Dưới ánh mặt trời chói chang, trong khu rừng có toàn các loài cây kì dị, hai bóng người một nam một nữ đang chậm rãi bước đi, mày mò tìm kiếm thứ gì đó trong khu rừng rộng lớn này.
Nữ dung mạo xinh xắn khiến hoa nhường nguyệt thẹn, thân thể lộ rõ những đường cong mềm mại quyến rũ, khí chất thanh lãnh kiêu sa, nàng bước đi như làm sáng bừng lên khu rừng, không ai ngoài Liễu Băng Nghi. Nam thì bình thường, chính là A Diệt.
Di chuyển thong thả một hồi lâu họ liền bật nhảy về hai phía, tại vị trí đứng ban đầu bất chợt có một đầu mãnh thú vồ tới, đây là một con thú khá to lớn, thân thể giống báo nhưng toàn thân lại mang một màu đen. A Diệt tức thì xông tới, tay cầm một thanh đoản kiếm công kích ác thú, Băng Nghi lúc này đã nhảy lên cao, sau đó thân ảnh vọt xuống dáng mạnh một cước.
Hắc báo cũng không phải đèn cạn dầu, thân thể tuy to lớn nhưng lại rất linh hoạt, tránh né khỏi những cú đâm từ tên nam tử rồi vung chi trước công kích, móng vuốt sắc bén vô cùng. Hai người một thú nổi lên một trận chiến kéo dài trong vài tuần trà, cuối cùng vì bị mất máu quá nhiều mà hắc báo ngã xuống, mất mạng trước hai nhân loại xa lạ này.
Họ Diệt tay cầm đoản kiếm dính đầy máu tươi, tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng rời xa khỏi nơi đầy mùi máu tanh này. Thiếu nữ họ Liễu cũng chẳng khá hơn là bao, nhìn qua xung quanh một cái rồi tiến nhanh theo A Diệt.
“Mất đi toàn bộ năng lực của nguyên sĩ quả là muốn sống cũng khó khăn, đến một đầu nhất giai ma thú mà phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể hạ gục được.” A Diệt vừa di chuyển vừa cười khổ, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng biết biện pháp nào có thể khiến bản thân lấy lại sức mạnh.
eyJpdiI6IndpbW9nTk5UYUM0NDFJUndQaVNGOGc9PSIsInZhbHVlIjoiR1Bib3MxT2xNTHA0bnEramdiam4ybVFIcUlEZG1PQVdOTGFWTTRoSGpETXpzcVh4RHV4cjRjYWxUOUY0MkVudnJHQWhoNmdhSkUyczJ2ZUp3VHRGRkowQytJV3dST2xOdUJWaXA3ekZxNkVpajltbCtuVU5kZjRHWmtzVXVLTHFyV0ZkUU5KR1ZhV1pvZzFkVDdaajNhbVwvdnhrZnkxV0hQZU1zRis2RnNHXC8xbmZ0Vm9pSERBWlhnKzVBQk5RXC9EempmeThvRzlDRjh4WEZLVWZpbG0zMDkyQUtIdGlRN2VXXC8wZ2phcjRKTFZRUGM0UXFXTUg0eXBSXC8xckVpUlFQdU8wdWhXTkY4b2VqMWptSU5WOW1uQTZFUjJDaklDMmJSb3BGNGlzMmxBc2ltVnRUMFpoTlFRZlh0cjd0V2w2V2R2Z0ZiOG9FOFZcL3lLRWRIeHN1QUZLZ0ZCWVRsWVFMRUpNMzk1bTV2Q3U4TStLUTBaNmlCaDZiR1BJb2lsa0l3bXh5WktBb1RlbkIxMTh1NlkwR1E2MWx0U1lwQ2ZXYVVZbmhmemlhclMyNnlwd044amdoWlpsbktiVG8xTFl0WXZhcmlxM3BSV21tNExjZDZJUkg4SWdEbVdcL0JGUkdnVUVzNEdzbnZsN0ZxSDF0UVF2RFltXC9TMjdvQzlveU1cL2ZyU3JndCtcL1VFTnZ3d0NrZHliRWk5NnVFb0pIZkZMcEFHbVNxajU0TFNqUDhSOEdkUm5oT0ZnOVc5NVIxYTM5NmVmOW82cUorVHFJWnJZQ05wbndXeDhHQzZUQTJmXC9WYzQrWUdDZjBybTEzbmFnTnVRMWo5bjBTdXRrYjhVd1Urc1hzbTlLRERoSm1hVGpPUGhDTXhNUUw0eU5UbHBxaWZSZDU1RWdNN0t4TExiYmJXN3