Mặt trời chói chang, rừng cây xanh tốt, không gian im ắng trong lành, bình yên đến lạ thường. Nhưng bầu không khí ấy chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ, một thân ảnh ngự khí phi hành với tốc độ rất nhanh, xé gió bắn đi một đường thẳng. Lực gió tại những nơi hắn bay qua, khiến cây cối bặt cả rễ, cát bay đá chạy, tiếng gió gầm ầm ầm không ngớt.
Diệt Chúng Sinh phi hành không ngừng nghỉ, ánh mắt nổi đầy sát khí, thôi động bảo cụ dưới chân bay với vận tốc cực hạn. Hồi sáng trở về động phủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ toạ chấn khu di tích, hắn đã nhận được thư truyền tin từ Dược sư huynh, huynh ấy nhờ hắn tới một vùng hiểm địa hỗ trợ tìm kiếm đồ đệ của mình.
Chuyện là gần quân doanh thập cửu có một vùng hiểm địa nổi lên tàn tích, nhưng cơ duyên nơi đó chỉ phù hợp với đám đệ tử cấp thấp mà thôi, nên đối tượng tham gia chủ yếu là đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Nhưng vùng hiểm địa đó giao thoa giữa hai quân doanh địch và ta, nên có không ít tà sĩ đi tới, vì vậy vài đệ tử tinh anh được điều đi dẫn đoàn, bảo vệ cho đám đệ tử cấp thấp.
Các đệ tử được chia thành nhiều đội, mỗi đội chừng hai mươi người, cứ mỗi đội như vậy sẽ có một đệ tử tinh anh làm người dẫn đội. Điều khiến A Diệt căm phẫn nhất, chính là tên Bạch Hóa Nguyên được điều làm người dẫn đội ba, trong đội ba có Vân Chi, mà tên khốn đó biết nàng ta là hậu nhân của A Diệt, nên đã dở thủ đoạn tách nàng ta ra khỏi đội.
Trong thư họ Dược đã kể chi tiết cho hắn, ông ta là người không thể thiếu trong đội ngũ luyện đan sư chủ chốt, nên rất ít thời gian chú ý chuyện bên ngoài. Việc Vân Chi bị điều ở trong đội do Bạch Hóa Nguyên dẫn đầu, rồi tiến vào vùng hiểm địa, tận ba ngày sau ông ta mới hay tin.
Không ngoài dự đoán, sau khi họ Dược dò hỏi tung tích của Vân Chi từ một vài đệ tử trọng thương chạy về doanh trại, đã biết rằng nàng ta lạc khỏi đoàn đội, không rõ sống chết. Ân oán giữa A Diệt và đám người Bạch gia họ Dược cũng biết, ông chắc rằng việc họ Vân mất tích là do tên Hóa Nguyên dở trò.
