Tốc độ thời gian trôi trở nên chập chạp, khiến tư duy của toàn bộ tu hành giả nơi đây bị trì trệ. Không gian méo mó, tạo nên một luồng cự lực khủng khϊếp đè ép toàn bộ rơi xuống mặt đất, không kẻ nào còn có thể bay, thậm chí muốn đứng thẳng cũng khó.
Trừ bỏ tà sĩ ngoại quốc, toàn bộ nguyên sĩ bản quốc lúc này bị luồng cự lực nặng nề đè ép xuống, đến đầu cũng không ngóc lên nổi, chân như muốn cong lại. Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đã có phân nửa quỳ mọp xuống run rẩy trên mặt đất, cấp bậc sinh mệnh của họ cách quá xa với tồn tại trên trời cao kia, bản năng sinh mệnh chỉ biết thôi thúc thân thể quỳ lạy.
Diệt Chúng Sinh lúc này đã khụy một bên đầu gối xuống mặt đất, tay hắn cố chống chặt thân đao, giữ không cho bản thân quỳ phục, nhưng điều này thực sự quá khó khăn. Luồng cự lực này không phải lực gió ép, cũng không nặng nề như bị núi đè, mà là không gian nơi đây chống lại hắn, lực lượng từ trong từng hạt không khí đè ép hắn!
Ngoài A Diệt cùng một vài kẻ có thực lực cao hơn đồng giai khác, thì toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sơ và trung kỳ đều đã run rẩy quỳ phục, thậm chí một số hậu kỳ yếu kém cũng đã không chống đỡ nổi. Đám tồn tại Bỉ Ngạn cảnh thấy vậy chỉ có thể căm phẫn mà thôi, chính họ hiện tại lo bản thân còn chưa xong, sao có thể giúp đỡ người dưới trướng được.
Nhìn tràng cảnh đáng xấu hổ xung quanh, sắc mặt trưởng lão của thế lực nào cũng đều khó coi cả, tuy họ không tới mức muốn quỳ xuống, nhưng cái loại cự lực đè lên thân thể cũng quá khó chịu.
Nhưng cảnh tượng tựa ngày tận thế đến nhanh mà đi cũng nhanh. Từ phía chân trời có thanh sắc hào quang lấp lóe, bao phủ cả vùng trời phía xa ấy, giằng co với tồn tại trên bầu trời đen ở địa phương này. Rốt cuộc sau một hồi kiềm chế lẫn nhau, cả hai lực lượng cường đại đồng thời rút đi.
