Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Hoàng Đô, Hoàng thành, nơi phồn hoa nhất Phần Quốc, hiện nay Hoàng thất tổ chức lễ hội lớn, thu hút vô số nguyên sĩ toàn quốc đổ xô tới, khiến nơi đây càng thêm nhộn nhịp.

Tiến vào bên trong tòa thành nguy nga tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, ai nấy đều trợn mắt trước cảnh tượng phồn vinh nơi đây. Từng tòa lầu các cao chọc trời, mây trắng lượn lờ bên khung cửa sổ, l*иg đèn có mọi hình thù đẹp đẽ trôi nổi khắp nơi, những luồng hào quang từ kì thạch quý hiếm soi rọi các tòa kiến trúc to lớn xa hoa, tạo nên Hoàng thành sang trọng.

Nguyên sĩ phải tính hàng vạn, phi hành khắp mọi nơi bên trong Hoàng thành, trông vô cùng bắt mắt và náo nhiệt. Nhìn lên tầng mây cao, chính là lối đi của tu hành giả uy danh, lúc này có không ít luồng độn quang đủ mọi màu sắc phi hành qua lại.

 

 

Tại nơi ngư long hỗn tạp như thế này, vậy mà không hề có xung đột xảy ra, ai nấy đều tuân thủ quy củ nơi này, ít nhất mặt ngoài là như vậy. Chỉ cần chú ý quan sát cũng có thể thấy không ít nhóm binh đoàn vệ quân, tuần tra khắp mọi nơi bên trong Hoàng thành, đảm bảo nơi đây không có kẻ nào quấy rối.

Nhóm người Tọa Sơn tông gửi phi chu tại khu vực để phương tiện của khách quý, được một vị tiếp dẫn sứ tới tiếp đón, không sợ đi lạc bên trong tòa thành khổng lồ rộng hơn trăm dặm này. Tiếp dẫn sứ là một nam tử thanh niên, tộc nhân dòng chính của Hoàng thất, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ.

Bốn thân ảnh phi hành vào trong Hoàng thành rộng lớn, khi qua cổng lớn còn được các binh lính tiếp đón rất long trọng, không như những kẻ khác, phải nộp phí thì mới được vào trong. Tiếp dẫn sứ tên Chu Kình, hắn dẫn ba đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông đi dạo một vòng tại nội thành, giới thiệu không ít nơi hấp dẫn, sau đó mới mời họ đến nơi nghỉ ngơi của khách quý.

 

 