eyJpdiI6InN4OTZQZ0xpMGlwb01Mcm9iM2NNRGc9PSIsInZhbHVlIjoiN1F4UkxVNUFuMXBoaXl0bURIQkFraGQxdGRXRGI3WE9GalJGUTkyTlBtVXVuNWdhRlFWbHRDRHMra1cyRzRQQlhyYlpuRVBPY0lEYUwzQW1sWEZlaWg3R1Z0WmZVYXRWRTlrVVNjUFp6Ujl3N0VaUFk4WWZHSUR6cnZmOXBBYWxyNCtKcml4K3M3VWFaZHhkcE1iYmZcL1NWXC9rVzBjVm02OHRjYUg3QWQ4UmtpN1BtVDZMcWRUdld2RHgwRFhOMk93MExZQlp3dm9mb1oxcXlIbXNiSkVlUW1SaVVydlRVbExZQ0ZKVEhuZzZ2QVkzTXRCdDZcL0hlbThMbU5VUUo5S2pRaDJidTQzWVFEdTQ5aitFQ2I2V0pOT21XeEpKNXNFYUh4ZlR5dmQ2RlZUK2x3VkdnQnVCN1dJUVlHNXFLMWVOOEdLNmpHRlwvUjhVYWlOU2hYa0lnOENsMHU4VXRmWmN0RWp4OEkyNHZOM3J2RGRhSG13K1RieTM2NFwvM1pOQThTWW9vMVRlcUlXaFFlMXduZXN5cXA1N0hOMXR6NGUrMks5NkpEd3QzRzk3dlNHRVB2WkxNbE5lNStHd1FZVnc2UFlTVDNoVmRIS0dHWlJpMUlSSlZDRVlucG4xOGFMS3ZudWZWOHFBTXpxeWQyY25aQUIyM05DQ3BVQWEwSVZBbDc0T2ZUUFhRMGFMa3BvZ2pNVHp2WWtFUEJMak9EV2dZa2hDOVBqK3pJVUxpNUI3TjJXcEVVS2VXWmhZMmZ4b1Z1Z0o2bVwvaDhTaUZNSm84TkxBVUI3MmtcL1dXVklcL2xZdGgrc2FWWk9PN3NsWlJoYVhHSTN5d1RDbkttUTdIR2pnVm0rOURcLzNhZk5MK3c4bGJNVlE4bTErNTlUTmtnb2pMSGp5dU9vMHBESXFVM2VXMHZMdXRhUXRnMHZ1cUMrUXlMbVg3cHYzbTN4UlRIRWluXC8weHl2UUlITm1pZ1p6OVNBV2l3bFhVVEpjNE9hNWROSW9LQnpaMHBheGpzR2xERnVPVFo0aVRNckFGZ3JcL0FPWHc3bWJcL0F6TGtTWVUrNWxvV2h3MVcwT1JCNjZkWTV4dytrY2M2aGVBQUsrYzJjNXlkS3J6RWRGTmU1UVFZUERLa3JlQUZTNHhmdUtuV1dKaE12bjM2ME12cGltRldrYlhLRUdSRGtIXC9yTXV0OEdKM3dBOXk0VThtYVwvTDZCNlVZb3YwUXhCbXhTSnhcL0NtXC9Md3g0XC9aU1RmMnhIY05Ha1BSRkhBSE1kUm1hdVFUYkN3T2pLRG5NdTJ1V2JqRm1XK1YxZDlvdEttRW5xU1o2a0hjcGtLKzlpSkIrbFJFUFNWY1BJR0pvRGJUZDduYVRGOGJLTnhYelh0NWVHNGJSS1dPYTYwU1lyWlFVSzFiV2lRb0dwa0YyTHlIWlJTNldGZGRnTmZQdFpjeHJVVUdwSUUxV3MzMkJMMEJSZ1wvdnoxXC9rQmdBT2VTRHJQSFdVZG1JdFlXZ3BROEJQRkxmb2JaWTZBSk9HUzBYZ3hGdStsZGdjSkRBT0Y5bDRxUDY5U0RRTWxGVW9sYW5ZSVo5VFBGTWtKdEhNSlFMcEE1b1huZ1FUVGpiTTRKOHF5WGRwbjlcL3dmVzdDWnRpN0MzaEpBRVpwaHlWSU4xZFk0bURcL05qUTZ5TnhHVDVMKzgyZnNHU2lOekNDVDYyWHRPN2pmeFdWMTNGZE1jZXJoZlwvdTc1dk9XeUlUOW5pUVFvVjhra2pDbjZ5YnFGWVhtaTJFcG1MVmtsMXhrRU9NcUZLdktlVnpUQ09rRFQ1NVVQSGE4MnMwdXg5b0tPUHY3ekJJK09lUlwvTWVhTEQ3NVVNalFcL1R6Nlh5QVhVV3FwUEw1V3p6NUdXQlNKVDlmb3N0azh6RVdJTWp6TFlNaGxRUzVSaHRZSzRlbDRcLzRKZ1NUNEUwYU1MZFRRNlNFc1k4UzdZSldMZlEwdk5RR3Z1YTlVTEdcL0ZCY05GUndNdFlVaHdLN3U3Z09xelZYSTYrTWdxT2lBQmpcL1hTM3d3NCs5QjBlaWF0YnFjc3pTNHI1QnVYWng4NVpPMnhDaCsyOTRKQkZzR01UZldDaFJOcEJsVmYwRUZRT2cyUllxWXIzQUN1UmErMERrSFJGRSs5K1NUeWxmWFM3SzI4Wk4xNUJyTDcrakFhSkdYTE9cLzhGRFJJeWVLSTdxXC9DNUxQTFdwZDFYTlpqcGxoeFZYMnhNRGt5dnlvQzJTNXhwS0lEdndKVStub1JYQXZpbldVaVwvWkhVejZxR2x2YkdNXC9aVVlCbUNFSGlab3