Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Sáng sớm tinh mơ, tại nội môn Thanh Khư cung vẫn luôn náo nhiệt như mọi ngày, nhóm ba mươi nguyên sĩ ngoại lai sau khi hưởng dụng huyết đàm, lúc này được đưa tới một đại sảnh rộng lớn, chờ nhận những phần thưởng còn lại.

Vài canh giờ kể từ khi khối kì chân bị mất mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, A Diệt không rõ cao tầng trong thế lực này chưa phát giác ra, hay là đã biết rồi và đang âm thầm điều tra tung tích hung thủ. Hắn nghiêng về điều thứ hai hơn, vì ở nơi khối kì chân bị mất có thiếu nữ tuyệt sắc, khi nàng ta ngất chắc chắn đã có người cảm ứng được.

Với năng lực của hắn hiện giờ, thì không thể tìm được biện pháp xuyên qua lớp kết giới hộ sơn của một thế lực lớn được, tốt nhất nên đợi nhận thưởng rồi cùng đám tiểu gia hỏa này rời khỏi đây.

 

 

Đại sảnh có ba quản sự cùng với mấy đệ tử tinh anh của bản cung, khi họ vừa xuất hiện đã ra lệnh đệ tử đem phần thưởng tới cho nhóm ba mươi người ngoại lai. Đám Luyện Nguyên cảnh sau khi kiểm tra bên trong chiếc nạp giới vừa được phát, ai nấy đều vui mừng ra mặt, đối với cảnh giới của bọn họ thì đây là một phần thưởng rất lớn.

Lão già có tuổi tác cao nhất trong ba quản sự, lúc này chậm rãi lên tiếng: “Toàn bộ phần thưởng bản cung ta đều đã phát cho chư vị, lát nữa sẽ có người dẫn các vị rời khỏi nội môn ta, nhưng trước đó ta muốn hỏi ý kiến rằng trong các vị có ai muốn gia nhập Thanh Khư cung hay không?”

Hai quản sự khác cùng vài tên đệ tử tinh anh của Thanh Khư cung, đều lần lượt nói lên lợi ích khi gia nhập thế lực này, dù là người đã ở trong thế lực khác cũng muốn họ rút ra để gia nhập bản cung. Chuyện lôi kéo này cũng không có gì lạ, 30 người ngoại lai này ai nấy đều là những kẻ có thực lực mạnh nhất Luyện Nguyên cảnh, tỷ lệ đột phá thành công cực kỳ cao, ai mà không muốn.

 

 

