Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Sau khi thu được tin tức những năm gần đây tại vùng đất này, A Diệt đã không để tâm đến tên nho sinh mà thu lấy tòa tháp, rồi quay trở lại tiếp tục việc của mình. Hắn hứa sẽ không ra tay gϊếŧ tên đó, nhưng khôi lỗi của hắn thì không, tên nho sinh không cam lòng gầm thét trước khi bị vài đầu khôi lỗi chia năm xẻ bảy thân thể.

Họ Diệt không ngờ chỉ trong vài năm mình bế quan, mà ngoại giới đã phát sinh không biết bao nhiêu chuyện, các thế lực lớn nổi lên xung đột triền miên. Hơn nữa tại Đệ Ngũ thành nơi hắn đang ở, có một sự kiện lớn sắp diễn ra, hiện nay nguyên sĩ tại đó đã bắt đầu chuẩn bị cho sự kiện này. Hắn tính khi xong việc ở đây, sẽ đi tìm người hỏi rõ chi tiết sau.

Nhìn tòa tháp nhỏ có lôi quang bao quanh trên tay mình, A Diệt phi thường vừa ý với các uy năng của món bảo cụ này. “Tuy chỉ là Địa giai hạ phẩm, nhưng thần thông rất đa dạng, uy năng công kích càng thêm bá đạo, không uổng công ta mất 5 năm tế luyện mới có thể nhận chủ.”

 

 

Bảo cụ phẩm chất càng cao sẽ nhận chủ càng lâu và hà khắc, Hoàng giai chỉ cần đặt ấn ký nhận chủ là xong, không cần tế luyện, nhưng vì vậy nên cũng rất dễ bị kẻ địch cường ngạnh đoạt mất. Huyền giai cần tế luyện nhưng cũng không quá lâu, nhanh thì vài ngày chậm thì mấy tháng.

Địa giai thì hoàn toàn khác, thời gian tế luyện nhanh nhất cũng phải một năm mới có thể nhận chủ thành công, nếu món bảo cụ đó từng có chủ nhân, hơn nữa thực lực của chủ nhân cũ mạnh hơn người muốn nhận chủ lại, thì phải mất từ ba đến mười năm tế luyện. Món bảo cụ Tụ Lôi Tháp này A Diệt thời gian gần đây mới có thể hoàn toàn khu xử, chính thức là chủ nhân của nó.

Một năm sau, khi đã quá dư giả tài liệu ma thú thì A Diệt mới thu dọn rồi rời khỏi Cuồng Thú châu. Trong thời gian bẫy thú tại đây hắn đã phải đổi vị trí đặt pháp trận hai lần, và đã chạm trán gần mười đầu ma thú thất giai, thu hoạch không tệ chút nào. Có lần chẳng may kéo tới một đầu bát giai và hai đầu thất giai cùng lúc, khiến hắn phải bỏ chạy thục mạng một hồi.

 

 

