Cây cổ thụ cao lớn, có khí tức xa xưa, đứng sừng sững giữa bãi linh điền rộng thênh thang, phảng phất đem lại cảm giác tang thương cho những kẻ tới gần. Cách đó không xa có hai thanh niên nam tử đang tiến tới gần, cả hai mắt không rời khỏi cây cổ thụ hùng vĩ này, vẻ tham lam đã hiện lên trong mắt của một tên.
“Những trái cây đang phát sáng trên cành cây cổ thụ đó, chính là Cổ Linh Quả, một loại chủ dược để luyện những đan dược cổ hiếm có, chúng ta phát tài rồi Dược huynh.” Tên thanh niên anh tuấn Nguyên Tước vui mừng hớn hở thốt lên, hắn cùng A Diệt vừa dọn sạch linh thảo tại vùng dược điền này, nơi đây hiện giờ chỉ còn duy nhất một cái cây cổ thụ.
Tuấn mỹ nam tử sau khi dò xét kỹ càng qua cái cây trước mặt, liền không có hứng thú gì mà phi hành chậm rãi rời đi. Tên họ Nguyên tò mò bay theo sau hỏi: “Huynh đài sao vậy? Không tính lấy Cổ Linh Quả sao?”
A Diệt liền nói ra huyền cơ: “Cổ Linh Quả gì chứ, cái cây đó là một loài thực vật ăn thịt biến dị, hình dạng cổ thụ cùng với mấy thứ trái cây đó, đều là chiêu trò để câu dẫn con mồi mà thôi!”
Tên đó rơi vào trầm tư: “Thần niệm của huynh đài cao như vậy thì nhìn ra cái cây là giả cũng có lý, nhưng chẳng may đó là cây cổ thụ thật, huynh lừa ta để lần sau quay trở lại một mình độc chiếm thì sao?
“Ta đã nói vậy rồi, ngươi nghĩ sao thì tùy, nhưng tốt nhất ngươi đừng có hái thứ trái cây đó, kẻo vạ lây cả ta.” A Diệt bắt đầu tăng tốc, hiện tại đã qua một ngày kể từ khi hắn đồng hành cùng tên này, suốt thời gian qua cả hai thu hoạch coi như phong phú, hơn nữa cũng không xảy ra xung đột lợi ích gì.
Thanh niên năng động vội vàng bay nhanh theo, cười làm lành đáp: “Tất nhiên ta tin tưởng huynh đài rồi, mấy cái thủ đoạn lừa gạt nít ranh của cái cây biến dị đó đâu thể qua mắt được ta chứ, chỉ có tên ngốc mới đi hái mấy thứ trái cây đó.”
eyJpdiI6IjYxN2RrZ2JcL3IzVTlQUkxZWWdTUzJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldPWTFJVDVwenJmWldDam9iRm5LdVlwdmhFK2J4NXA5YTREa2lnaVNNQlZDNmo5UkdNUnFwZXByOFRYK3Y3SVUxUTJzQit1VEg0bjlhb3U2UzFmXC9nWkFKYk1nY3hHRzdCTUJ4QlJqRUszQXpxRHMxaU03NmhcL1k2VXM3Sis1dG1rR3hoMUxSY0NFdkNISWdLSVAzakNrZ2d3dW9WaHJEY3Y3VGlMS1lBMHJuRlNsZ2tCbndEUDdGa3ZFajZrT1wvWG5cLzNuU0hqdm1cL