Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên một mảnh đại địa đang phải trải qua trận hạo kiếp, mãnh thú gào thét, kinh sợ thế gian, nhân loại chẳng còn mấy người đứng vững, núi non nhuốm máu, tử khí nặng nề, cảnh tượng tựa ngày tận thế.

Sơn mạch hùng vĩ đã bị san bằng, rừng cây xanh tươi nhuộm màu huyết đỏ, máu chảy thành sông, bình nguyên tràn đầy xương tàn, ác chiến vẫn đang diễn ra rất khốc liệt.

Lưỡi đao đỏ tươi gào thét chém ngang trời, một mảng huyết vụ bung ra che kín không trung, vô số đao quang mãnh liệt bạo phát, chém lìa thân thể to lớn của rất nhiều mãnh thú. Diệt Chúng Sinh như hung thần diệt ma thú, chiến đấu không biết mệt mỏi, ma thú tiến vào phạm vi công kích của hắn đều biến thành những cỗ thi thể không lành lặn.

Rậm rạp các tòa pháp trận được nhiều người hợp sức dựng nên, đã luôn phát huy tác dụng. Tăng phúc trận, trị thương trận, bồi nguyên trận, áp chế trận, công kích trận, tất cả đều giúp cho những nhân loại còn sống sót có thêm sức lực chống lại ma thú.

 

 

Nhưng dù cho nhận được vô số tăng phúc từ những vật phụ trợ, thì nhân loại vẫn quá yếu thế trước thú triều đông nghịt, chỉ mới năm tuần trà trôi qua đã có người phải ngã xuống. Những kẻ còn lại đang dùng hết sức bình sinh để tử thủ, chỉ cần lớp kết giới siêu cường quanh động quật biến mất, bọn họ sẽ sống sót.

Giữa bầy cuồng thú ngàn vạn ấy, một tòa lâu đài băng khổng lồ đứng sừng sững, thiếu nữ tuyệt sắc đứng trên đỉnh lâu đài phô bày chiến lực đáng sợ, mỗi một kích đâm ra đều lấy đi sinh mệnh của mấy đầu ma thú hung hãn.

Một hướng khác, lôi hỏa bạo phát, diệt sát ma thú với tốc độ chóng mặt, tạo ra một khu vực an toàn. Bên trong khu vực đó, Bạch Ngạo liên tục thi triển ra những nguyên thuật công kích tầm xa, hỗ trợ Bạch Trình tàn sát ma thú xông tới phạm vi này.

 

 