eyJpdiI6IllIbmxHZU1VNDRtekhBYU4ycXdoQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiclhyc3QyRW1qcWlPd2hPVDVScU1JcFRrS2JOTGZNcDgrcWRFTHF2VG1JbzRpd1c0eDdYc1dlWGhXb25rUHgzNVZ4UHJaYmxtVVVDUDNodm51bDlVTjRyQTE1SkV3bXNBZnE2NWkxa1NTeUZ5dnBxVGdBQmRhRWNiMFRYb3daS0lMcDZhRGNTbzRLVUV2WDFvQzdcL2hPSWR2OENneE1zTW5lY0ZpS1h6dW9JNXdEQytGaU5YMlNNTWpNMlU4cFVLS2llYXN5KzhXaTVNSWpGbnNNVnc0RUtwMENhNlBwWldwRFwvdTBrRkc0eHZmRU1IQUZTVHFMTnFVbHNuVmUwdnhUc3VoeGZLQUw4ZUJBUWhEQStRZnZWdmh2MkZRSDFXRjNVNjJFNE5leXlxdXU5U25PQnNxRmVrYkZ4dGtvYVcxdjJ3THlGbmZKSlR0OThHYkNETlE3T0dsVWhzWGdXZFFneUx1dWJHaFl4TDhtelJKNW45dG8wK0N6TXlNczF1b3NIMmNERytMMnBiNUhVdnpISVFLOFlSeUZjVkczd001RkVVOUh3dXFiaFJoMWRUXC9WakYyUFpCbmdvbVJSdUNNcUF0ODlYeUxWNTRBdEZUbEZkYTc1RnZ5Q2FKTFgrK2NMOVJYVmdlOTI5N2N1OGJ6ZWhjWFRVeCtWalVDeGFTc1lNZ0xMbGMyMHh4RFFjSVQxdk4ralN6aVYycnppbXVabDg1bDFYRXNHWlIzejUzNEZYb2prNXgzNlBcL2pWMjJhYmo4VDZ5SjNRNEtkZ1hPbko1azg2Y09POXJuVXFKdVp6U05HN2lOUXFxVGdPTjFCOW5jbW1DbkRyZmZvY0ZMM28zbHVHc3FZTUZKanRIYXpnQk52T2Rzb0FpXC9TWUMxU1o3R3J0ZGNlSUJyZ1orVFEzcmZvc2wxTDZvVUFYUERaNGhaeE9mWnNJNGl5V0JcL1drQW9ZRTdNVzdKTyt0d1YwUTQrYmJvQURzZldNdGFNb0RRN0JlSDNacElubFJPMjQ3cCtmUmljTlBIa01SOTlGZHRlRmg4QmV6NThPaEptTkpMRXdoVk9EMEVGY3A2a0x4YXRxMGVzYkJjcm51OUd3UEVhU0NRelFqM0hxNTM3M1VuWkdLYnFHUnpBd3hMWTJyZVgxVkFLQkdHVXFYRURPb2JDODBMNUxhUTlmRkUrQzVXeERPMXpsQys3S21YU1lOZ2t5SUp1UTkxWEh6ZCthRDJ1SHhGQ1A5a2d3MUl6Z1dYcmVpaHpTeStPWnJpRlJZOTc0bmMreFdaXC9rdTViZnpaQ0xVSEtub1luUzVXdmVVN3M1RlhudmdpeGZza2J1ZjY5eWQxbkNBcDNBcTRKd3NyZWxTTndCQUhCRUFIRFZjSHBrY0xZZVR3dTRFWk1Fc2FcL2cyWmpacFgxT2duTWMwT25TXC9Ma1E3Y3dOd2prMXM4VEowUVdsejJ5b21YNEZmYzAzcSszXC8wcGNOTzMzSlg1MERFOE9ndFhuejcyWjN6RHg0blVsaEhxZmJzS0FyTGNzNFUwd1FyU3JNSkZTbHFRbU1WM0pXN3hONEJuaUc5Nis2dVoxaGFcL09NV0FQTE9nNlJjbmFCcjlyZEVcLzRsSk9acmhJdU5vV