eyJpdiI6IlJYK2d2OGQ3QWpsbXROMjgxZFRMK1E9PSIsInZhbHVlIjoib3cyQ0VoY1pRazJYSWpxWVRQemQ0VzUyeHZjNmlxUU90b09BeWhZc3IzMXpneDBYc0J1WklyUXp4TjdCakVNcGsxdkN0ZFBrZmpHc3U3ZFlTNTZjMkZSdU5qN3gxdnp4THlKZWw0SklTeEpVcGdUYUMxeW5xcDg4dk9FcXVIZHZ1ejh6TmNVekFBVXh6XC9xd1wvTENWRURyQ082cEZyaEZkd2c4SmRtV2lJUUdxVUs3ckI4d0ZaKzM4b2lnRDJiaWEzRFNwZ25kSGVTOTJjMmFDT2tLdkNjYXZmWTJsU3MwRFFUbVJGcEU1bDlEZEhTSXFIRUpLTExpU3Z4TVwvY1wvZ2k4ZnljSnBVODFaaEQ3SkJ1RmpZdGRWMWRCbnBOTWZQUHBSQ0UwRnFVeWh5WXJ5Z1ZnNmhnXC9zWGROZkpuSnl2eW1rODFaSVwvNGY4YTY2K3NRUm0zU3lSUUl2Q09PT1ZqMk0zMVJZWVUxSDZ2YjZ2T2lTYWdnbVA5a3pFaGZBc3d2amhMRkdXTWhIc2p2dno3ZE9EZTdxd3FmNW85N3VFU09aY0xZK2FOZnBOVEc5S0VBVFpLa2tBc05nMGRCejV3N2pDd0VoM1BLUzA5cUY5UVBWR2lBK3lacFlBS3BidHo2UHEwWXMwVXZ6RFI3bktZSlU4WVErNlE0TEJ3MzFQTHBpMXRmajlcL2cwTGk0OVhROXREVXhHU2lrRDYwYkZiOHl2QTMrMUsxZGpCYzZWaXJ3U082UVhad1pCdkR2VDJLRVlCUng0cnRGdDlhSm9aa1ZcL0hualVwT1cxVHExWkV1ZDdsN0JFVUlva1lXcTZBRlNoMFBwNFllQ0xzNkxWVUthNFJ5N3BscXl5dDhaY0lGSVp4SmJHZVwvNVwvMGt2NXFGVUxudWFURkx6ZlZ4TlFZU2VheXg2V08xMXVFZXFySkJyWkRhdEE0THBzODVSaXRsUFRVWktwNFdzS3lOUkNcL3g0WWc4WkUyd0g5VnRzOVwvSlJyQVwvVkgySkhPXC9LTlJEUjR2NnEwMVp6YlNDWlwveHhZbmFHSzJRVHpiNkdzRzY2UmZMb1dnQm1uWkNRaEg5OGZ1Zm5PSkRzSzJrc3h4Z3R4NHhEYVBcL0F0b1lHcDBSTlwvcFwvSllaZWZXVE5Na2J5bG5RYllkN1V0QWJod1VtZGRZQ0kyUU1JbytCV3RSNjJoV0c0MSs1UjFDWGEyUXdXTHNhMzJ5MGk5RWMxZVwvYnpDNmN0NTNDelRrajVLNzV2Y1NvZVlVRktXcE1iWWIrMU1VT3JwSzUwWGFjaERjblNjNHphamtJeUI1Smc4RDJxNTBBelRWakZmS2Fnc1dxNHc5Y1E0UHZ6SHRzS1Z6RklNaTR6S2RNbWl6UUNtN1NjWVJESHh5ZWtTd0N6N3BZWHdSRXhtUjRoaVBEMGVKcFdCMTBiaGhoUERGN3pCWXpmbHA2ZVREbUJmNnBVcWFrOTlPS0FObmRHdWpuT1h5RXNGekxTYUF3Q2llV2dKY29JMG5hWVNlT3lZK3VsRDh1VmdsQXRLYlZ0b1ZDMDFJY0x2QXl0VjZXZlByXC9HVmYxUnVSRXRCdXc5XC84VEtYUEQrNktMUTBxNklxM1R6VExEU3FMQzA2bXB6TVNcL1wvc1wvTTVUSTJ4S0Nyb0xvOUc2Wno3NnF1elwvTnpIN0c1WXh3Y1dGajFkYjNIczQyTUNXTW1KYjZcL0hJRW5ESlNrTkNtN0ZVRktSeG9adnUyMFNSVFB2cjJkWmE2REphWEExaHl6MTRZT3F6ZFE2WThqUWJJd1N6M0RkSEErWFowcnc3NTdNVlVJU010ZnZaMmc4eHYwUG9sYmpcL2dHSWZyZ3AwMFVUNDI2K1lZaFU1YTFJSmd5MHZDVWo2XC9ZR3d2aUJrSnZqSU8zRUpxUkdzdzFYWDdtMFZyWXBiXC9mc3dIR2V0TnMxSEJmSm4wRFpuYkNhS3Z4SzNzQ0VGbWI3cm5nQVhxR0J3N1N3TWdYS3RUU2NVT3B4eXhDUkpRcFpKY3BZbmhRajdKSzlldXYyTXA2RVNXN0RBS3N1eVRmbGxSMFowQ2VnVTV2dXUrdE83UFQ5d3A2WVlkRXh0cFVkTzFtTEhQb0FpRVk0eDQ3TGJMSkFwaEFNZUlKem1BdFZPZzBNbm5Dd2dneFwvcFFrbVBJQVRrckFad1JTZFlLejU3MWR3UGEzWWhcL2t4RVM1Yk1BMjlMN1NKSnllRmpPbzlXbGZYNUUwS2o1VzJCV1ZDSERoXC9rWHkzNDhFSEtjTndrTjc5RDEzaEtIMkU4Y0JBZ2RlQ0VhTkVDdHlIaWplaDFTRVZsRHFwckdOYjg5OERxSDlwRUhTbkF1ZzdDV0xBS2YzNlRnNmxKb2FsK3VuYkFBcVRQRm1NajlBeFwvWVFKQVl0a3hFaVh5VnlOd3ZaWFg0aUFZM0o5UFA1cHBJVkE3XC9cL2FoWVpQR0Z2Ris3ZnVHbFNPT2kxWGdReG9TQmVmdnk2cnNmeHJGRkNwaWJ2UGw3NVBmRnN3QUhjMkdUZDFQVkl0dEc1ZjlzbjNqNFZxK3hJVlMwMGRTb0pDZUxVdGtrZGxxcFN4eVFBak0zT1c2TEliRXlJbUl2Yk1raFpkWWNFSDlrSE9jcnZBczNzZDJYOERxR2MyalwvZnd4eW5CNHA5U2ptQlwvS01ySDdzZTV1OENUdDRCOWZNWDE0SzQ2UVcwaWdRMUY3S1JhN1ZkTTBDYWVUOStrc1Y4eUp3NHcwbk9cL0RcL2tLRnRUWG1vUHhFUHlpQk9QYUNrUDZWXC9iWnFuTVNCVlNWK2pNMkN5STRlNUp4XC9XOUhJMEhHN045NXh6RzRWeHNORWpLQkRrZW1XeG9jMFJMNG5XRXM0QkNNSGZmRXU5SCtyZEo0c3Y2V3dkNDhoUGNlbnA3MG42S25lYVpsY016ZVQ4YXBPcVp5M3ZkZzZuMmkySWNZUld3V2NqRmZ1TThybWlOMnh4a3Ribkh6UnRJUU4zZkp6RlUrTnk1VzBjS0xhT0htMjYzS2xnSHVlTFhFTWNDVk1vSWx3QnJ6T0U9IiwibWFjIjoiZTgwOGVmNDI0Y2U4YjA5MjcyMzk1M2M5ZTViZWIzNjZlMDU0ZTBjNTRmODViOWVkYmUzMWY2ZGViM2QzM2FkYiJ9
eyJpdiI6InRHcnRjZktISUFTbFJWNkZmbnhFNUE9PSIsInZhbHVlIjoiaUpOaWV3ZTVjWTRiUUhneXc4d254M3U4VXBVNnhXS09oS0J2ODhFWTljdTUwQkRqeXBXalZmSHYyN05pUk1WaW8rUFZwTjNMcjJGbGpxeGRsMUZjcjhsTGdVeHNranRueFVkVkdpYkhSZVk9IiwibWFjIjoiYWZhODg2YTIwMTcyMjI2OGE1MGRiYWJmNTZhNjJlOTgyYjM5OGJmNWQzZGMyMmFjNzExNDg2ZjdkZGZiNjgzYyJ9
Sau khi tránh khỏi một cái bám vai của nữ tử xấu xí này, A Diệt liền chắp tay ôm quyền, bày ra vẻ mặt khó khăn mà lên tiếng: “Vãn bối xin đa tạ lời mời của chư vị tiền bối, nhưng vãn bối đã có sư phụ cùng truyền thừa chính tông, không thể gia nhập thêm bất kì thế lực nào nữa, mong tiền bối lượng thứ.”