1VyV1wvZGRIcUoraGExeXpQejhWb2s5RXZLNytudFc4RE5vMnQ5ODNOMjcrbmV0YXYzT2ZvRlZSMmRzZXdRRXNjY09EMmtZa0c5bWlNcytPTFBIeTJVWitSN1IzWnp5ekFWell1V1U2YW9jdFBEVlU5TG45R1wvWTZ0a2UxZzRZbzdmd1FnSVVDSldDSmViVTdRYW5oRnZVWGduSXBqcE1KYjlUalJ4dWZCM043NzBjZ0UreWFCc2sxXC9IZFwvT3ZVOG9JUVpRQ1gzZmcrU1FEWmpRdHBubnlPWXVRWFBneHh0QndLaEhIYUdnOU5idllPblFUUjNJanJGdFJJcHBcL3ZlZ2duSHYrNm9hNVkyY2IxdmZmaGlVdkdmSlhnbitmUDRHTHdSWkVRRWYxT1wvM2dXK1wvMGxtSDJmV2pNMWlGRU5GVXdzVERwWFNrQ3JZQUlWbTNZK2dQa2p5Z1hTMnZMR0lZTGxBY2V6VXNHcXpsWGFUSmtONzdtTmtuRUpVTlc0MDlkNHVJMTQ2SjIrdll0bFZLWER0a3R3SFlOcVl3dmJpU1dpQ2F1dUQzQjJDNVNCMDU4UUVtemtKOXc5K1JwQVlyelFqTERkK0xwMit2eVJQc0ljQndYcXo4VEh6b1B2cVhaaXJLdlA1RTRjQzhyVDdadzFtZDlhdmg5OURmYmcyVFVKUVgwNCtXXC80XC9SaWFlbFhkblpYbFwvQzVoVDk1MTl6Mk0yS2FBSnQya3NuNVp1MmdVbExEVEZMdFRoZXl1d2RNaXdtb0swbVc1d3JSaFlRVXUyR0NvWkhGUlBtZGRpQ2xHWUY1MHJSVGpCbzJ0ckYrbEtLNGtsUEVOUEZ5VTg5TVZxOTBIczFXZVpvdGdWK0J6eXJqekQ1NFExWkZ2MWt3eWphY2R4Rm5JZ2ZcLzR0WUFMMm5cLzc1XC94blVvbUlkR3BTYmpMXC9BVnRTMCtXVG9GcHFNZW8ydTlxYWVNSE5DY0hwM2czd2hnMWRZUnltNUNMQkEwTFwvaDNObUNnMUNzSG1PaWkrSTJuakppNW5IaTNcL1VwQzFaZDRcLzNkRDNNR0VwSHZBdGRkU3E1eWxId0hoUVdvOGhcL0tSTng1THhUcTMxUWFpR1wvQlRESVkyV0M0QWdPckd2U1JNM2M3d2EyNDdWWG0zczl3a0dmTGl5TFZwXC9kZ2hxZytUcWJpOHZGWGVobmRtME5LMnJxOU1SSUVmb3BIb1RWcXhKYk93UzlhUk9qenIxYVwvN0ZIVktBMlIrYVNnNmNcL2EwMWMySmRlZ2dVcG5UVFwvMVR1RGNnRk1uaUJXN3VBcHE0Z3diVUgzb1lrRjVYTFE1VGtXZmV1UDRnTHdtK3dYd21RdmY3WWk5bkQxQ3V6VGo5THVSd0tRUjNaRDdpTnhKWmgxNE9vbWs0VStCVkJCWlJRSHdaNGlaNURrcEVxUHBCbTVZc0l5MU1HWE8zb0xaRlZZVVR4SXR6dW1xOTFOUzJVQUVBMkpRblI5Y1ZFeE94XC9veHZVVjBvWGp3UXFVQngyVUl6dnRcL1JUYzNCV2ZUaUhtelhqdkpqc1dNS2RiUDZ2Ukdla1IwcURJcXo3clk1ZkVSaFV2ekIraGJRblwvRWN3N2M5Q21aZzVJcjNITTU2MlhcLzlpTEFscldRNjdHOHpma21uSXJ3RXlCUVFKZERIZ09xR1BuMEp1XC9Iem5WcFdIZlhwTzZZSit0V3RGeFdDekFBdnRLQlwvWUQ2Y3hJcGYyalBKcHJJZkFRektuenhZNk83SU1qS3pkZ1h4U2VcL2pGZ1M5aG9JMzJ6Q1NCZVJkSUJnRHpaZGYyeVcwRkFSejI4VE1FRkVTelkxNnNma3NiM3NKSDNsR1hxQmJIeXFsYk5WMGFNejhFU2l2aEQxc1ZDY3VcL3JOUXU4NjI2VHQwMWdDTURuMmRiSHlxK1BcL0VmWHMyanN0TWRaUTZ1ZkQ4aGVjRzRnbG9NTk9sNEhcL01zRFNSaU4raTZwZ0p4TklKaDF2aHRcL2E4QWExVHBCQ2JxQ0w0Q1VkVHJnZkJNQVNKcURseG8zTGxJVlNaUUY4ZjFsOTR5QVdhdnFYN2c2d01YZEJhVlBsSWZEMGcxRUVGZnRPU0Q1Y1hNc3FweHNWVW