1NxbTFGbU1uK3huQzRWUzlRNEYzY2dtcmF5TDg1bGFFUFwvTFY3dUVjczREK2VnN0Ntc0N2WVd2ZVpjUng1WE10Y1hLRTJmelhVTTdJU0REak1xWm15RSsxajJ0a2NaVG55aTY0c0hvK1JhUEtYQzdNNXdNcWVDZzlNY0ZlK2pcL0pMclVoZ0tySUZmd3Fjb1NodGFMeHpuTEdMaEJlR3R0TDdqeG9waGlZV3lBcjlCcWtxUlJcLzE5V1NBRmNXTk1zSzNUVlRpaTdqajBFUzV2cFcwTzRYVWFTUENjYXhyZmNJSW1seE85QjRWMWR5NlJWeHpcLzdXS1dSd3NqYktzVmZ5b2x6Rm5BZWNrRENHcjQyQ2hFb3lCOWVtMFpJYXVsR0IybTlhdDhBU1FJa244Rml3WnFHWTNqU2VCc2tEdmdnYUFlQ1F4VGpwZFI0eDR0TVdVWGo2NGhXTGZvU09oaEdEclhBc3R0WDNVYndhSmZHRm9Va2tvZCtZUHJmajZ5R2hzdHpiamtNR050R0pHWTZjKzVEWlhLV3J2WVNZYlA0bVl6OW4yMmI5UHJlNG5FWGk0SmhNdjdESEMxcFdiOHZDQWFZZkdEOFl3dW9jWVlhZVd0MGtUNjFtK0NWQkl2RlJWSHBsQURqZDhzRUF6MUI1czhhVmk3d25HS1I1cVRPRWlKYzBVcjlsa3ZxbjQ1U1JEUjUxMTlxUDVBMnhZNm5Dc1ZvYlU1ZjN5c2JnXC9cLzJRQzk2TElyeDZNSWp5aFhISXFHaHM0ZWFuTFFnd1g0NEVXanlCK3FYejloTGRqUmhKaUNOWUN3b0dlNGFQU21QMGFiT21KcytYcGVYbVRhZGZxa2FmVGlCa1QrazJFbUYyZUxFVk1idTlpREFQRnhwSnFNa0xcL0NSeU1PbDJUc1R4VzNyMlZvaTVUVGpjMEQ3cGlqUE9oT0k1ekxmVVllcmllMzE1QnRyc2F4bmNjdmJFOTJqbEQ4cm01ZVNFZzdBMlNzNEpVOG1wZUJsK1ZZTzdJbjBCWVpoVmFJR0t3PT0iLCJtYWMiOiI5ODg4MjNhNTk1ZmYzZTdlODYzZWNmNGQ3YjU0YjVjZjg2Y2ZiNGMwNzE4ZTJlOTlhOTc1NjA1ZmJiZDE3ZGI4In0=
eyJpdiI6ImhaZWJlU3FLQXNnWGZyTVwvZE5wbmh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkplTDdRT0lpRmgrNEpCVXZcL1k0dXNKNnNGSkU2RmFzRXBXeUZ2WHp4UERtM0Z1YlB5dmpuMGREeEVCc0MzdTdNamphdHBQd2dhVTlBRkg5ZXpvbk9hNzFlK2gxXC9IS1wvWTNBQjhHV01aNURNPSIsIm1hYyI6IjM0ZDM5ZTc4NmNhYTAxZmI2NzM3MjA5YjVkNTIwZmYwZjhhOGQxYTBjZjI0ZTU5YjZlMjRkMWQ3YTcwNDFhYjAifQ==
Đột nhiên có vài tên yêu tướng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, liếc mắt quan sát phương xa, sau đó truyền âm cho nhau: “Dường như là nguyên sĩ nhân loại đi ngang qua thôi, không phải cứu viện của đám người này đâu.”