eyJpdiI6IlFMdEdiRmlXaWw3R3lPSkt5dFV2Unc9PSIsInZhbHVlIjoiVkVGUzM0cmZJcW9keUozK2dRWGVNNWZLSmJlT1hWN3pwWThtOVRRXC9WOVlKZTdWbFpwSEdDSzVwYk1aMTdrdTM4QlI5eWc1bEtRcmI4eWdoYlpjUmFyVkpqeEt4UWh3bjV6VCtpZzF2OThxWE9iN1VCUTFYeU5Ddk1sSm10OWNGSHJcLys3bXBaQmVnRzlQelpEUndBTlJJMUMzM3V1YjZpOTRBcWVwOVU1K0JDTitJUGI1UkRLZFZGU09TN2ZQXC9iN0NzbVA2XC9WK21ZN0tzTmZRUUhXdlhjTWhOamtMc2pJWUowaWp0WjhEOUpCdFVZdGlZUTJJXC8xdHBqVEdEaE0yNkRFT2hjbHJ2VXlraE1yRTlrOExZYTNxMzY5YUE3XC8yUXBoUWNRNEZpSEpORGxNb3pvTGk2aHFod09saUhVSWJ6b3RVbDhPR3d4aEVWNmtYdmhCUGFwOFdPaVJLMlNDZGtYeVZsckpqeWhMQzFaS1wvclFIZkp3ZXpQUEtcL0piY1B6UXJQdEVKYzZUUzREN3daajFKQU52ZHZTTXZZSXZMVjZ5eWRRUkdWTUtnUFdURjRob2pyOHNOakhWaGJKWTJWZ2EydE9SN2dNNlwvU2hHa3JvTDV1ZUFZM3Rzem5FUW9UXC9mNFc0dEtpVVFGWm9oSkV5YVFjdUtBRUpEZGJjU0ZlOFZnNWhmWTJQc1hvZUdiYkhKMzh3T1hwUjhBdkpxVDRMV2FCcCtoWk1yT2o2Zm9MN1JZRk82QjJoNnhvN2l0REJST1wvbWlXQkR5eDdvNkpFNGZVTmhFWFU4YUFobmhxYjFaYjd4OXliVUluM1wvXC8xVHFRblZFMDZYNDB5bTQ4eW9lV1d1V0d2akdDN29IVXVmNDhVK2xpTGFvOWY0emxBYkM4S1pFUUIxQ2hvR3RrNjZ0V2JtSWRVQVNlTFE4SmhQamtYb2FhVDNtR2hvV1wvYzV5aG5QTnJwejhuOUc0NnNnSnFPWlFEUVMxMjZTOVNhU29rRXFmSWxxbjJKTEMzeWl6VUJsaHBiZUFRMDhqODdienF6WUE3aXJpNW9Xc1hTSytPNkFVRXA0ZGVRTGVKVlU5bXhXOUFYK0lzSmRUUHllRUlwSUFoREVkZCtBbmZXWWtkelBPXC9ibEs1a3YrWFAzMlR5MHlPbzhpY2U2NFwvQmZrVmpNXC9MSk5DWVJMK0lIM3I3QVBSK1lLWFZ1R095S2c1R3VDQlB3c2pcL3ZIdmV3SFNNSmszSTV3UjNlNGs0SU9Od1VRdWliNW9ha2w2eWpsZUp2dGplMDNiaVRpeVVPZGpIM0NBT1RIVmlsZXBGb0xKVWR0ZzZTbHRcLzIxY3hKdDBqeDRkb3VCd2Q1dVVxTDhoRWZIVk43M0UwTDNMS1RhbEpQbUJsSUFtazZHMUtnSUpHeFBGRjdpZEJ3TGZWQ2lRd0NrZm5yVzRQdHdtXC8rQytnT1lQU3UreHN3SkU5YkZOQTMxSHY3UkpHSldYejB3V2krOWRmWEErYXM3VSs1VVhIdjZxN0k5VHF3eFZFNXlPY2VrUjJUY1NiOWNzRG45eXJ4QWp6RXZEQ1NodVhzY3ZJVU1veUZ6cGx4VlJKRmw4dmNjMUFpbGVPZTFLZmNiTklZdE9DU3dmRGVvd0lRVDhCditzaHNuZE1LXC9Kd1ZFbEtxTzBnWmN5Qkp4c1podnhHU09cL2hYN3pQXC94TjRFeE1vdUFsZzA0TDVkVlU3bElcL1JJaG1QdkJ2ZDBnekNHRDlYUjhvV2c0WXN3RHpxT0RZVDlJbTk3SUJEYVhcL3BIMG4rN1VicStLaGRldkY0RG9nQ2Y0Z05YOG5YRzJuUWh1YmZGNE9MUGtVdmdsZkgwWWN5cEc0S2NOV2xaTTB0cVdxOVdKTlRRbVpaSjVYNXpzTElyY1RsWDVrN1JwVktySW12M3MzUm8wTUthcDZCSlwvcU9OQnBWVnRCZVF2cFFSV3FlcWI2NFpnWVJsZ1lvUGJ2MkVaaDhxMmNOaDZkZG5mc2NaejFFRDZUOE9KR2lVRWdFWTNzMTdxczlaNWZzZUZXVmNWQnE3SStpUG5sT0ZNVzlUeUF0WkFTVlRybDNJQXdcL3VDRUFMMldzXC81M09oOE16Q3hscnZCek0wN3FqMGZcLzkrN3RKWjRoTmJ1bE5QWDlLdkQ2cUQ0YWlRQ3lzSFI4NTBhSzFTNG5HdkJTWEpNekJzaTl0amVzNDlIVDdCMnBhdjZtdGJtbHAxRnVOelNKUlVqZ1V4eWZ2U0lXNHBhZmJoT1JhOUNWV3hEVWJVdnpWaERmY3dHNHdVV2tUOU03SW9WOW5mS0xDczVPSWZFcGRlNjFwdTd2QU5yempcL0VnaWQxKytqcG53cGVxeHRpMXJEdjVPRWliVUtFaUpqRk5DbVhFU2o2SHUzdTZaamtBeWsyYXg3NlRCNkh3NHg1cE1MZVpuTHpPa05hZGRoWGpCdWJyRmJvdjdkRVhNTlwvZGgyVTFsOVJkZHJnVmw2MjQ4dmVtQT09IiwibWFjIjoiZTc0YzgxMmJjMjBiYWFlNmQ4NjQ1YTFlZmRlNTEwNDMxNGZkNDExNmJmNDc1MzJmMzE2Y2M5M2VjYzY5MzdjNyJ9
eyJpdiI6ImR5c3cyRXdHNjNIbEJlRkZ5TThJOFE9PSIsInZhbHVlIjoiNVZjaFFmVmk0OUVzSE5NNTdlXC9YRW5iQ01pcDZsQ0pOc3Q3dW5EblVZMHpIc2dpTEFFMDRLK3A4NjlUNkd3S2o3S1pBNHVZdUNmekQ0ME1KQW1pQnVHenBydk1rT3FXSkxJTjU0ejRaOVlNPSIsIm1hYyI6ImZmNjQyMDY3MWUxMDBkYWNjNTg5YWQyN2Y0ZjhjOTA4MTQxYjcxNzZhMmEzMjhlODU0MDZmNjUwOWU2ZWEyYjAifQ==
Nghe vậy A Diệt âm trầm đâm chém mà không nói gì, hắn biết đó là cách làm tốt nhất, chứ thực lực của hắn chỉ ở mức trung bình trong đám người, nếu lát nữa không dùng tới ma lực chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Tại hoàn cảnh sinh tử ấy, trong đầu bất kỳ kẻ nào còn sống đều đang tính toán xem tỷ lệ sống sót của mình, sau đó không ngần ngại mà dùng tới những con át chủ bài cường đại. Thời gian một bữa cơm trôi qua, chỉ còn có sáu người sống sót, Mặc Quân và một gã trung niên tà sĩ đã phải bỏ mạng, bên nguyên sĩ thì có nữ phụ trung niên và tên Bạch Ngạo, cả bốn kẻ này đều có trọng thương chưa khỏi.