13a2VHc2NWNkcwOHExdTdHRmNRK3pndTN1XC9nTStrZ3l0VGdMMkFaUTJqSHB2a1JMU0tyTXh4WGV3UEoyOFN3VEhra09HVit1U3c5SWt4amtvSXVVNmlrSmtqWHI2bnZZaTZwdmdsUFpaXC92S0lVMEo2OU1nNzlVa0RvU1R0MGo3UHRKTEdPZ0ZFdHBkaGtUNHVkaFcrekttZHNPQWtvSjJoUm9Ea2Y5TGtSRE15XC91NjNCM0ZiSUh5Mlgxck9NbFFJZXpyNjNON0hVVFhZZmE3ZTFnPT0iLCJtYWMiOiI3MWNjZmZmMzk2Nzk2ZjE0YWQwYTRlYTU0OGJhYjdjYThmZTM0NDRlMTY2YmYwYTliZDBhZTgzMjVjMjMxZjNlIn0=
eyJpdiI6IitNVWd1NGg1MU9RQXY1V1NNbUJQaXc9PSIsInZhbHVlIjoieGQzTzZ0NmVLZUl1QUZmeFdhcUMrNllVOUpudnQzcm9OT2VKcUk1d1JHZWZlYmJBYzhLaE5cLzYwVzBqOFlnclZ0WHJneksrZjFqcDFoY0JDNlF3cFlrdFRwV2c0aHZtR3ArUGFwVlwvRUp6MD0iLCJtYWMiOiIyNDc1NjdkNGU5MGRjNDNmZTg3NjVkMDY3ZDAyMDFhOWQwMTNhNWFjZGU5ZTYyNGQwMDhhODJkYmNlZTMyOTEzIn0=
“Xin lỗi Dược huynh, tiểu đệ biết sai rồi, huynh chạy chậm thôi đợi tiểu đệ với!” Tên kia hoảng hốt gào to, phía sau hắn không quá một trượng đã có vài đoạn dây leo đuổi tới.
Sau khi bay hơn trăm trượng, đám dây leo đó đã dài ra hết cỡ, không thể tiến thêm, khiến hai tên kia không khỏi thở phào. Hai thân ảnh tiếp tục phi hành chậm rãi tầm bảo, một kẻ lạnh lùng ít khi mở miệng, một kẻ không thể im lặng quá tuần trà.
“Dược huynh có biết tại sao cây lại có lá không?”
“Đám mây không thể tu hành tại sao chúng có thể bay nhỉ?”
“Sao con chim có thể bay trên trời cao, mà con gà cũng có cánh lại không thể?”
Trong suốt quá trình tầm bảo, màng nhĩ A Diệt bị tra tấn bằng những câu hỏi ngớ ngẩn này, khiến hắn phải dùng tiểu thuật cách âm, mới có thể an ổn tiếp tục hành trình.
Canh giờ sau, khi hai người vừa mới kiếm thêm được chút thu hoạch trong một cốc khẩu ẩm ướt, lúc trở ra khu vực rộng liền nghe được động tĩnh lớn từ phía không xa truyền tới. Cả hai liếc nhìn nhau rồi tức thì bay đến khu vực đó, động tĩnh này là thanh âm chiến đấu, mà một khi có giao tranh thì tất nhiên là có bảo vật chân quý.
Đến nơi, hai người đều trông thấy người quen của mình trong vùng nổi lên chiến đấu đó, lúc này những người kia đang bị hai đầu ma thú hung dữ công kích. Phía nhân loại chính là nhóm ba người bà lão Nam Cung Hậu, trung niên một tay họ Triệu, thanh niên Tào Kim. Phe yêu thú có hai gã đại tướng, một nam tử trung niên đầu trọc, một thiếu nữ nhỏ nhắn có dung mạo dễ thương.
