(Chương dài)
Bầu trời biến sắc, vân vụ bị xé tan, thiên địa rúng động, dư uy tàn phá bừa bãi đại địa, ma lôi oanh kích khắp tứ phương. Thanh âm ong ong đinh tai nhức óc vang lên hồi dài, một vụ nổ lớn bao trùm mấy trăm trượng, thanh thế khiến những kẻ đang ác chiến tại thành trì phải hộc máu mồm, loạng choạng khó đứng vững.
Trong thời khắc hỗn loạn ấy, thanh niên nam tử thu về tay một sợi dây thừng đã không toàn vẹn, tuy không biết thứ này còn có thể sử dụng hay không nhưng trước hết hắn cứ cất đi đã. Trung niên họ Cố phía xa trong lòng không khỏi kinh hãi trước uy lực của đòn vừa rồi, hắn không dám tin đây chỉ là một tên mới tiến lên Bỉ Ngạn cảnh.
“Không những sở hữu thần thông công kích đáng sợ, mà còn có thứ bảo bối gì đó có thể phóng ra ma lôi, tăng uy lực công kích lên cực cao, quả là một kẻ thâm tàng bất lộ.” Ông ta càng thêm kiêng kị người thanh niên họ Dược này, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân là đồng minh của hắn ta chứ không phải kẻ địch.
Chấn động qua đi, trời cũng dần quang, mây cũng dần về, tại trung tâm nơi vừa diễn ra vụ bạo nộ, có vài thứ gì đó bị thiêu cháy đen thui, rơi lả tả xuống phía dưới bình địa. Cố Thủ Thành thấy vậy vui mừng không thôi, tươi cười bay tới chỗ A Diệt đang phiêu phù, muốn nói gì đó với hắn, bỗng nhiên thần sắc tên thanh niên tuấn mỹ biến động.
“Còn muốn trốn à?” A Diệt hóa thành độn quang bắn vọt tới một hướng, thấy vậy họ Cố kinh ngạc không hiểu sao hắn có hành động như vậy. Bắn tới vị trí cách đó hơn dặm, A Diệt liền hiện hình rồi vung tay tạo ra vô số phi kiếm đồng loạt công kích.
Tại một địa phương bình thường, đột nhiên hiện ra một thân ảnh chật vật chống đỡ những thanh phi kiếm tìm đến, lúc này trung niên thành chủ mới kinh ngạc nhận ra, kẻ kia chính là tên yêu soái Lạp Bà Ma.
eyJpdiI6IjQ2bVNhdHdZdFV6TEV1WmFhNkxPOGc9PSIsInZhbHVlIjoiQklOZnVIRVBSSlhndlRUZWJ4NWJVNXdRUWhRYlZDZjd5YXhSU21TQ2NadDJUNlRhZ1haeTQ2UnZBbGVtSDRxUlgwZEtadjQ3aXU2cTdaRXVNemNIaGFkcXFGc2dObGIxSkxEOVwvUnNldmRUeHBYd253TDhlWWhWU0k5STZqd2o5QktobUFwWDFkSjdVUk01RGNcL3kyVkFQaFA1M2hBSFFMcWRXQlluV2I3UEI5eEtiWHlKb2xkcWFxdmpGNm1aXC9xd2JOWEhhbVwvSmlRWUs3eUFreEJhNStPNUxjaFEyRHNCMWp5bmswUldoZnNsNWZralk0RnlzdWxSYXVReDBWc2NcL2lsdG9BT0N3ZURTcGFud2lDdVdIZVk0QURIM28rTVFXa1wvTlZRTHh0emszckVHK2pqbVRlbEZVMHJMWHAyMnJBNFpwVTR0N0hKc2V4NjNEZE1JNSs2Z2hxTTFBYUFOWDcxcjNFRnR2K0RvaXVPTGprNmFjb0Jkak9keUFvNzFEanVQQkpiNkF1VG0wTE9HaXI0VkdMWDdVbGlIY2xcLzYya2FSQzZ5Wjd6bUx1eWpjUDBuTlJKeVJjbnpvMUhTdUNRRUNSZ1Q5YWRGXC9NTGFLeWErTEFsanRBMCt1TXoyYmlvcHF3dXVSeDJCc1p6K1VKbXBcL0lubDRXanpzWXFLT2x2aXYrRXpSV2JuZ2p6VlJVRGdqaWxMYXVDRkFcL1Rxc29WeGFCN2FMUFRHcnhYaU5LMFZLVEZOQjdueUdnQnZnK0liN3hiV2xYdzYxTkZcL1pPdW5JRG0rWXFaMjdvUmxHUGx5UFNrNUgrY0ZaZ202dks0T244eXpZcDNYa1wvWGV2NXA2MTA4N0liXC9jNjZsNm9jUm9tSjM4UnlucEpISW9xUXgzekFcL1VZYU9mc0ZlQ3lhdWJybUg3M3c4ajRoZERWQXRzXC9Wam9uSEVDa1Y4UmFla2hVVUlKWldOaDZCWEZsZUcrZTNyMnBUMmlXcU9cL0RDS1VzM3huUEkrWk02ZU92OTlHYWRUeVZ5ekprazFlUlhrZXVZTG1XTkJINkFHMk56UThQQkZiTWJEYUtVTmp3Slc1bHBNdVBxajE1cnlDYW1FMFl2cnBkcFJXVGdNdEt4eGgzQ3k0SENEMUpEdm0xTFloOWZ0MU1tZ0hPd1FrSUxGS1Q4bmo0U2txMXNQTXdQNFFHblI4MzNKTnJoYmlhRmF6Nzhycml3eHNlQlNuMzZNM21XMXF3b2U5RDd2TWVUVnE0Q1JTNytWVm9ZcFBxd09kcG01NWNKODFKbVRrR00rQjZsSms3TnFDRENmMGZnSmFpWUxINUVuYk1veWhpN1lQWlZuMW9wK2lnY3R1VFpMREtFZTNDalgwME40bzJ4MVlsMFdiZUpGYlpTa3N6TmtcL245b3ZMbWhNdFJOVVZEVEV1Y0pnS2N3cFRiZE4zNTZaWWduWnE2ZDc2ck1aVXN1SWtaMkRncnJLN3JcL1pNYk1Td1Rkcm1EeDZ1amliSGdBQ24rK2tLUkdYekFnVkZwYUo0VGM4YkV6dWRFUVpVZlpuUlZNRXVMYzJHU3ZCNXFnN2FJRktCdXhUQ2gydTZDbXdKT1k0dTZlaWVZbTRnRnpkeElwWG9JWUNNb2paQm1TN1FuY2FtOEFjaVRhczRPamtycHppekFaTEFFemhoXC9Ka1pZclpIUGs5eGVwNm1tN2ZMZTdwdnVmdGdtWDZqWnQwQW9kejVuSFwvNnFWcTlHU3kzMW9Sb3VSeEE4U2FjbXlmbGgySlhKVFo1ZUlBa21PMWVuaG0wdzJoeWZKTjVYbmRFV3kwXC9nbjZlMVV6MUlhaTFXOUFaTHZyXC9wMGkxY3FRckcwcVwvWTJnb29ZeXllTmZ6cllQSnc3VFNWamUraXRkeUpMQkNaMG5kVnN6eGZlWFZFSFwvYit5bStSckIzYXFxOEJaeHUyUGZRZUJ5ODhXV1FlM1wvbHRtUW9aTEljN25BUktBaHdQdDNVT3NhSFdOM1F0WVcyQ2pSSDUzSGJUb3pjZ1ZYNm1WemV6eWRjK0F5WGpJNkdXTVpZd2J1djBPcmNKOEhiSkNaUmlaZ083b0RvMjhlT2JLYnhkSGxsdE5UOUwydHVucm9cL1oxQ0Zsa0tjYVwvbmc1RkdFbmZnakptcVhpb3ZSeHFoNkxqeU56XC8yM0I5QXlZT1NLM0hpbHllWm5jcTh0TklZZCtRWEVCUnA3QUZ0TjBNdms4Vm45R3VJWTZVankzR29kUTZsRVwvVzNwTUZIVHJ0c0haeHlibHdKakxPbXVGdDBuUzU5TklCcDgwK3NVZDhuUWhjeUNldjRXTEM0TlplTERoTjViM2IzTWlmRFh1UnpuRE5ZYXV4bmkzV29FMURFaDlcL2xkbjRUZWxOVlluZ1Q5b3FLT3RNaXNtdm4wUnpOeDV5TmZ4XC9cLzR1alRyTlVYb2txZVBZcDlYZjZHWTNtNm11NTgzMk9JQUl1VlBvbGUxa1dsa0l1UElROU5iZ1ptT2VvQlFTMnlZc0g2TmEzV0FFelBiRHlqeW9DNVJTV3Z4SjJ4Mmh3VjA5ZGcrak1oSHVaU0RsdzZFMmdlUTFRMHdLSG9BRkRMMnNWNkkzSktaWHBadEdpTkFsQ1c1em4wbHFQTVN1dGExV2NzQXdDTnlkYWJaTWlLZXIzaVVPaWtud1hHeVRoRnR2ODFMQWZHVmRweTUxaUlXaHN1bU9kMEJDeCtFRVhFZjRHN25oZ0JrUVNha0pGZVwvMWpLRjc3MFwvcERDandTVnVhOVVubGhFd1VzMHFFenlqNDdJNG13Nk85K0pFRXFsVE5KTlM5U2ZOMVI3R0EwOUNzb1E9PSIsIm1hYyI6IjNkOWE0ZTE5MDU3ZTViMGVkNjk4NTQwODM0N2E4MjFhMDExYzc3MGM2OTNmZjA4YjM1YzRhNjQ0ZTI1Yjk1ZTQifQ==