Mắt ả quản sự nhìn ngắm họ Diệt rồi âm thầm nuốt nước bọt một cái, sau đó cả giận lên tiếng: “Vậy thì ngươi bỏ sư phụ hiện giờ đi, vào Thanh Khư cung ta không tốt hơn sao? Toàn bộ mười châu lớn quanh đây, làm gì có thế lực nào lớn hơn bản cung chứ!”

A Diệt cố nén tức giận, nếu hắn gặp ả đàn bà này ở một nơi hoang vu hẻo lánh, đã sớm một đòn đánh chết ả. Giờ hắn không muốn bị dây dưa nữa, phải để lộ ra chút phong thanh thôi, dù cho có bị nghi ngờ thì cũng đỡ hơn chuyện rơi vào tầm ngắm của ả đàn bà đáng sợ này.

Tuấn mỹ nam tử chợt khẽ cười, sau đó âm thầm cho ba vị quản sự xem một tấm nguyên phù bảo mệnh của bản thân, sau khi kiểm tra qua tấm phù đó cả ba kẻ kia đều tái mép sắc mặt. Thứ A Diệt cho họ xem chính là một tấm phù phòng ngự mà Tọa Thanh Loan đưa cho mình, thứ này sẽ chủ động hộ chủ khi gặp nguy chứ không cần nguyên lực để thúc dục.

Sắc mặt nữ quản sự xấu xí tái mép, ả thầm oán bản thân ban nãy nói ra những lời không hay về sư phụ của tên nam tử xinh đẹp này. Ai mà ngờ nổi một tên Luyện Nguyên cảnh lại có sư phụ là Bỉ Ngạn cảnh, hắn có được một tấm nguyên phù giá trị lớn đến vậy, chắc chắn là đệ tử thân truyền của vị tiền bối kia.

Ả ta mỉm cười nói với A Diệt: “Nếu hiền chất đã có chỗ dựa lớn tới vậy thì bản cung cũng không cưỡng cầu, nhưng không biết đại danh quý tính của sư phụ hiền chất có thể nói ra hay không, biết đâu bọn ta cũng đã từng nghe qua.”

“Muốn thăm dò ta sao? Hừ hừ.” A Diệt thầm cười lạnh, bề ngoài tỏ vẻ khó xử đáp: “Sư phụ vãn bối chỉ là một tán tu sơn rã mà thôi, người cũng không cho vãn bối được phép nói quý danh với người ngoài, vậy nên xin lỗi cho vãn bối không thể tiết lộ.”

Nghe vậy đám cáo già kia cũng hiểu, nhất thời không có tên Hiển Hóa cảnh nào tới lôi kéo hắn nữa, ả đàn bà béo ú kia cũng không cam lòng mà hướng tới mấy tên thanh niên có gương mặt dễ nhìn khác, khiến A Diệt không khỏi thở phào.

Nửa nén nhang sau nhóm bọn họ đã chậm rãi phi hành theo sau một gã đệ tử tinh anh của bản cung, tiến tới hướng cổng lớn, chuẩn bị rời đi khỏi nội môn thế lực này. Hiện tại chỉ có 13 người trở ra mà thôi, 17 người khác đã đồng ý gia nhập Thanh Khư cung rồi.

Đến gần cổng lớn, A Diệt liền âm trầm trong lòng vì trước cổng có khá nhiều nhân ảnh, hơn nữa vị trưởng lão họ Kim mà hôm qua nhóm bọn họ gặp cũng có mặt tại đó. Khi nhóm người họ đáp xuống trước cổng, tên đệ tử bản cung dẫn đoàn, liền tiến nhanh tới phía một quản sự rồi giao khối ngọc giản cho vị kia, trong đó chắc hẳn ghi thêm thông tin về đám ngoại lai này.