Những kẻ sống sót cũng không lành lặn chút nào, ai nấy đều chỉ còn chút sức tàn. Tuy trong lòng vài người đang rất tức giận vì đồng bạn bị đám súc sinh này gϊếŧ, nhưng lúc này mạng của bản thân còn khó giữ, nên bọn họ chỉ biết im lặng tiếp tục chiến đấu.

Mắt thấy ma thú vẫn đông nghìn nghịt không rõ điểm cuối, mà bản thân đã sắp không trụ nổi, Liễu Băng Nghi rơi vào trầm tư, trong đầu bắt đầu đấu tranh, sau một hồi liền cắn răng lên tiếng: “Các vị, ta có thể thi triển ra một chiêu thức trên diện rộng, nắm chắc chín thành ngăn chặn được thú triều, nhưng cần ba tuần trà để chuẩn bị, trong thời gian đó ta phải được an toàn!”

Nghe lời nói này ai nấy đều chết lặng trong thoáng chốc, sau đó tất cả như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng lên tiếng đồng ý bảo vệ nàng ta trong thời gian nàng tích tụ năng lượng. Không ai trách móc nàng tại sao tới lúc này mới nói ra, những chiêu thức bá đạo như thế mà Hiển Hóa cảnh có thể thi triển, chắc chắn hại địch mười thì cũng hại bản thân mình chín, không đến lúc cuối cùng thì ai muốn dùng tới chứ.