dUcEdmbmVVQ3R1cmdKM3o5VFh0UWNMSGFcL0RzcG9OT3hXTGRYZWw3djBoWEtZS1JmWE4xOXhyXC8zNW5UNk1pdnNnaXZ1R0JLdnJJMGNMQ0lrYm9DVzBCeU5rTTlVUWlEcjRwZWNic1B2Z2lGNGZlS2JUOEVFMDVudzRyQ0RmTmVcL1A4OFBVU3dGVGxwK0phWmJQb2M2U2xZdEdqVzc2UndMWUxYcVpxMW5lMD0iLCJtYWMiOiJlNTRjNmZkMjU1ZTFiODFmMzdkN2UwMWM2ZWFiZGIzMTQyNThjOTBiNjNkZDgyNmE3NjJkZTNjMmY0NmVjMzkxIn0=
eyJpdiI6IjJuSEtQdDRBemJUUFJiUDR0bllCQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiYkxlRnZnSGQ0SmMwUkFVRUZFdFJIQW5sb3NVYVhXd0YrMUdyS0ZHYjNnRmszVk9ndjI5dzE0VU45OENJaVU2UlNDZWh1eUE2ZENReHBCT1BhM3VaR1NLYlpRdzArY2p2SFJzTzdBRmdTN1k9IiwibWFjIjoiZWM3MDIxZjI5YWQ1OTRhM2EyOTcwNDQ2YjFhNzY2MWU3OGFkZWM0MjdhZDllMWE5M2U2ODBhYmJkMDBhMzI4MCJ9
Hai kẻ kia nghe vậy liền giương mắt nhìn ra phía xa, thấy một thân ảnh dần đến gần, tốc độ phi hành cực nhanh. Một gã nhíu mày, tay cầm chắc vũ khí, định tiến lên cản trở, tên còn lại liền cản hắn, nhanh chóng nói: “Để hắn ta qua đi.”
“Sư huynh làm gì vậy? Nhỡ hắn là tà sĩ cải trang để xâm nhập quân doanh thì sao?” Tên bị ngăn cản liền có chút bất mãn hỏi lại. Nghe vậy tên kia cười khổ đáp: “Yên tâm, hắn không phải tà sĩ đâu, ta biết hắn, mấy năm trước từng thấy tại quân doanh thập ngũ vài lần, lúc đó hắn còn rất nổi tiếng trong hàng ngũ Hiển Hóa cảnh sơ kỳ đấy.”
Đúng lúc này thân ảnh A Diệt đã bay vọt qua, khiến hai người bị lực xé gió đẩy lùi về phía sau vài trượng. Tên sư đệ kinh hãi biến sắc thốt lên: “Tốc độ thật khủng khϊếp, hơn nữa còn tỏa ra một loại áp bách mạnh mẽ nữa!”
Gã sư huynh khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng A Diệt rồi nói: “Không ngờ còn chưa đến mười năm trôi qua, mà hắn ta đã đạt đến trung kỳ rồi, hơn nữa còn có áp bách cao hơn những trung kỳ khác, không hổ là kẻ từng được mệnh danh là sát tinh sơ kỳ!”
Thân ảnh tản mát lục sắc nguyên lực, bay một mạch ngang qua khu quân doanh thập cửu, chả mấy chốc đã đến vùng hiểm địa, liền không ngần ngại mà tiến vào khu vực sâu bên trong tàn tích.
“Đây rồi!” A Diệt vui mừng thốt lên, hắn đã cảm ứng được ấn ký mà 5 năm trước có nhờ Ma Quân lén gieo lên thân thể Vân Chi. Trước đó vì quá xa nên không thể cảm ứng được, dù sao sau 5 năm thì tác dụng giảm mạnh rồi, lúc này đã đại khái biết được vị trí của nàng ta, còn cách hắn gần trăm dặm mà thôi.