BpbHloUVdtNHVYRENJV2hHS09VY0R4ckV0MFJrMU1lUWU3Z0cxTjVzNU9GYTlKVElEUGNcL0g0VE1xejU2S1diNlJLSUZuQTBwb0djb3lHTjRCd2pJaXhycVgzZEFRcmJlXC94dzhmU3FrUmdkYkZaZzNaK2pLY0I0MktcL09kYnJZQjJpVXVmeGdlMEd4SXMxRDVmZDFBRzVJODNNclhqVlhMbTdaY1wvcm9UaFp0czdIZUxQck83VEl6cUYzYXdxd014bHBGSWtweWxOOWtmdmdlOVJ2dkVOUGlBTTlwK1htaHJ0XC9QSVBEYW1RQnNSV29cL2h6cFlcL0FVcXF5QlljWW1oUURHUHIxNzJCNWZPVUZJcXhmV0pGTitcLzJpdzFcL3NUT2RBbjQ1ZDl6UzhVUnRuWUJKM0RnbTY3VUxzNVhXeVdraytwWkI5K1RRREJtVUpmUEJDTHYzakpHMUpLMFNlNjduNE15SGt6WnIyN3NHZURUTGorZGNBZ0VObGRCYXNLdHdUQit1V1gya251eU9tc1NycVwvUkZyVVVXcHdSY1NiZmxOdW9BeHcwMGpCZkVzODFLY2l3OVg4MjJrWVFMVWhLMFwvY01nQTJscXM0eVJGUWRLUXBVZW5LMjQ1bnJCRGtBQUVWT3B0aEFcL2d0cFN3KzVRZVdvVkhEYkJxT1dYeUhtR0RPcnhYc0xFYXVqTzB3emlLU2VMOGRyUVZtcWxwXC9FSDM3OCttblZSdUhtZ2hcL2xHc0ZzRGpGTjZGcjVabVwvXC9nWGxLUkVvRUQxMm1DTHQ1VjZmT2pRcUNtZDk2T1phZ1RUK0xDR0dIZEJJNjdUMWtMcTlrM1BQRlpwclJwQTAzUmFpbGVRdDkrOGR0NVRhNVcyd01YN1lBTkVuMmtJVWViN1FTQXNtOG5HYTVmR0QzaVFYRlZudlNDenJZSnRxQjAwZ0NqdnkyU2diN1h1SXJQRUMycnZiYmxnNjFndXhiOEpIYjFNS21obmdKU1VhXC9jUFBtdUhHTmxFdkhUbFRwZmxidlZhXC83ZDNYaitET3NkQWNtRFNSbGtFV0FhVllUcmVKaXdnWnhqMzRMSGp2d09HdDc2bStKWEMwWGJxWThGRStEclo5c2ZhazZ4OHlxSDFMUTFSYnlobE5DV3U4K1pZS1hxT3pcL1d3Z0tDb3JsODNLdUJWeWd3bTI3Zk1pRnJhTUM3TUxxelEzTHY3cytjbmtSNTRxblF0Y083WnpUeUMrQUZ6SWtQUjN6ODNNMlZ5RUNOQXlET0FrZHRqR3N3Z2hyRUU1SlRjTGJvK0JBdnI2QWZCcHE1cnQ5ckFEUndTWE9zdVdIMzVEc1pVUk1iYytmbmcwcWdqZGN3MWRjWWJuN2FEc2RDWVlzUkhNcTBTOGU1eFNIT0VBaXdKZ0NuS1B4eWlyYzZhblwvcjYwR1hxM2dlc2gwbTIzak9KNWNZQW5CT3RKRFNGQkd6bjNGRkFmU3pUR3JFMWxkajl3YWVTXC8wTjlSTUh2ZFJhSDdBUGt6NUx4ZlJ3TlNaWTBmdVlQa29MNm54TDZFTWF4azBtWnpRaTB6TzI5SXVvczA1YUo5M0ZycCtwWXFvZXJCSCtDZlVWdWlPTzRUUWtwUERmUklxNVJBTENnVkhDR2t5dW1DOXlsK3BKR3djQjZ6Ym5PUlVjTGZVdUFGc2Jab2VaQk9YRHVWOUxIc0tIdkxFZzhzT0tZa0hrY1wvcEh2UFwvbmRUZFhXRGUzRVpiQlpTdVcrWExZRXordjlHa0UwbXBnSFNPVXk5Rzg1elNtWGlZNDVwNXZ5OWZYZkdQU1RuXC94a1d5NkhydG8rVllrN0pNT2JwMkRhZDhnRlNYXC84SUd3bHJqemlXOUJrVEVham1ITFNjS21ySXRnOFl2TUlSIiwibWFjIjoiYTdlNDEyY2I4Y2RkZTVlYTY1NTA3YzgxYzYxMjdlODI0MDQ1ODdjODE4MTUwNTk2ZTk5N2IzZGNiNTdiYjdlNSJ9
eyJpdiI6IlhrYlI5MmNHVDdUK0hOUVZvQVlRb2c9PSIsInZhbHVlIjoicDl5T3JnTHlyMHV2ejNWWVkrSzBXTW1OSm5VK2NSYlJzYkE2TUM0YkQ5OHZtMGI2cTZKS21Gc05Wc1dmZzRoOEdPQ2hvNGU4a3pyVjAxeVc4QWRGXC94UFRMdnBvTno3bWsyY2pVUmpRV0JzPSIsIm1hYyI6IjVlMzMzNDUwNjFkYzdmMDY4ZjI5NDU0YzgxMDlkNzIzYzJjMzNmZjY4ZGYwMTNmYjdlMDNhNTM0ZjczNmU0N2QifQ==
Sau vài ngày tìm kiếm lối thoát cùng biện pháp lấy lại sức mạnh, cả hai đã đi đến một ngôi làng hoang tàn, sau khi kiểm tra xem xét thì họ biết nơi đây được dựng nên từ những kẻ giống như họ. Đã có không ít tu hành giả bị rơi vào vùng không gian này, bọn họ sinh sống tại đây, mỗi ngày luôn tìm cách thoát đi, có người thành công cũng có kẻ thất bại.