Năm thân ảnh đang chật vật chống chọi lại thế công của hai đầu ma thú to lớn, tuy tu vi hai đầu này chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng chúng là ma thú thần thoại Bắc Long Ngao, nên chiến lực mạnh hơn đồng giai gấp nhiều lần.
Hai đầu ma thú có thân hình khá giống chó cỡ lớn, nhưng lại có lân giáp của rồng, cái đuôi dài còn có vẩy của giao long, đích thị là giống loài chỉ có trong thần thoại. Nhìn qua có vẻ như hai súc sinh đó là thủ hộ thú ở khu vực này, đang bảo hộ một gốc linh dược nào đó, nên A Diệt tức thì thả ra cường độ thần thức cao nhất.
“Đây là... Linh dược tuyệt phẩm!” Tuấn mỹ thanh niên trợn to mắt, vì trên một khối đất nổi lên giữa lòng hồ lớn, có một gốc linh dược óng ánh tinh quang, đó chính là loại dược liệu có phẩm chất cao nhất trong nhóm linh dược.
Thanh niên Nguyên Tước đứng cách hắn không xa cũng đã phát hiện ra, thần sắc của y bất ngờ không kém. Lúc này nữ tử đại tướng đã phát hiện hai người bọn họ, nàng vui mừng hô lớn: “Nguyên huynh, mau giúp bọn muội, hai đầu súc sinh này khó xơi quá!”
Nghe vậy tất cả những người khác không hẹn mà cùng hướng ánh mắt lên phía A Diệt, ba nhân loại khi trông thấy hắn cũng không khỏi vui mừng. Tào Kim liền lên tiếng: “Dược lão đệ mau giúp bọn ta một tay, hai đầu súc sinh này đang thủ hộ một gốc linh dược tuyệt phẩm, nếu tiêu diệt được hai đầu ma thú này cùng với đám yêu thú kia, linh dược tuyệt phẩm sẽ là của chúng ta!”
Ngay khi Nguyên Tước chuẩn bị lao xuống trợ giúp cho hai đồng bạn, thì bất chợt nghe thấy lời truyền âm của tuấn mỹ nam tử bên cạnh. Sắc mặt hắn ta lộ rõ sự bất ngờ, quay đầu sang nhìn chằm chằm A Diệt mà hỏi: “Huynh nói là sự thật sao?”
“Đúng vậy, giờ Nguyên các hạ có hai sự lực chọn, một là cùng đồng bạn tử chiến với hai đầu ma thú kia, nguy hiểm trùng trùng. Hai là kêu gọi hai người kia rời đi, để nhân loại bọn ta tự giải quyết mâu thuẫn, tất nhiên như vậy thì nhóm các hạ sẽ vô duyên với tuyệt phẩm linh dược dưới kia.” A Diệt lạnh nhạt đáp.
Thanh niên họ Nguyên sau khi suy tư liền nói: “Ta tin huynh đài nói thật, ta cũng không quá tiếc nuối gốc linh dược kia vì chúng ta đang ở trong vùng hiểm địa Nhân Cổ, linh dược cỡ đó tuy hiếm nhưng không phải chỉ có duy nhất một gốc, giờ ta sẽ khuyên hai gã đại tướng kia rời đi.”
Nói rồi hắn tức thì truyền âm cho hai đồng bạn, sau khi nghe xong hai người kia đều không giấu nổi sự bất ngờ xen lẫn kinh hãi. Ba tên yêu thú hóa hình này truyền âm qua lại vài câu, liền đã quyết tâm rời đi. Hai tên kia cấp tốc nhảy lên vị trí Nguyên Tước đang đứng, cả ba nhanh chóng ngự khí bay đi xa.
Lúc này A Diệt đã nhảy xuống gần ba gã đồng bạn, vì mất đi hai kẻ hỗ trợ chống đỡ, nên ba người kia đang rất chật vật chống lại hai đầu ma thú cực mạnh.