eyJpdiI6IkhweWZWYno1T1lNTDZSVU9tUjdcLzFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZXY1hqSlpjQitoVXRoZGUwRkFuZXRpTW42QUhBVDBvNGFVZVQyVDAyOEZWeitVakxMUGxzMk5wWkx6SUx5SzQwWGpmMjBMZXBTTkk0QXRSOVR5aGNYczdzYzNNb0hpSnpUTk85M2p0THBzPSIsIm1hYyI6IjhmZGM4ZDY5M2ZjNzRkOTQ0MTcyMjk4YTc2MjE0YzhjMzkwOWUzZDIwMWFlMGY0MDA0ZWFhZTdkOTcwM2Y2YmUifQ==
“Bây giờ mà tự mình bỏ đi ngay cũng không an toàn, tốt nhất nên tiếp tục ở lại đây hỗ trợ thành trì này, nếu có yêu soái của Hắc Dã Ngưu tộc tới báo thù, thì ít ra cũng có thêm một gã Bỉ Ngạn cảnh ở bên hỗ trợ.” Nghĩ vậy, A Diệt liền xoay người lại, bay tới đón đầu trung niên thành chủ cũng đang bay về hướng mình.
“Haha, không ngờ Dược nguyên hữu lợi hại như vậy, khiến Cố mỗ hâm mộ vạn phần. Hôm nay nhờ có các hạ mà thành trì Tứ Cửu ta mới không bị yêu thú nhấn chìm, ân này không phải vài ba thứ thù lao có thể so sánh được.” Gã trung niên còn ở xa mà thanh âm đã văng vẳng tới, bày ra bộ dáng hâm mộ hắn không thôi, còn có thêm kính ý.
Thanh niên họ Dược cũng phải khách sáo một phen: “Tên trước đó vì là tân tấn thất giai, còn khá là ngu xuẩn, nên tại hạ mới dùng kế để may mắn diệt sát được. Còn kẻ vừa rồi Cố huynh cũng đã góp công rất lớn rồi, nếu không sao tại hạ có thể diệt sát được chứ, Cố huynh đừng khen tại hạ quá.”
Khi hai người bay đến phụ cận đối phương, A Diệt liền ném chiếc nạp giới của Lạp Bà Ma tới phía họ Cố, thấy ông ta bắt lấy hắn mới nói: “Dù sao tại hạ đã lấy được yêu đan của súc sinh vừa rồi, nên những thứ còn lại trên người hắn, Cố huynh hãy giữ lấy toàn bộ đi.”
Cố Thủ Thành liền lắc đầu nói: “Hắn là do Dược nguyên hữu gϊếŧ nên tất nhiên yêu đan thuộc về nguyên hữu, còn tài sản của hắn phải chia đôi, hai ta mỗi người một nữa, tại hạ đâu có thể thu lấy hết toàn bộ cho được.”
“Thôi, Cố huynh cứ nhận lấy toàn bộ đi, dù sao trong trận chiến vừa rồi huynh đã tổn thất không nhỏ. Hơn nữa việc quan trọng lúc này, là trừ khử đám yêu thú không biết trời cao đất dày phía dưới thành trì.” Nói rồi A Diệt liền phi độn trở lại thành trì, ra đòn tàn sát đám yêu thú cấp thấp. Thấy vậy họ Cố cũng chẳng biết nên khuyên giải sao nữa, phi độn theo hắn.
Nửa bữa cơm sau, xung quanh Tứ Cửu thành đã không còn một bóng yêu thú sống sót nào nữa, chỉ còn vô vàn thi thể cả người lẫn yêu mà thôi. Lượng lớn yêu thú về sau đều do hai nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tiêu diệt, lúc này họ phiêu phù trên trời nhìn xuống bản thành, quan sát đám binh lính thu dọn tàn cuộc.