eyJpdiI6ImVKNDBPK210M0dJQ1dxNEVBVGFaV0E9PSIsInZhbHVlIjoiQlhoYmt4UWk3bVp4OHVFY3QxdFJ0TzdMZ1hDbFg0YUhcL3VhTzlmOXJNZ0NiK2ZocXRKYlo1NG5QWU5pUTdza21tcmY0aUVjY3ZNQ1E5QTlLbitqdW5STVhsY3EyZFIzM1J3WGI3emp5Y1RGMkYwcWNGK25PclIzeXdIUFh4V3V0N0plTitvSmhlUEhcL3FUVDVcL2FLN0dkVThcL3laVkdhTGNCalVGWVVnZ2xHdzk1SGZCN2VQeDc1VWZrZlNlZ2wzNVF0NWRoRzVzTDExazQ3MGkwNUpxWlhXcmMrVXZcLzNQaitJOEtnT0RwTXNkZXRKbnJBR1VkSHp5WGhVVHFQU24zM2JuU3k5ZkxFYkxFaGQyRWVYTlppZVRCMFgySjlEQXhZenFPTnFSdDVqUSs0RytQWElta2ZCS2FlTEdEb3RZNVdnMEJCZ3pZUGdncXdxd0xtRmF2dUVGamtHa3FYY2pNMkEwXC9BRWlCbFdBTVpVM1BCTHRPVTNSaHlpVHRyK3V1XC9ucXlRaDhkUHFJVHBQQnIxWGlrVHBxaXVEUTdmQXJ0bDVNK2RiMmQxRGNPWnRBakR0WHV0aXFvU2pibE9ZMVRCemtBVUgzSktrdEQrQXcwcUZYMDVacmVtMURKUmJ0TUlQeVhGM2oyU250OEtVeWkwU0Fab3Y2akUxOHBkUTlDV2FEeVZTWVJ1a0VhQTZCdlhDTXNTdFFFTEtlaFJmSnA1MFVXcmdGNVowRnhpZ3ZTdU40aTRXNEpmUndEUjRnYkRkWnUweVdLOWtlYXFldFFHRktHTW9NRW1yU0N4clVFQ0VBeFdKZFhqOXBTSk04aUlJWXQrRmtUV09mUWtFTDBNMCs0MVNvaGVhd1dYaGM0XC95UjdmUlZMbHhMb1IyZUY5UjFcLytVeTV5cDBiS2NWOTl2djdUeHVFVjZoMUpHK2ptTnZ2Rk42T0w5dFZpQWNjeFp2VkZ1dUQ5bGJuSDJsSDA4OUZxQkZGWE1xSmRIZXhDT0lQdG1mbmdDSTlOVFZGU21rNzI2d2xhcjdQN0ppZ2ltZEJqSXZJTUFOcGc4aUdQd21hMVBUU2JTUG5iXC9pTE82Z2EzRDRzdlIwXC9reTNCTXZvXC9pb2VSSWs0ZTVTZ2d0U3lKNDBhUUlPK3JsOEpMQUtZQ1RhZkdjMkNNY0l4anN5dmxLWDB3TFwvUEdKQUsxWnlmbjB1WnhnSUtTVElxdmRvWFRBSFY4XC9maTN1YmowMmJrWUtKVitlbko4U0JDYmFsQWltQUxuT1h3eGtpNVp4MFV6Vkh3WVwvYTkrTzlqTGJnY21EUjVTa2NtWEhuclBzcDFmZ1M1QjBXZWRsU0o5Q0Q2WkU3MHlLZVIxTndoc0paeFRqWkpJTU5RU095dFJsWDdHZXVCMVBVRmM3TktGOUJkcXljdHFIZk14MFwvQkZcLzBuN1FocWZmQzRVVWtXalhyNFJQejVtelNqZDNCQWIxS08wOU5SdE5aTU1XeG9BR2NncVZHU2tNTldzWW1kVXMxV3JVM2VwalFscmYzQ090ZzB3S0lScmM4K3EwS0lSQXR5SCt1b3VPOFFKM3BcL2ZwXC9lcDgrdXhyanNEeEsxeXhwSmk2aEdNMHRWd05DZUhRU2NLSHdyOEtyaUFwV2ZRVzFxV3JMaEcrdm9EQjU1Nm0zKzhcL1wvWmJwMjhSWlBIemdOR05aWldFaTNiOEJFam5UMWg3SlhlVW1FUVZZVGJ3K2hiSWE5cnBuYmJQR3Vrd0MxM0ZlUXVEK0V5K1NcL3lGb1wvVmZIWmVcL25BbXJEMGhGMVk4SFdNZjhMZzE4dmUrNnhcL294bmNIM0lDZDBrRjh1QVVwWWpBOFZBOGhQXC9TeFphckRwUU9iU015aGpIU2E1MHJkV1JcL3pqbHJmcFZkNTVoWUM1RElGblprWmR1YzV2bWZ2SVdGUExURUJIb0txYzBwNFNnYXdkS2FDc3VYRWN2ZVZmWFNcL0wyT1NZNXJzXC9QSVFEbnJTSFViaEkrOEdkSnNSUnJUeTYxZVBlb1wvMTQ0K29UcHNJaDNNdlFoanFZeGl3OUhcL3FBYnJ0MnVkVlBPUGpZVDVLMEN3WUZtZ1JEOGxBek9uanBsbzBrTlwvVk93STJtQkxiaXRUVDF2VVVJdkh0cEdRbjhXdTFEQ1lVeHFKTUlSNmFUNVZ2d2dCbkMrWWlnVVYzcDFWNzRHcEhXVXhCZlNUUTlKakVoMFwvUzJOdFIyUGt1TFJaeTUwaGFPMEFRME1ocTBBYVU3YWpyQ2Nkd2VaZzl2b2dFSmc2ZU91TlJ0cmZQY2pBSzJkSXEycVpVMnNRVTdrQjhmK0FiNm5lRGJGZzJnMVlpZEROcE5SejVGeG5jb1F3XC9yWldKZDhIeTZRU2tqQ1RKUzRiUXFIREdMd2xwbDI2MnNpZE9YN0RoU01VekxPdWJONVBSY2RNZ2RTekNwalFVPSIsIm1hYyI6ImE2OTVjZDJlZDY4ZTcwNDE3YzJiMzVhMjdkM2QzMmQyZTM0NmU2MjgzOTY4YTNhNWViNDZlMTA2M2E5NmE5ZTMifQ==