Gã dẫn đoàn phe nhân loại, là một trung niên nho nhã, lúc này cũng đã cảm ứng được sự hiện diện của một người mới, vừa lúc bay ngang qua gần khu vực này, ông vội quát lớn: “Cầu xin nguyên huynh cứu giúp Ngã gia chúng ta khỏi đám yêu tướng này, chúng ta nguyện lấy bảo vật ra để trọng tạ!”

“Ngươi sủa cái gì? Mau nín lại!” Một tên yêu tướng dạng đại bàng trừng mắt quát lớn, hung hăng phóng đến phía tên trung niên kia, chuẩn bị xuất chiêu đoạt mạng ông ta. Những yêu tướng khác cũng nổi lên vẻ mặt tức giận, đề phòng chú ý hướng ra xa, xem tên nhân loại qua đường có đến lo chuyện bao đồng hay không.

“Haha, nếu thực sự có được bảo vật thì tại hạ cũng không tiếc phải nhấc tay một lần!” Thình lình xuất hiện trên trời cao một thân ảnh trẻ tuổi, khí tức phát ra khiến cả đám phía dưới không khỏi biến sắc. Trung niên nho nhã vui mừng không thôi, còn sáu tên yêu tướng thì kinh hãi hoảng sợ.

“Là đỉnh phong Hiển Hóa cảnh nhân loại, các ngươi mau tập hợp lại!” Tên yêu tướng có tu vi cao nhất trong đám vội quát lớn, sắc mặt khó coi cực kỳ, hắn sợ sẽ bị kẻ vừa tới ra tay gϊếŧ từng tên, chỉ khi cả đám tập chung mới có đủ sức chiến một trận.

Quanh thân tên thanh niên hiển hóa ra mấy chục thanh phi kiếm bằng kim trúc, gầm thét bắn tới phía sáu tên yêu tướng, tốc độ vượt xa cả âm thanh khiến bọn chúng rất khó trở tay. Những lớp quang tráo lần lượt bị xuyên thủng, những nhục thể yêu thú rắn chắc giờ như đậu hũ bị đâm chém, những thi thể trong nháy mắt rơi rụng xuống khu rừng phía dưới!

Chứng kiến một màn này, toàn bộ người quanh phi chu ai nấy đều trợn trắng mắt há hốc mồm. Gã trung niên dẫn đoàn cũng không khá hơn là bao, tuy lão cảm ứng thấy rõ tu vi của thanh niên kia, nhưng cũng không thể ngờ hắn có thể diệt sát sáu tên yêu tướng dễ dàng như vậy.

Lúc này thấy người lợi hại kia đang chậm rãi hạ xuống phía mình, gã trung niên vội vàng tiến lên ôm quyền cúi người thành tâm lên tiếng: “Cảm tạ ơn cứu mạng của nguyên huynh, ân này Ngã gia chúng ta sẽ không bao giờ quên, bảo vật chắc chắn sẽ đến tay nguyên huynh ngay bây giờ.”

Đám tộc nhân phía sau gã trung niên liền đồng loạt hành đại lễ, những người này đa số là thanh thiếu niên, tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng thấp, xem ra là những mầm non của Ngã gia. Thấy vị ân nhân cứu mạng đã tới gần, bọn họ liền ngẩng đầu lên nhìn tới phía người, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc vì dung mạo của y quả thực rất tuấn mỹ.

Họ Diệt bấy giờ đã bay tới ngay trước mặt gã trung niên dẫn đoàn, khí chất hắn thong dong, mỉm cười lên tiếng: “Cũng chỉ là cái nhấc tay thôi, cùng là nhân loại thì tất nhiên thấy nạn phải giúp chứ, các hạ không cần quá khách sáo như vậy đâu.”

Tên dẫn đoàn đối diện A Diệt tên là Ngã Nghi, tu vi chỉ là sơ kỳ Hiển Hóa cảnh, dường như chủ tu công pháp thiên về thần thức, nên thần niệm của ông còn khá hơn một vài tên trung kỳ tầm thường. Họ Diệt thấy vậy mới hiểu tại sao ban nãy tên này có thể cảm ứng thấy hắn, cho dù hắn bay ngang qua cũng không tính là quá gần nơi đây.

Trung niên Ngã Nghi liền tươi cười nói: “Nguyên huynh không những tu vi cao cường mà khí độ còn bất phàm như vậy, hơn nữa là một người tốt, rất khiến tại hạ bội phục sát đất. Nếu nguyên huynh không chê thì mời lên phi chu, để tiện cho Ngã gia chúng ta tiếp đãi chu đáo.”

Tuy biết gã đối diện đang vuốt mông ngựa, nhưng A Diệt vẫn thản nhiên mỉm cười gật đầu tiếp nhận lời khen, rồi cùng ông ta tiến lên phi chu. Có lẽ vì gã ta lo hắn sẽ nổi lên lòng tham sau khi nhận được món bảo vật, muốn gϊếŧ sạch người để cướp toàn bộ những vật khác, nên gã mới tận lực lấy lòng hắn, không để hắn nổi lên ý niệm đoạt bảo.

Trong một gian phòng được bày biện khá là xa hoa, A Diệt cùng Ngã Nghi ngồi đối diện nhau tại một chiếc bàn làm từ gỗ quý. Có một thiếu nữ tư sắc không tệ cung kính đứng ở bên rót trà cho hai người, tuấn mỹ thanh niên có thể cảm nhận rõ nha đầu này âm thầm liếc mắt nhìn mình không ít lần, nhưng hắn chẳng để tâm lắm.