Đang phi hành tốc độ cao chợt chậm lại, A Diệt đã quét thấy sự tồn tại của kẻ gây ra chuyện này, ánh mắt hắn âm lãnh miệng lẩm bẩm: “Nên giải quyết tên khốn ngươi trước!”
Phía dưới một thung lũng âm u, có ba thân ảnh mặc y phục đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông đang chậm rãi phi hành, cả ba đều thuộc Bạch gia. Thung lũng này có mức độ nguy hiểm rất cao, Luyện Nguyên cảnh tới gần chắc chắn phải chết, nên ba kẻ dẫn đội này đã ra lệnh bảo đám đệ tử cấp thấp chờ ở bên ngoài, còn bọn chúng tiến vào bên trong xem xét.
Đi đầu chính là Bạch Hóa Nguyên, kẻ có tu vi cao nhất trong ba người, Hiển Hóa cảnh trung kỳ. Hai kẻ đi ngay phía sau là một nam một nữ trông còn khá trẻ tuổi, tu vi chỉ là sơ kỳ, họ luôn lấy tên Hóa Nguyên làm đầu, nghe theo sai bảo răm rắp.
Trong lúc ba người bọn chúng đang cực kỳ cẩn trọng, âm thầm phi hành chậm rãi tiến lên từng chút, chú ý mọi biến động nhỏ tại thung lũng u tối này, thì tiếng gầm phẫn nộ từ trên trời cao truyền xuống, khiến cả ba giật bắn mình!
Một đầu tử sắc giao long lao vọt xuống, trong miệng còn ngậm vô số phù bạo, ngay khi tiếp cận bọn chúng, giao long lập tức há miệng cho phù bạo phát nổ. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, đánh cho bùn đất bắn dữ dội, không biết từ đâu có rất nhiều mộc kiếm bay tới, công kích cả ba người khiến họ càng thêm chật vật.
Thân ảnh Bạch Hóa Nguyên thoát khỏi đám khói lửa, quang tráo đã vỡ vụn, trán chảy đầy mồ hôi lạnh mà đưa mắt nhìn nơi vừa phát bạo. Khi làn khói cuối cùng tan đi, lộ ra cảnh tượng trong đó khiến con ngươi hắn ta co rút, trước mắt hắn chính là Diệt Chúng Sinh, mỗi tay xách theo thi thể của một kẻ Bạch gia, trên cổ ai nấy đều có vết đao chém.
Hai tay A Diệt tùy ý quăng hai cỗ thi thể một nam một nữ đi, rơi tõm xuống dưới thung lũng đυ.c ngầu, cá sấu táp liên tục. Ánh mắt hắn chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm gã trung niên đang hoảng hốt trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như nói chuyện với cái xác chết vang lên: “Ta còn chưa đến tìm ngươi tính sổ, vậy mà ngươi dám ám toán sư điệt của ta, đúng là chán sống mà!”
Bạch Hóa Nguyên mở miệng định nói gì đó, thì bạch y thanh niên trước mặt đã lao vυ"t tới, khiến gã vội vã tế ra bảo cụ phòng ngự. Một đồng tiền xu xuất hiện, hóa lớn như mặt bàn, cản lại một nhát chém cực mạnh từ chiến đao trong tay A Diệt, hắn âm lãnh nói tiếp:
“Lúc trước là ta, giờ đến hậu nhân của ta, đường đường là một đệ tử tinh anh uy tín lâu năm trong tông, nhưng chỉ biết dùng mấy trò bẩn thỉu hèn hạ mà thôi, ngươi tốt nhất không nên sống nữa!”
Hóa Nguyên chật vật chống đỡ trước thế công như sóng cuộn biển gầm của A Diệt, hắn không tin nổi một kẻ có tu vi tương đương mình mà lại có thể áp đảo bản thân mình đến như vậy. Càng không thể tin tên tiểu tử trước đây hắn rất coi thường, nay đã có thực lực để áp đảo hắn.