Trung niên họ Cố quay sang hỏi A Diệt: “Dược nguyên hữu sao lại nhắc đám tướng lĩnh phân phó thủ hạ dựng lại pháp trận hộ thành ngay vậy? Chẳng lẽ các hạ còn kiêng kị những tên yêu tướng đã bỏ chạy trước đó sẽ quay trở lại báo thù sao?”
Tên thanh niên lắc đầu, sau đó giải thích: “Cũng để an toàn cho bản thành hơn mà thôi, tại hạ thấy hai tên yêu soái đã mất mạng tại đây, thuộc hai gia tộc yêu thú không xoàng, nên đề phòng tộc nhân của bọn chúng tới báo thù.”
Nghe xong họ Cố bỗng nhiên cười phá lên, sau đó nói: “Ta tưởng chuyện gì, chứ việc này thì các hạ cứ yên tâm. Toàn bộ yêu soái trong hai tộc kia đều là trưởng lão của Sơn Yêu Quần, mà cao tầng thế lực đó lúc này chắc chắn đang ác chiến tại Bảo Bình Tông, cùng các trưởng lão bản tông giao thủ, đâu có thời gian đi từ đó tới tận nơi đây được cơ chứ.”
A Diệt nghe vậy cũng an tâm phần nào, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Biết là vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao bảo toàn được Tứ Cửu thành này nhiều hơn chút nào thì hay chút ấy, tại hạ nhận thù lao của bản tông cũng sẽ cảm thấy bớt áy náy hơn.”
Trung niên bên cạnh mỉm cười gật gật đầu, sau đó mở miệng còn định khách sáo thêm gì đó, nhưng cả hai sắc mặt bất chợt khẽ biến không hẹn cùng nhìn về một hướng. Địa phương hai người nhìn tới, nổi lên giao động mạnh, sau đó một động thiên khai mở, từ bên trong phóng vọt ra một thân ảnh cường tráng vạn vỡ!
“Cái gì? Hắn có thể di chuyển bên trong động thiên?” Họ Cố kinh hãi thốt lên, A Diệt cấp tốc điều động ba trận kỳ tạo ra một màng chắn trước hai người, đồng thời trên thân cả hai cùng lúc vận lên nguyên lực phòng ngự dày đặc.
“Ầm!” Trước cú quyền của kẻ vừa tới, lớp vách ngăn phòng ngự trong nháy mắt vỡ tan, nhất quyền nện mạnh lên thân thể hai nguyên sĩ nhân loại, khiến cả hai như diều đứt dây bay ngược ra xa mấy trăm trượng!
A Diệt đâm thủng một ngọn núi, lún vào bên trong đất đá cả một quãng đường dài mới có thể dừng lại, miệng liên tục trào ra máu tươi, sắc mặt kinh khϊếp không thôi. Hắn lẩm bẩm: “Rõ ràng tên đó có khí tức là bát giai yêu thú, sao chiến lực lại đáng sợ tới vậy chứ?”
Bát giai yêu thú ngang với nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh đại thành, cho dù hơn bản thân A Diệt một tiểu cảnh giới, nhưng hắn tự tin dù không đánh lại vẫn có thể ứng phóng tránh để bản thân trọng thương. Tên này chắc chắn trong yêu soái bát giai cũng thuộc loại hàng đầu, như vậy mới có thể khiến họ Diệt ra nông nỗi này.
Khi hắn phá núi bay ra, cũng trông thấy trung niên họ Cố chật vật từ một rãnh đất lớn lảo đảo bay lên, trông ông ta còn thảm hại hơn A Diệt rất nhiều. Trước mặt cả hai không xa xuất hiện thân ảnh vừa ra tay, chính là một gã nam tử với thân hình cường tráng, cao phải gấp đôi người trưởng thành, đeo chiếc mặt nạ ngân ngưu có số 12 giữa trán.
Trông rõ hắn ta, đôi mắt Cố Thủ Thành trợn trừng, khϊếp đảm thốt lên: “Ngươi... ngươi chính là yêu soái của Bách Thú Minh! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?”
Nghe vậy A Diệt cũng không khỏi trợn mắt đánh giá lại tên trước mặt, lòng âm trầm cảm thấy không ổn. Bách Thú Minh chính là liên minh yêu thú lớn nhất trên toàn Nhân Yêu Đại Lục, thế lực trong một vực hay một quốc gia không thể so sánh nổi. Các thành viên cao cấp trong liên minh này, đều đeo mặt nạ che đi khí tức cùng dung mạo thật, được đánh số theo thực lực.