Lúc này thân ảnh kinh diễm đứng bất động tại chỗ, thân hình thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, miệng đọc chú ngữ, hai bàn tay đan lại thành ấn pháp kì dị, bốn phía nổi lên đầy hơi lạnh. Xung quanh nàng đã có năm người khác che chở, dù ma thú từ hướng nào lao tới cũng đều bị diệt sát trong nháy mắt, bảo hộ thanh lãnh thiếu nữ trong ba tuần trà.

Ma thú vẫn đông nghịt không thấy điểm cuối, thời gian kết giới động quật tan biến còn hơn nửa nén nhang, khả năng cao không có một ai trụ nổi tới khi đó, nên lúc này tuyệt kỹ của Liễu Băng Nghi chính là cơ hội sống sót lớn nhất với bọn họ.

Một rồi hai tuần trà trôi qua, năm người đã sắp không chống đỡ nổi nữa, nếu như họ một mình điên cuồng xông pha chém gϊếŧ giữa bầy ma thú thì có lẽ sẽ trụ được lâu hơn, nhưng giờ phải bảo vệ một người khiến họ không thể rời vị trí được.

“Haha, Cái Mặc Phi ta một đời phiêu bạt, hai trăm năm kẹt tại Hiển Hóa cảnh đỉnh phong không thể tiến thêm, nay thọ nguyên sắp hết mới tính tiến vào bí cảnh liều một lần, nhưng giờ thất bại cũng không có gì hối tiếc. Chết thì có sao chứ? So với phàm nhân thì lão phu sống quá thọ rồi, bốn trăm năm tu hành, giờ là lúc lão phu kết thúc huy hoàng cuộc đời mình!”

Trước mắt những tu hành giả trẻ tuổi, lão già họ Cái lao lên không trung, thi triển bí pháp thiêu đốt sinh mệnh, thân thể đang dần bốc hơi, tạo ra những luồng năng lượng cuồng bạo bắn ra khắp bốn phương tám hướng, tàn sát vô vàn ma thú đang lao tới.

“Tu hành lộ muôn vàn chông gai, nửa đầu dạng rỡ nửa cuối loay hoay, bể khổ vãng lộ hồi vọng lại, thấu hiểu nhân sinh khóc chào đời.”

Nguyên một mảnh trống trải tràn đầy máu tươi, ước chừng một ngàn đầu ma thú bị diệt sát, giúp cho bốn người còn lại đang bảo vệ xung quanh họ Liễu có thời gian thở lấy hơi. Ánh mắt họ Diệt nhìn thân ảnh già nua đang tan biến dần giữa hư không, thầm cảm tạ lão ta đã giúp đỡ, sau đó cùng những người khác tiếp tục tung chiêu chống đỡ thú triều.

Nhưng dù cho có ngã xuống lượng lớn, thì ma thú vẫn vô cùng tận, khiến bốn người còn lại phải chật vật chống đỡ. Khi thời gian ba tuần trà sắp trôi qua, trong đầu A Diệt bất chợt nhận lời truyền âm của Băng Nghi: “Diệt sư đệ, lát nữa sau khi thi triển chiêu thức lớn mạnh này thì bản thân ta sẽ rơi vào trạng thái suy kiệt, mong lúc đó sư đệ chiếu cố ta.”

“Sư tỷ cứ yên tâm!” A Diệt biết lúc này không nên chần chừ, liền truyền âm đồng ý, chỉ cần nàng có thể ngăn lại toàn bộ thú triều, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn.

Mái tóc Liễu Băng Nghi đã chuyển bạc, trên da thịt trắng nõn kể cả khuôn mặt, có những hoa văn lam sắc lấp lánh xuất hiện, hơi lạnh bao chùm khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt toàn thân!

Hàng mi cong dài nâng lên, đôi mắt thanh lãnh mở ra, xanh lam sáng ngời. Thân ảnh mềm mại bạo phát luồng nguyên lực lạnh thấu xương, khiến bốn người xung quanh phải phi hành ra xa tránh bị bỏng lạnh.