eyJpdiI6InFxWjRGcTFENklDdE5WbHB2c1JCUWc9PSIsInZhbHVlIjoiU3BXa0gwRVNFNTR3dXg3K0c2ZDU3dTB6RGxOSktRSVwveEFcL2pyd2VNMEZYQjBcL3p1dk9ETlJ4UDNsSXBMTVUzRWdvVmxCNWhndTRITGZrNVV1bmMwU1VZK1pVRVoxTEtFZmF5QkREUDMzZTQ9IiwibWFjIjoiZjQ0YjEzZThlMzcyNmYxOWY4ZGY1OWNiZjIxMWEyM2Q3OTU5YWUzYzAzZjZlOTM5OWNlNDI5M2JmMDU3ZDBkNCJ9
Những nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh khác vừa rồi cảm ứng được luồng khí tức uy nghiêm này, cùng với loại lực lượng thanh sắc trên cao kia, liền đoán ra thân phận của tồn tại đã cứu họ. “Là thái thượng trưởng lão của Tọa Sơn tông, may mà có ngài ấy ra mặt hăm dọa kẻ địch.”
Tất cả tu hành giả phía dưới đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có những kẻ thuộc cấp bậc Bỉ Ngạn mới ẩn ẩn suy đoán ra vấn đề. Bỗng nhiên đám tà sĩ cấp cao như nhận được mệnh lệnh nào đó, liền hung hăng trừng mắt với phe nguyên sĩ bản quốc, lộ ra sự không cam lòng, ra lệnh cho thuộc hạ dưới trướng rút lui, rời khỏi vùng bình nguyên này.
Những kẻ cảnh giới Hiển Hóa vì cách biệt quá lớn, nên không trông thấy diễn biến trên bầu trời, chỉ biết run rẩy chống cự dưới mặt đất, đến đầu còn không ngóc lên nổi. Họ Diệt cũng chẳng khác mọi người, hắn chỉ biết cố gắng không để bản thân quỳ gục xuống mà thôi, sau một hồi gắng gượng thì luồng cự lực chợt tiêu biến, khiến hắn chẳng hiểu chuyện này ra làm sao.
Nguyên sĩ cấp cao bản quốc cũng nhận được mệnh lệnh gì đó, ai nấy liền quay lại phân phó lui quân cho cấp dưới. Đám người A Diệt cũng vừa nhận được lời truyền âm của Nam Cung trưởng lão, ai nấy chỉnh đốn lại đội hình, cứu chữa cho những đồng môn bị thương, chuẩn bị ly khai nơi này.
Cuộc loạn chiến nhằm cướp đoạt bảo vật từ những kẻ đi ra khỏi bí cảnh, giữa nguyên sĩ bản quốc và tà sĩ ngoại quốc, đã bị mạnh mẽ chấm dứt vì có cường giả thượng vị can thiệp.
....................