Số càng thấp đại biểu cho chiến lực càng cao, thập nhị đã vượt qua phạm trù bát giai yêu thú thông thường rồi, bảo sao chiến lực của kẻ này lại đáng sợ tới vậy. Lúc này tên đó nổi giận quát lớn: “Biết ta là yêu soái của Bách Thú Minh rồi hai ngươi còn không mau dâng đầu mình lên đây, dám gϊếŧ đệ đệ của ta thì tất cả các ngươi đều phải đền mạng!”
Trong lòng gã ta vừa đau buồn lại vừa phẫn nộ, mấy ai biết rằng gã vỗ dĩ cũng là yêu thú Hắc Dã Ngưu, chỉ là bị biến dị nên mới tách khỏi gia tộc tự mình đi xa tu hành.
Hồi ở trong tộc thì tên Lạp Bà Ma chính là huynh đệ kết nghĩa có thâm giao nhất với gã, cũng chính vì thế mà gần đây gã mới đồng ý hỗ trợ thế lực yêu thú khu vực này, đánh chiếm Bảo Bình tông, nào ngờ đệ đệ lại bỏ mạng tại một thành trì tưởng chừng rất dễ chiếm đóng.
Thấy gã tiếp tục phóng vọt tới, sát khí nồng nặc, A Diệt cùng Thủ Thành truyền âm cho nhau, tính tách ra chạy trốn, hiện tại chỉ còn cách này là có thể bảo toàn được mạng nhỏ mà thôi. Hai người cật lực trốn tránh, muốn thoát khỏi công kích như bão tát mưa sa của tên Ngưu Thập Nhị kia, cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn.
Nửa tuần trà sau, Cố Thủ Thành phải tự bạo bảo cụ bản mệnh mới có thể thoát ra xa khỏi gã tử thần này, sau đó toàn lực phi độn bỏ chạy. A Diệt chống đỡ vài quyền nay thân thể đã bầm dập ê ẩm, trong tay xuất hiện tấm tốc biến phù, lập tức bóp chặt lại, thân ảnh lóe lên kim quang rồi tiêu biến.
“Tên ranh con này chỉ là Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà đã có tốc biến phù? Xem ra đệ đệ ta bỏ mạng chủ yếu là do hắn gây ra.” Nghĩ đoạn, gã mặt nạ trâu liền ném ra túi linh trùng, ra lệnh chúng truy đuổi theo trung niên thành chủ, còn bản thân hắn lập tức kích phát tốc biến phù truy sát A Diệt.
Thân ảnh gã vừa xuất hiện tại địa phương cách chỗ cũ trăm dặm, liền bị một tòa pháp trận vây nhốt, đưa mắt ra xa có thể trông thấy một đạo lục sắc độn quang đang cấp tốc bỏ chạy. Song quyền tung ra, kết giới vỡ vụn, Ngân sắc độn quang gào thét đuổi theo, tốc độ nhanh hơn kẻ phía trước không ít.
“Quả nhiên như ta đoán, hắn có thể di chuyển trong động thiên là nhờ bảo vật đặc thù nào đó, và không thể sử dụng nhiều lần được.” A Diệt nghĩ vậy mới an tâm phần nào, hiện hình rồi xoay người lại thả ra rậm rạp khôi lỗi, đợi ngân sắc độn quang bắn tới liền thúc giục cả đám tự bạo lõi năng lượng.
Trước mặt A Diệt xuất hiện một tấm phù lục huyết sắc, được hắn tức thì thôi động, giao động năng lượng nổi lên mãnh liệt, một luồng huyết quang bao bọc thân thể hắn lại. Thanh niên sắc mặt tái nhợt cười khổ: “Mới đó mà đã phải sử dụng tới thứ này rồi, không biết chuyến hành động lần này lãi hay lỗ nữa.”
Từ trong chằng chịt vụ nổ có một thân ảnh lao ra, quanh thân hắn có vòng quang tráo bị tổn hại, chứ bản thân chẳng có chút thương tích nào. Đôi mắt Ngưu Thập Nhị trừng lớn rồi không cam lòng gầm lên, vì bấy giờ đã hoàn toàn không thể theo kịp kẻ phía trước.
Đạo huyết sắc độn quang phi hành phải nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh, một đường bắn thẳng chả mấy chốc đã cách nơi đây mấy chục dặm, giờ tên cường tráng có dùng bất cứ biện pháp gì cũng khó truy đuổi kịp.