Ngọc thủ giơ lên cao, lập tức băng tuyết ngưng tụ lại thành một cây quyền trượng băng giá đẹp đẽ. Môi mọng hé mở, vô tận hàn khí trào ra, cái khí chất thanh lãnh nay càng lạnh lẽo hơn, chỉ thấy nàng dậm mạnh quyền trượng xuống, khiến vô số kết băng từ phía nàng bạo phát tuôn trào.

“Kỷ Băng Hà!”

Trước con mắt kinh hãi của những người còn lại, toàn bộ nơi đây hóa thành thế giới băng, trông không khác gì lục địa băng giá là vùng hiểm địa thứ hai. Hàn khí bức người, đóng băng tất cả mọi thứ, thú triều hiện giờ cũng chỉ là tượng băng điêu khổng lồ mà thôi.

Diệt Chúng Sinh, Bạch Trình, Ôn Anh Mị, trung niên tà sĩ, bốn thân ảnh phi hành lên tận trời cao, ánh mắt kinh hãi quét qua tận chân trời, vẫn chỉ thấy một màu trắng thanh, ngoài băng ra không còn thứ gì khác. Trời bắt đầu đổ tuyết, nơi đây như bước vào mùa đông lạnh, bầu không khí từ ác chiến biến thành tĩnh mịch, chỉ có một sự lạnh lẽo khó tan.

Phía dưới, Liễu Băng Nghi đã trở lại trạng thái bình thường, thân thể vô lực ngã xuống, A Diệt đã xuất hiện ngay bên cạnh đỡ lấy nàng. Mỉm cười lên tiếng: “Tỷ thật tuyệt vời, tỷ đã thành công ngăn chặn thú triều, giờ hãy an tâm nghỉ ngơi đi, sư đệ sẽ bảo vệ tỷ!”

Thiếu nữ cười nhạt, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh khiết, sau đó ngất lịm, A Diệt trước ánh mắt căm ghét của Bạch Trình, bế nàng đến nằm giữa lâu đài băng, còn bản thân ngồi xếp bằng bên cạnh bắt đầu điều tức.

Ba người còn lại mỗi kẻ tới một góc vắng, ngồi xuống bắt đầu điều trị thương thế, cấp tốc khôi phục nguyên lực, trên nét mặt ai nấy vẫn còn kinh hãi trước tuyệt kỹ vừa rồi của Băng Nghi. Bạch Trình ngồi cách lâu đài băng không xa, hắn không muốn A Diệt nhân cơ hội chiếm tiện nghi từ họ Liễu, nên phải để mắt canh chừng.

Bình yên tới khi kết giới biến mất, tất cả mọi người vui mừng tiến vào bên trong, cảm ứng được có cấm chế không cho phép gây sát thương, ai cũng hiểu đã tới đúng nơi rồi. Truyền tống trận nằm tại khu vực trung tâm, năm người còn sống sót đảo mắt nhìn nhau, sau đó hai tà sĩ tiến vào để chuyển tống đi.

Liễu Băng Nghi giờ đã tỉnh, được A Diệt rìu lên truyền tống trận, bên kia còn có Bạch Trình cũng đi tới giúp đỡ. Sau đó nàng mỉm cười nhìn hai đồng môn rồi thân ảnh lóe lên, biến mất khỏi vùng hiểm địa này, trước khi đi còn hướng ánh mắt ôn nhu tới phía họ Diệt.

Nơi đây chỉ còn có hai người, cũng là kẻ địch không đội trời chung, họ liếc mắt nhìn nhau một hồi, không nói câu nào. A Diệt có thể cảm nhận rõ sự ghen ghét đố kị trong ánh mắt đối phương, hắn chỉ cười lạnh khıêυ khí©h.

Sau đó, hai thân ảnh còn lại cũng tiến vào truyền tống trận, lần lượt được đưa tới không gian khác, rời khỏi vùng hiểm địa tàn khốc này.

Ads
';
Advertisement