Gã Bạch Hóa Nguyên này cùng thời với Dược Trọng Bình, nay đã ngoài hai trăm tuổi rồi, nhưng tu vi còn chưa đạt tới viên mãn trung kỳ Hiển Hóa cảnh, đủ thấy tư chất hắn không cao. Nay thấy một kẻ có tư chất còn thấp hơn bản thân vô số lần, đuổi kịp mình trong thời gian cực ngắn, khiến hắn không muốn thừa nhận.
Chiếc búa lớn đập mạnh xuống, phá tan vòng quang tráo tạo ra từ bảo vật hộ chủ của họ Bạch, khiến hắn hoảng sợ tột độ tức tốc bỏ chạy, hắn biết nếu còn chậm trễ chắc chắn hôm nay bản thân phải chôn thây ở đây. Lúc này hắn muốn chạy ra phía đám đệ tử bản tông, chỉ cần ở đó thì A Diệt sẽ không dám gϊếŧ hắn trước mắt mọi người, nếu gϊếŧ hắn sẽ phạm phải tội sát hại đồng môn.
Nhưng Thoi Độn Thiên là bảo cụ phi hành có tốc độ hàng đầu tại cấp Huyền giai thượng phẩm, chưa kể bảo cụ dưới chân gã Hóa Nguyên chỉ thuộc cấp trung phẩm Huyền giai mà thôi. Vèo một cái A Diệt đã chặn đầu lão ta, một cước tung ra đá bay hắn đập mạnh lên vách đá phía xa.
Lau đi vết máu trên miệng, Hóa Nguyên ngập tràn sát khí, điên cuồng xông về phía A Diệt rồi ném ra một tấm nguyên phù Hiển Hóa cực hạn. Mắt thấy vô số phi đao trắng bạch bắn tới như mưa, họ Diệt liền trốn vào bên trong chuông vàng, nâng mức phòng ngự lên cao nhất có thể.
Oanh long long một hồi, A Diệt nhanh chóng thoát ra khỏi chiếc chuông, đã thấy thân ảnh Bạch Hóa Nguyên chạy đi xa, ban nãy hắn ta làm bộ tức giận lao lên như muốn tử chiến chỉ là để đánh lừa mà thôi. A Diệt tức tốc bay theo sau, tế ra chiếc đao hình vòng cung, bắn ra những luồng sóng quang đao khiến kẻ đang bỏ chạy lảo đảo.
“Ngươi nhận ra thanh đao tròn này chứ?” A Diệt tựa tiếu phi tiếu hỏi. Hóa Nguyên nghe vậy liếc nhìn lại liền hoảng sợ thốt lên: “Đó là Xích Luân Phong của Bạch Thế Vinh sư huynh!”
“Đoán đúng rồi, ngươi sẽ được thưởng!” A Diệt truy đuổi chỉ còn cách kẻ phía trước chừng mười trượng, liền giơ lên chiến đao, tích tụ nguyên lực. Bạch Hóa Nguyên hoảng sợ vội vàng thôi động một tấm nguyên phù phòng ngự, bản thân thì phi hành lượn lách chứ không theo một được thẳng.
“Khát Huyết Tuyệt Trảm!”
Diệt Chúng Sinh hung hăng bổ mạnh tới phía trước, lưỡi đao phát nộ phóng ra một luồng huyết sắc đao quang, gào thét bắn tới thân ảnh Bạch Hóa Nguyên.
“Xoát!” Thân thể gã ta tứ phân ngũ liệt, huyết nhục văng tung tóe, không lâu sau liền bị hút tới phía luồng đao quang huyết sắc, cả đám tạo thành một quả cầu máu nhỏ. Khi A Diệt bay đến gần, cầu máu lập tức dung nhập vào lưỡi thanh Phệ Huyết chiến đao, khiến nó đỏ lên trông thấy.
“Thần thông được thức tỉnh từ bảo cụ Địa giai loại công kích quả nhiên bá đạo.” A Diệt vui vẻ thu lấy nạp giới cùng bảo cụ của đối phương, sau đó tức tốc rời đi, tiến đến vị trí Vân Chi.