Trung niên họ Triệu đang vất vả chống đỡ trước hung hiểm, thấy thanh niên Dược Hảo Nhân vẫn còn đứng ở phía sau mà chưa ra tay trợ giúp, khiến ông ta có chút giận dữ nói lớn: “Dược nguyên hữu còn đứng đó nhìn cái gì? Mau tới giúp một tay!”
Tên thanh niên tuấn mỹ nghe vậy mới xuất ra chiến đao, sau đó cấp tốc phóng đến phía ba người, trông thấy vậy gã Tào Kim mới khẽ thở phào chút ít, vì có thêm một đồng bọn gia nhập hỗ trợ.
Nhưng hành động kế tiếp của tên thanh niên họ Dược này, khiến cả ba người kia không khỏi kinh hãi. Mục tiêu hắn ta công kích không phải hai đầu ma thú, mà chính là bà lão Nam Cung Hậu, một đao bất ngờ của hắn đã đâm thủng giữa lưng bà ta, phần đầu nhọn còn xuyên qua trước ngực!
Bà lão trợn trừng mắt kinh ngạc, miệng không ngừng chảy ra máu tươi, không nói lên lời mà chỉ biết oán độc nhìn kẻ vừa đâm lén mình. Trung niên họ Triệu bất ngờ hoảng hốt, không cẩn thận bị một đầu ma thú đánh bay, sau khi ngã nhào ông liền gượng dậy rồi hướng tới tên thanh niên quát lớn: “Tên khốn nhà ngươi đang làm cái quái gì thế?”
Gã Tào Kim bấy giờ đang trốn trong một chiếc chuông trong suốt, gắng gượng phòng ngự trước thế công của một đầu ma thú, kinh hãi lên tiếng: “Dược lão đệ, ngươi đây là đang làm cái gì?”
Hai đầu hung thú chợt chuyển mục tiêu, thẳng hướng A Diệt mà phóng tới, thân ảnh hắn chợt lóe liền xuất hiện trên cao, hung hăng quăng xuống rậm rạp phù bạo. Hắn đáp lớn: “Còn làm gì nữa, thay vì giải quyết vấn đề, ta giúp mọi người giải quyết kẻ tạo ra vấn đề!”
Hai kẻ kia nghe xong vẫn chẳng hiểu hắn vừa nói gì, lúc này vụ nổ đã qua đi, lộ ra hai đầu ma thú chỉ có chút thương thế ngoài da. Mụ già họ Nam Cung cũng không hề bị uy lực từ phù bạo ảnh hưởng, vì mụ vừa dùng tới món bảo vật hộ chủ có giá trị cực cao.
Bà lão cố nén đau đớn đứng dậy, muốn bỏ chạy tìm nơi ẩn náu để khôi phục, chợt mụ trợn to mắt vì A Diệt đã xuất hiện ngay phía trước. Mụ liền tế ra một tấm thuẫn chống đỡ trước lưỡi đao chém tới, cùng lúc đó hai đầu ma thú đang điên cuồng lao tới phía tuấn mỹ thanh niên.
Dược Hảo Nhân cười lạnh, miệng hé mở bắn ra một thanh phi châm, đạo kim quang lóe qua liền để lại một lỗ máu nhỏ trên mi tâm bà lão Nam Cung Hậu. Khí tức dần tiêu tán, thi thể mụ già nặng nề ngã ngửa, hai đầu Bắc Long Ngao lao tới còn cách A Diệt vài thước liền khựng lại, hai ma thú to lớn đột ngột mất đi sinh cơ mà nằm lăn ra đất!
“Cái này... chuyện này là sao?” Tào Kim không thể hiểu nổi những gì vừa diễn ra trước mắt, gã trung niên họ Triệu còn thất thố bất ngờ hơn nữa.
A Diệt moi lấy hai khối ma hạch trong đầu hai thi thể ma thú, sau đó quay đầu nhìn tới hai người kia, lạnh nhạt lên tiếng: “Còn thế nào nữa, hai đầu súc sinh này tất nhiên là linh thú của mụ già kia, hai người trước giờ đã luôn bị mụ ta lừa!”