Lúc này một trung niên quản sự hướng ánh mắt lạnh nhạt tới phía mười ba nguyên sĩ ngoại lai, tay ông ta còn cầm tệp giấy ghi thông tin báo danh của cả mười ba người, rồi lên tiếng: “Bản cung ta vừa bị mất cắp nhiều vật rất giá trị, để đảm bảo kẻ trộm không thoát khỏi nội môn ta, cũng như đem tới sự trong sạch cho các vị, phiền mọi người đừng phản kháng để trưởng lão của bản cung tiến hành kiểm tra.”

Đám mười ba người nhóm A Diệt ai nấy đều lộ ra sắc mặt bất ngờ xen lẫn lo lắng, nhưng không kẻ nào dám có hành động tự mãn cả, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Bọn họ nhanh chóng đứng xếp thành hàng ngang, thân hình thẳng tắp, trước mặt là lão già họ Kim cầm trên tay danh sách thân phận của bọn họ, bắt đầu kiểm tra từng người.

Kim bào lão già sẽ dùng thần thức tỉ mỉ dò xét, xem từng người trong nhóm bọn họ có che giấu tu vi hay không, có ai dùng biện pháp cải trang cao minh nào hay không, thi thoảng sẽ hỏi han chút chuyện.

Có vài tên là phần tử trong những thế lực vừa và nhỏ, thân phận rõ ràng, nên rất nhanh được thông qua. Còn những kẻ là tán tu sẽ bị kiểm tra rất gắt gao, chỉ thiếu không lấy nạp giới ra xem xét mà thôi.

Khi lão ta bước tới trước mặt A Diệt, ánh mắt có vẻ suy tư nhiều hơn vì đọc được thông tin thêm về hắn, sau đó chăm chú nhìn hắn mà nói: “Đệ tử của một vị đồng hữu Bỉ Ngạn cảnh, có được nguyên phù bảo mệnh, xem ra tiểu tử ngươi có phúc duyên không nhỏ nhỉ.”

A Diệt chỉ ngoãn ngoãn đứng im mà không dám nói gì, mặc cho thần thức của lão ta tỉ mỉ dò xét dần vào tới nguyên cầu tại đan điền. Chốc lát sau lão ta gật gật đầu nói: “Ngươi đúng thực là một gã Luyện Nguyên cảnh, hơn nữa căn cơ phi thường vững chắc, nói mười thành nắm chắc đột phá Hiển Hóa cảnh cũng không ngoa. Ta tạm thời tin ngươi.”

A Diệt cung kính chắp tay trong lúc lão ta đi tới trước mặt tên kế bên, hắn thực sự không lo lão già mắt thâm này nhìn ra sâu cạn gì trong người mình. Tu vi của hắn bị mất chứ không phải tạm thời giảm, nên giờ hắn là Luyện Nguyên cảnh hàng thật giá thật. Còn chuyện hắn kiêm tu ma lộ, tồn tại thượng vị tỉ mỉ dò xét mới có thể phát hiện, một tên Bỉ Ngạn cảnh chưa đủ tư cách để nhìn ra.

Thời gian dần trôi, kim bào trưởng lão vẫn đang dò xét từng người một, đám quản sự phía sau đứng bất động chờ đợi kết quả. Lần này thế lực bọn họ bị mất cắp không nhỏ, hiện tại đã kiểm tra qua đám Hiển Hóa cảnh tới dự cuộc họp lớn, cùng với những tên tiểu bối gia nhập bản cung, giờ chỉ còn mười ba kẻ ở đây mà thôi.

A Diệt là một trong số những kẻ khả nghi, tuy tu vi hắn thấp, nhưng lại là đệ tử của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, ai biết hắn có nhiều vật phẩm bất phàm để qua mắt đám đệ tử tinh anh canh phòng hay không. Nhưng vì sợ trên người hắn có ấn kí cảnh giác của Bỉ Ngạn cảnh, cùng với tấm phù tự động hộ chủ cấp cực cao, nên chưa kẻ nào dám dùng biện pháp mạnh với hắn.