A Diệt lúc này đang đọc cuốn nhật kí trong một căn nhà tranh đơn sơ, cuốn sách này ghi lại toàn bộ những hiểu biết của một lão nguyên sĩ khi sống và tìm hiểu nơi này. Lão cũng có ghi vài biện pháp để thoát khỏi nơi đây, còn ghi bản thân sẽ thực hiện theo một biện pháp trong đó, sau đó không thấy viết gì thêm, không biết đã thành công thoát ra khỏi đây hay hết thọ nguyên mà lìa đời rồi.
Băng Nghi và A Diệt chia nhau ra tìm kiếm các vật dụng có ích cùng thông tin lưu lại của những người trước đó, sau đó gặp nhau tổng hợp lại để xem xét, cuối cùng lại tiếp tục tiến về một hướng, rời khỏi ngôi làng nhỏ này.
Cảnh vật nơi đây rất tươi đẹp, có núi non sông ngòi, rừng cây xanh tươi, bình nguyên lộng gió, chỉ là có rất ít động vật bình thường. Hai người đã từng chạm trán một vài ma thú, cũng may tất cả chỉ là nhất giai hoặc bán ma thú, nên không có gì nguy hiểm. Điều này cũng không có gì khó hiểu, nơi đây thậm chí còn không có nguyên khí, thì làm gì ma thú có thể tiến giai được.
Vài ngày sau họ đi tới một ngôi làng hoang khác, làng này rất rộng lớn, có tới trăm căn nhà lớn nhỏ, nhà cửa trông cũng khang trang hơn nhiều so với ngôi làng trước đó. Hai người lại chia ra tìm kiếm thông tin lưu lại từ những kẻ từng ở nơi này, sau một ngày liền gặp nhau để tổng hợp lại.
Có ba cách phổ biến nhất để có thể thoát khỏi nơi này. Một là lấy lực phá pháp, phải có thân thể thật cường đại, tìm tới những khu vực có không gian không ổn định, dùng lực lượng nhục thể công kích khu vực đó, sẽ có cơ hội tạo ra được một thông đạo truyền tống, rời khỏi nơi đây.
Hai là lấy lại sức mạnh, trong vùng không gian này có những dị vật hoặc sở học giúp tu hành giả dần dần khôi phục sức mạnh, sau khi thực lực đạt tới một ngưỡng nhất định thì sẽ tự bị đá ra khỏi đây.
Ba là đợi trưởng bối trong Cận Thiên điện tới đưa đi, cách này chỉ áp dụng cho những đệ tử cực kỳ ưu tú từ thời xa xưa, chứ nay Cận Thiên điện chỉ còn trong sách sử, làm gì có ai còn sống cơ chứ.
Từ đó hai người bắt đầu dựa theo hai cách phổ biến mà hành động. A Diệt chọn lấy lực phá pháp, thân thể hắn vốn mạnh gấp nhiều lần đồng giai rồi, nay còn nhớ vài trang đầu trong Thanh Đồng luyện thể, nên không chậm trễ liền tu luyện. Băng Nghi theo con đường lấy lại sức mạnh, nàng luôn đi mò mẫn khắp nơi, tìm kiếm những vật phẩm có thể khôi phục nguyên lực.
Bọn họ ở tại ngôi làng lớn này, dù sao giờ cũng biết đại khái cách giải quyết rồi, không cần đi xa tìm kiếm cách khác nữa. A Diệt luôn luyện tập tại sân lớn giữa làng, nâng nhục thể của bản thân lên mạnh nhất có thể. Băng Nghi thường rời làng đi xung quanh tìm kiếm thứ giúp mình lấy lại nguyên lực, tới trời tối sẽ trở về vì thời gian đó ma thú hoạt động rất nhiều.