Hướng tới thế lực Tọa Sơn tông có hai chiếc phi chu lớn, chính là phi chu của nguyên sĩ bản tông, trên mỗi chiếc có một vị trưởng lão tọa chấn. Lúc này đám đệ tử trên phi chu ai nấy đều đang bàn tán nghị luận, chủ yếu đều nói đến thời khắc sống còn ban nãy.
Diệt Chúng Sinh lúc này đang đứng trong gian phòng sang trọng nhất phi chu với sư phụ mình, nàng ta hỏi han hắn rất nhiều chuyện trong bí cảnh, hắn cũng thành thật trả lời hầu như toàn bộ. Chỉ lược bỏ một vài việc không nên nói ra, như là chuyện diệt sát Bạch Trình, hay cưỡng bức Băng Nghi, toàn bộ được hắn giấu kín trong lòng.
Thanh Loan cũng không thô lỗ đến mức bắt hắn nói ra những phần thưởng nhận được, nàng khen hắn đã làm rất tốt, không bỏ mạng trong bí cảnh đó như phần lớn người khác. Hiện tại một số người trong tông và cả toàn bộ Bạch gia đang rất hỗn loạn, vì một tuyệt thế thiên kiêu như Bạch Trình lại bỏ mạng trong bí cảnh đó.
“Thôi, không nói những chuyện này nữa, bấy lâu nay lăn lộn trong bí cảnh mệt chết đi được, vừa ra ngoại giới lại phải tốn sức hành hung đám tà sĩ, giờ ta mệt lắm rồi, đồ nhi mau tới ru ta ngủ đi nào.” Thanh Loan vẫy vẫy cái tay nhỏ nhắn, khiến A Diệt không tình nguyên đi tới bế nàng lên rồi đi loanh quanh gian phòng.
Vốn A Diệt cũng chẳng muốn nghe theo một chút nào, nhưng nguyên phù cấp Bỉ Ngạn hắn đã dùng sạch hồi trong bí cảnh, giờ chiều sư phụ nhỏ này chút có lẽ còn được nàng thưởng cho vài tấm. Tuy nói hắn có thu hoạch lớn, những vật phẩm giá trị cao mà không dùng tới có thể đem bán, nhưng nguyên phù cấp Bỉ Ngạn có tiền cũng khó mua, cung không đủ cầu.
Hai tay bế thân thể mềm mại thơm dịu đang ngủ yên trong lòng, hắn bất giác nhớ tới tiểu muội của mình. Trước khi rời đi, muội ấy cũng chỉ chừng mười hai, mười ba như thân hình Thanh Loan lúc này, cũng là một vẻ hồn nhiên dễ thương ấy. Với Tiên nguyên mạch trong truyền thuyết, có lẽ hiện giờ tu vi của muội ấy cũng không thua kém gì Thanh Loan rồi.
Nhìn xuống nữ hài trong lòng như nhìn lại thân hình tiểu muội ngày ấy, hắn tự nhủ: “Ngân nhi, đợi huynh. Tuy con đường còn rất dài, nhưng huynh tin chắc bản thân sẽ đi đến cuối lộ trình!”
...............
Về tới nội môn, các đệ tử có nửa ngày để xắp xếp công việc, A Diệt cũng có nhiêu đó thời gian để nghỉ ngơi sau chuyến chinh chiến dài. Trong động phủ của mình, hắn nhanh chóng cất gọn những vật phẩm đã thu hoạch được, chuyến đi vừa qua quả thực rất đáng giá.
Đến thời điểm chỉ định, A Diệt ngự khí phi hành tới trung tâm nội môn, nơi ngày thường là cấm địa, hắn bao năm nay còn chưa bén mảng tới gần một lần nào. Trên đường tới đó hắn trông thấy vô số nhân ảnh cùng đường với mình, tất cả đều hướng tới tòa cự sơn tại trung tâm để nghênh đón thái thượng trưởng lão xuất quan.