Bản thân A Diệt cũng nhận biết được điều này, tâm càng thêm căm ghét ả đàn bà xấu xí kia, nếu không phải bị con mụ ghê tởm đó bắt ép thì hắn đâu lấy cớ mình có sư phụ cảnh giới Bỉ Ngạn. Giờ thì hay rồi, trở thành một trong những kẻ tình nghi nhất. Hắn cùng Ma Quân đã âm thầm chuẩn bị, cùng lắm thì dùng đi một tấm tốc biến phù mà thôi.

Đột nhiên dị biết phát sinh! Nữ tử đứng cuối cùng khi đang trong quá trình bị kiểm tra, bất ngờ vung tay đánh một chưởng lên giữa ngực lão già họ Kim, khiến lão ta giơ tay ôm ngực vội lùi ra sau, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi.

Lúc này thân ảnh nữ tử kia đã bắt đầu biến hóa, từ một thiếu nữ dung mạo tầm thường, thân hình không mấy lồi lõm, trở thành một bậc đại mỹ nhân, ngực vểnh mong cong, gương mặt kiều diễm mị hoặc.

Cơn chấn kinh qua đi, toàn bộ mười mấy gã Hiển Hóa cảnh của Thanh Khư cung tức thì hành động, vây lại nữ tử này vào giữa. Đám mười hai gã Luyện Nguyên cảnh ngoại lai vội chạy ra xa khỏi phạm vi đó, tránh trường hợp trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Sau lưng nữ tử xinh đẹp xuất hiện chín cái đuôi cáo, nổi lên giao động yêu lực mãnh liệt, chín đuôi quét mạnh vài đường liền đánh bay cả đám Hiển Hóa cảnh xung quanh. Kim bào lão già xuất hiện trên không trung, tay thả ra một khối ngọc tỷ, tức thì ngọc tỷ hóa lớn như lâu đài rồi hung hăng nện xuống.

Chín luồng hào quang như cầu vồng từ dưới hố đất do ngọc tỷ tạo ra, bay lên trời cao rồi ngưng tụ lại thành tuyệt diễm nữ tử, thân thể không có chút tổn hại nào. Môi mọng cong lên, nàng che miệng cười: “Kim trưởng lão chỉ có chút đó thực lực thôi sao? Chẳng khiến thϊếp thân thỏa mãn chút nào, thôi thϊếp thân nên đi kiếm chàng trai khác khỏe mạnh hơn đây.”

Chín cái đuổi tụm lại bao bọc thân thể mềm mại bên trong, lập tức hóa thành một đạo phấn sắc độn quang phá không bắn đi, để lại nơi đây là một bãi hoang tàn. Họ Kim lão già cố nén cục tức trong lòng, tay nhanh chóng lau đi vết máu bám trên miệng, âm trầm lẩm bẩm: “Không ngờ cánh tay của tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ đã vươn tới tận nơi đây rồi, xem ra sắp tới sẽ chẳng còn bình yên.”

Đám quản sự cùng đệ tử tinh anh của Thanh Khư cung lúc này mới chật vật đứng dậy, ai nấy đều bị thương không nhẹ, trông thần sắc từng người khó coi vô cùng. Những nguyên sĩ ngoại lai cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, A Diệt còn đang âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong nhóm mình có một yêu thú Bỉ Ngạn cảnh mà hắn không hề hay biết.

Vừa rồi trước khi rời đi, ánh mắt nữ tử tuyệt diễm kia còn liếc nhìn tới hắn, môi xinh khẽ cười thâm ý, khiến hắn không khỏi kinh sợ. Điều này chứng tỏ mọi hành động trong một ngày nay của hắn, đều đã bị nữ tử kia trông thấy toàn bộ!

Ads
';
Advertisement