Vào một buổi sáng tại ba tháng sau, họ Diệt cầm theo một cây giáo lớn tiến vào trong rừng, bắt đầu quá trình săn bắt ma thú. Hắn săn thú tất nhiên để lấy thức ăn, nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có thể nhịn ăn rất lâu, đến khi đói thì chỉ cần chuyển hóa nguyên lực thành chất dinh dưỡng để cung cấp cho cơ thể, nhưng lúc này hắn là phàm nhân thì lấy đâu ra nguyên lực cơ chứ.
Cộng thêm việc không thể mở ra nạp giới, mọi vũ khí để săn thú đều phải tự chế tạo từ những vật phẩm có sẵn, chỉ là đối với A Diệt thì mấy chuyện này không có gì khó. Rất nhanh hắn đã diệt sát được một đầu ma thú, cắt lấy những phần thịt ngon nhất rồi đem về chỗ ở của mình trong làng.
Nhưng trên đường trở về hắn lại dừng nghỉ ngơi cạnh một dòng sông, vì thấy một trái dị quả chưa được tiêu hóa trong dạ dày ma thú mà mình vừa bắt được. Sau khi xem xét A Diệt kích động không thôi, đây chính là một loại quả có tác dụng cực cao trong việc lấy lại nguyên lực, hắn đã nhớ rất rõ từ cuốn điển tịch đã đọc qua vào ba tháng trước.
Hắn chọn tu luyện nhục thể một phần vì thân thể hắn đã rất mạnh, phần còn lại vì sợ không kiếm được đủ vật phẩm để theo con đường thứ hai. Nhưng nay kiếm được dị quả này, hắn cũng chẳng quan tâm theo con đường nào nữa, cứ phục dụng trước đã, nếu có thể dựa vào nó mà rời khỏi đây thì vô cùng tuyệt vời.
Sau khi rửa sạch trái dị quả đỏ mọng, hắn trốn vào một hang động gần đó, nuốt trực tiếp nó vào bụng, rồi ngồi xếp bằng nhập định. A Diệt nhớ rõ cách dùng trái cây này, cũng chẳng có gì khác với việc ăn trái cây bình thường cả. Sau khi sử dụng sẽ có nộ hỏa sinh ra trong người, lúc đó dựa vào nó mà khôi phục dần nguyên lực, tuy có một vài tác dụng phụ nhưng không đáng kể.
Sau một hồi điều tức, hắn rất vui mừng vì thứ này thực sự có tác dụng, hắn đã chuyển hóa ra được chút nguyên lực trong người, nếu theo tốc độ này thì một tháng thôi hắn sẽ có đủ nguyên lực để bị đá khỏi đây.
Nhưng tác dụng chính có kết quả thì tác dụng phụ cũng tới, người hắn như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, khó chịu vô cùng. Khi đã gắng gượng chịu đựng qua, thì lại có một loại tác dụng phụ khác tìm tới, khiến dục hỏa trong người hắn mãnh liệt hơn vài phần.
“Chết tiệt, giờ không thể liên lạc với Ma Quân, không xin y được chút đan dược băng hàn hạ hỏa, ta sẽ sớm bị dục hỏa công tâm mất thôi...”
.................
Khác với bộ dáng chật vật của A Diệt, Liễu Băng Nghi lúc này đang ngồi nhập định trong một gian nhà lớn rất khang trang, sâu trong thân thể đã có chút nguyên lực sinh ra. Ba tháng qua nàng đã tìm được vài vật phẩm giúp dần lấy lại nguyên lực, dạo gần đây thường xuyên tu luyện như vậy.
Mấy món đồ mà nàng phục dụng cũng có tác dụng phụ nhưng không đáng quan ngại, một loại khiến thân thể mau đói hơn, vài loại khác thì gây an thần, dễ ngủ gật.
Trong lúc đang nhập định mơ màng thì nàng nghe thấy những tiếng động lớn từ ngoài truyền tới, Băng Nghi cho rằng có thể A Diệt đã trở về và đang luyện tập ở ngoài sân nên mới ồn ào như vậy, nàng cũng không để tâm.
“Rầm!” Dị biến xảy ra, cánh cửa nhà đột nhiên bị đạp đổ, một thân ảnh từ ngoài xông thẳng vào. Băng Nghĩ đưa tay lên dụi dụi mắt, cố gắng ép cơn buồn ngủ xuống để nhìn tới hướng cửa, liền trông thấy thân ảnh A Diệt với đôi mắt đỏ ké, trông không bình thường cho lắm.
“Diệt sư đệ, ngươi bị làm sao vậy?” Nàng vừa mở miệng hỏi một câu, đã thấy hắn lao về phía mình, lực lượng thân thể mạnh mẽ của đối phương áp chế hoàn toàn nàng ta!