Tới nơi, A Diệt choáng ngợp với tràng cảnh gần hai vạn người tụ tập, tất cả đều là những phần tử nội môn Tọa Sơn tông, ai nấy đều đang hứng khởi hướng ánh mắt tới tòa cự sơn nguy nga. Họ Diệt đáp xuống một khu vực có khá nhiều đệ tử tinh anh tập chung, giống như bao người khác cùng chú ý về một hướng.
“Ầm!” Trước con mắt của vô số người, một cột sáng thanh sắc từ đỉnh của tòa cự sơn bắn lên tận trời cao, khiến cho những đám mây tại lân cận tức thì tháo chạy. Không gian rung chấn nhè nhẹ, một luồng khí tức chí thượng phát tán ra khắp khu vực trung tâm nội môn này.
Giữa cột sáng, có một thân ảnh thấp thoáng hiện ra, lúc này toàn trường đều đồng thanh cung kính hô lớn: “Cung nghênh thái thượng trưởng lão!”
Âm thanh khiến núi rung địa chuyển, lực lượng đồng âm từ mười mấy ngàn nguyên sĩ quả là không thể xem thường. Khi cột sáng chiếu tận trời cao tiêu biến, liền có một thanh âm uy nghiêm vang lên tại khắp mảnh thiên địa này. “Nhập điện!”
Từng tốp người phi hành tới cung điện to lớn nhất khu vực trung tâm, là một tòa kiến trúc xa hoa cổ kính, phảng phất đem lại khí tức từ thuở sơ khai. Qua cánh cổng đồng to lớn chính là đại sảnh rộng hàng dặm, A Diệt cùng hơn ngàn đệ tử tinh anh nhanh chóng tiến nhập, theo sau chính là mấy ngàn đệ tử hạch tâm.
Trên những bục cao nhất trong đại điện chính là sáu vị trưởng lão, họ là những thống lĩnh, những lực lượng chỉ huy quan trọng nhất của bản tông. Bọn họ lúc này đứng xếp thành hàng từ mạnh đến yếu nên rất dễ nhận biết thực lực.
Diệt Chúng Sinh giống bao người khác trong điện, giương mắt lên nhìn những vị trưởng lão phía xa. Người được mệnh danh đệ nhất trưởng lão bản tông, là một trung niên nhân cao to cường tráng, ông ta họ Lôi, chính là trưởng lão đầu tiên A Diệt trông thấy vào ngày đầu nhập tông.
Tiếp theo chính là sư phụ nhỏ của hắn, Tọa Thanh Loan, người duy nhất có thân hình bé nhỏ như nữ hài tử. Ngay sau nàng là một nữ phụ mang trên mặt một tấm khăn che mỏng, nhưng có thể nhận ra bề ngoài chưa tới ba mươi, thân hình đầy đặn quyến rũ, đặc biệt là bộ núi đôi trước ngực như muốn phá áo mà ra.
Kế đến là khách khanh trưởng lão Tiêu Chiến, người có thân hình không cân đối nhất trong đám người, lúc này vẫn đang nốc rượu trong hồ lô. Bên dưới ông ta là lão già có bộ dáng gần đất xa trời, dường như họ Tần thì phải. Cuối cùng chính là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất, người mới đột phá trong trăm năm gần đây, thanh niên anh tuấn Nam Cung Chính.
Theo tiếng phân phó của Lôi trưởng lão, toàn bộ đệ tử trong đại điện bắt đầu chỉnh đốn lại, đứng ngay ngắn thành hàng. Dãy đầu tiên tất nhiên là chưởng môn cùng tất cả các quản sự, tiếp đó chính là đám đệ tử tinh anh, cuối cùng là vô số đệ tử tầng hạch tâm.
Trên ghế chủ vị trang nghiêm, lúc này có đạo thanh quang bất ngờ lóe lên, theo sau là luồng khí tức cao thượng của tồn tại cực cường, một thân ảnh xuất hiện trước con mắt của vô số phần tử Tọa Sơn tông.