngưu Thập Nhị truy sát. Chúng ta khiến hắn lâm vào nguy cơ lớn như vậy, chẳng lẽ hiện tại lại nuốt lời, không giao ra đầy đủ thù lao như đã hứa sao?”

Mấy người này còn định tranh cãi thêm thì bị một lão già to con giơ tay ngăn lại, lão là người duy nhất có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành tại đây, nên không kẻ nào dám trái lệnh cả. Hiện tại những trưởng lão mạnh nhất trong tông đều đã trọng thương phải bế quan lâu dài, nên không nghi ngờ gì lão là người có tiếng nói nhất.

Lão nói: “Kẻ mới tiến cảnh đã lợi hại như vậy, tương lai càng không thể đo lường được. Nếu hôm nay chúng ta vì chút tài nguyên mà khiến hắn mất lòng, thì sau này không biết sẽ có biến cố gì nữa, vì Bảo Bình tông nay gần như đã mất hết chiến lực cấp cao, chúng ta phải thật cẩn thận trong từng bước đi.”

“Vì vậy các vị trước đây đã hứa trả hắn những gì, thì lát nữa hãy đưa hết cho hắn đi, vừa kết một mối giao hảo không tệ, vừa giảm bớt một địch nhân không tầm thường về sau.” Lời vừa dứt, lão lại tiếp tục nhắm mắt bất động, không nói thêm gì nữa.

Toàn bộ trưởng lão còn lại quanh bàn đều gật đầu nói phải, cho dù hai kẻ có bộ dáng trẻ tuổi không cam lòng cũng không thể nói gì thêm, chuyện thù lao của họ Dược cứ thế chốt thành công.

Giữa trưa tại gian đại sảnh lộng lẫy, một lão già và một lão ẩu tới tiếp đón A Diệt, nói chuyện thập phần khách khí. Điều khiến thanh niên tuấn mỹ lo ngại nhất đã không phát sinh, đám người này chịu đưa ra đầy đủ thù lao như đã hứa cho hắn, không có viện cớ gì để cắt bớt đi cả, khiến hắn đã lên sẵn tinh thần đập phá cũng phải ép xuống.

Nghị luận, trao đổi tâm đắc tu luyện với hai vị trưởng lão già đời sau một canh giờ, A Diệt mới thỏa mãn mà cáo từ rời đi, hiện tại xem như chuyến xuất lực lần này cũng thu hoạch rất tốt.

Sau một ngày hắn đã đi tới một thành trì khá lớn, mua vé rồi theo phi chu chở khách đi từ nơi đây tới phụ cận Đệ Ngũ thành. Hắn hiện tại không dám tự mình phi độn trở về, sợ trên đường có yêu thú mạnh mẽ mai phục sẵn, hoặc gặp chuyện bất chắc nào đó, nên tốt nhất là đi theo đoàn đông người.

Chiếc phi chu to lớn phi hành tốc độ cao trên không trung, chở theo vô số hàng hóa quan trọng cùng với hàng ngàn khách nhân. Trên phi chu có một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, còn có vô số binh lính cùng tướng lĩnh canh phòng, không hề e sợ bị yêu thú tấn công.

Ngồi trong gian phòng hạng sang, A Diệt kiểm tra toàn bộ số tài liệu thu thập được trong chuyến đi này, miệng không khỏi cong lên. Cảm nhận Phôi bản mệnh tại thể nội, hắn lẩm bẩm: “Không lâu nữa đâu, ta sẽ chính thức có vũ khí bản mệnh, chiến lực lại tăng lên một mảng lớn, tới lúc đó trong tiểu cảnh giới đầu tiên của đẳng cấp này, còn ai là đối thủ chứ!”

Ads
';
Advertisement