Sau khi thiếu nữ xong việc, theo cái phất tay của Ngã Nghi mà thối lui ra khỏi phòng, thì lúc này trung niên ấy mới lấy ra món bảo vật đã hứa kính tăng cho ân nhân. Ông ta đặt lên giữa bàn một khối đá nhỏ có màu trắng nâu, hòn đá phát ra quang mang bạch sắc nhàn nhạt, nhìn qua cũng không có gì quá là đặc biệt.

Nhưng sau khi nhìn kĩ viên đá này, ánh mắt A Diệt không khỏi kinh nghi, hắn vội cầm lên xem xét kĩ càng hơn, sau đó cảm thán: “Không thể ngờ Ngã các hạ lại có một viên Đả Trắc Thạch lớn chừng này, thứ này thực sự rất quý giá, các hạ thật tâm muốn đem tặng cho tại hạ sao?”

Ngã Nghi nghe hắn hỏi thì lộ ra chút vẻ khó nghĩ, sau đó như đã quyết tâm trong lòng, mạnh dạn đáp lời: “Thực ra tại hạ còn muốn dựa vào món bảo vật này, mà nhờ nguyên huynh bảo hộ cho phi chu chúng ta an toàn từ đây tới Đệ Ngũ thành, không biết ý của nguyên huynh thế nào?”

“Từ đây tới tòa đại thành đó cũng không quá xa, nếu thù lao là món đồ này thì tại hạ tất nhiên sẽ đồng ý, chỉ cần không gặp phải kẻ có thực lực mạnh hơn bản thân, tại hạ đảm bảo sẽ bảo hộ chiếc phi chu này an toàn. Nhưng tại hạ vẫn không dám tin các hạ có thể bỏ vật bậc này chỉ để thuê ta làm chút chuyện như vậy.” Tuấn mỹ nam tử thu Đả Trắc Thạch vào giới chỉ, sau đó tùy ý nói.

Ngã Nghi cười khổ: “Không giấu gì nguyên huynh, món đó là do tại hạ vô tình tìm thấy trong một vùng hiểm địa, chứ không phải vật phẩm chung của Ngã gia. Tại hạ hiểu rõ đạo lý hoài bích kỳ tội, thứ này một khi để lộ ra nằm trên người tại hạ, thì sẽ kéo đến nhiều hiểm nguy cho Ngã gia, nên tốt hơn dùng để nhờ vả nguyên huynh là hợp lý nhất.”

A Diệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng ngỏ ý cảnh cáo Ngã gia khi đến Đệ Ngũ thành, thì không nên nói đến hắn cùng Đả Trắc Thạch cho bất kỳ ai. Trung niên đối diện nghe vậy vội gật đầu thề thốt, ông ta chưa xuẩn đến nỗi kéo án tử tới với gia tộc mình.

Đả Trắc Thạch là một loại đá dùng để phối chế vào bảo cụ, khi cường luyện bảo cụ chỉ cần bỏ vào một khối nhỏ, cũng đã có thể tăng uy năng của món bảo cụ đó lên đáng kể. Hơn nữa thứ này chỉ có tác dụng với bảo cụ cấp cao, ít nhất cũng phải là Huyền giai thượng phẩm trở lên, nên được rất nhiều nguyên sĩ mạnh mẽ săn lùng, khối trong tay A Diệt cho dù là Bỉ Ngạn cảnh cũng ham muốn.

Sau đó trong suốt quá trình phi chu bay tới Đệ Ngũ thành, hai người trò chuyện không ngừng nghỉ, chủ yếu là A Diệt hỏi Ngã Nghi trả lời. Chuyện khiến hắn hứng thú nhất hiện nay, chính là sự kiện lớn sắp diễn ra tại tòa đại thành số năm, khiến biết bao tu hành giả đang đổ xô tới nơi đó để tham dự.

Ads
';
Advertisement