eyJpdiI6InVMcHFwRE93SVgzWmdoankwOVRIdFE9PSIsInZhbHVlIjoiOGhHR3pSMkg1NDFRVUxmR3JSVExcL0dNU0JKTk1qSzRMemY4ekVXM0xscUxuTmhwNnQ3alwvbXBTOWZxOUNXVkdMR056VUd3ekp6Q1RwVGdJXC9BOFVwR2dCSWZQYTYrZ2YwOHkzNWhXUzVzUGJjZTQrUlJrVW9kalM5U1pTaGhxT1E2QlF3Vnk1NThOUHFMNjk1b1h4T1NOejZVNGw1NzZtVUVZd0lCcVpmcVNzdzIxayswTEQ0SVwvZytpT2w2TWxlWlF5OEpLNmVVY04yelYwMFBXN2toUlFybDJxQjR5am51U3o2bXBiS3BNOUFHcHlaajNSb1JZNWlkbkp6ODZXdURiN0Fyc2hHcU5SZ2lKQzVVcmFCMkVWQ205ZllJeXI2ekRRODNQTnZNRW9jQ3duWGVLUmYra1wvMzZheFZ5S29IeTAwMmY0N0hadWlkTkRXRVZSZ1JyM2pzXC8zcGR0bWtlbXRnZ091V1pyeGhYYjJnKzhvUUQrWmdkSkc5NVQyXC9qOGd6S29ZdW9SOVNIanVlWmx1Q25KMHFscU9VTTFIaWcxQ2c5MnJZUEQ0Q2lCamxVWTl2ZnZqNDZoSEJIandQZFpHTlFuMnF3NmpBb2tQcE5McVRYKzkzTUhEd21SWWxNMjUxcVEzdFhKMDRpTm9ZYnRSdmF4NUV2VUxhSVNQQzRaUjJCdVFuV3N4T08yQmFpTGdTdWoxWHdTXC9Nd1V5dko5SVlxaVBEcUQ4TzJtdjR5aStPcnVqRGFYc0ljdjlMdDF3UHNNSVZkVFFkTXBObTlvM2tyQklXMGZNelwveHlFc0c5SnNnQ3lYSnJKUm94UlAzSkJpTjg2MEIzSDkzRjhyM2k3VTdNc1drdW9yRjlxSHZjRzZnUDFvZVdvanZLNUlISGIzbFl3QXBtNnRFMnhkeXRRYnRUa0VvOXNmK1NXR3V6dXlxQ2NiU2x0ZExCeXJDVGhmeUxCQ0tVQm45a2NLNEtENUtcLzEzZjlNdTQ3SXVxWlZLVEJnVHgxSGE0K3ZvdndrTUlHVDByeW9EYk9XaXRCaGNtYjFPYmE2bit4Y2U0QjFzYkxnWWpwUHVwV0FUUEF5Q2dBeVVCdXYxUzM3aDI5ZDZFMmVZajY4SGFsY2JKNE5VZTN0NmhrZVZmRnQySnhaOUU2XC9Nc0tkM1ZCcHZZVUtZOTNCWGdITTJXWFh2MzE0b3RteGI2OTV4dWhIUTl0UG5xVTZTbXNUYTNvTEZwUnhUOGZUNTJtV3V0OWJTSlJwb3BydVJCSVd4MFB4NEdrdXZoT1RRVmlGdXNkYnhvSzl1UVN0VVhHdHBXWE4zUmdRUm5mZTZ0djJZXC9hcmxpSk1nQ2hCTDBZekdIVHFaYWRBWlNjYlwvcStCd21XNDlEZWdjUHRzdlJTM09EdDczSWNmUDg1SE9wMkRzUDZ2dHhKOGh0cUdqelBcL2w2c2NpNjZmZ3ZsK01pOXZrdzBGKzJmdXZRSFM2QVEycHJTXC9EZ2JNSW93YnB5RGt4QjhwdkNKanI3bFJsb0h2ODVKTm5PWEdcL1JrdFBtdnJKQzlQQ1BhcVZtMGZmK1diYURWZHBBYWtQM1dROUNVOWJieEhTc05CcVZFOFwvN2RQVjA4S0lSQTA5ZGY2ZUgxVUk5SDczYTl5amhIRU82OVVTYXI5OE1ZaU9jN2RmVjcyRUlObjY1ZlVqZXFvQ2lJRytxZ0hwK1NBS3ZDMUlLSHZueXlLNllsNHdXZU1LcU9pcFI1MUtDR3VXdEF3U1lMQW0xU3VGTW9yRDY0U044M3htY25hdDc5SlFxV0F0SE1mUWRqWXI3UnpSSzNUOCtIaVRUbm1RRHY3a1NObkFGcVdVUGF3UEdNeGZCZjl3WTJ6eHFcL0crWk10MUpVeGRJNXZzOXUxVXF3bVU2Z1REcnFcL0FHNlNFZG44dVhmQzRQdTdKNWR5eVpFQ2hUUmFRc3RFU1BvWHhSWUhaNDc0aFlWU2RpRlpRRkE1SVU2WTkwWXRhdEdPQnNMOUVWd3Y2Mk1SdkU3NG96R0J3bk9odUlmaGlFZ2FNSWxkbWd3M3pOZ1U0cW1jdHlKU0pxalJISzMrXC9UclNzNlJwZlNWM1Nyb05ncWlxUitISzJoalFmTHRITGF2Ym9cLzRBdTFpZkRUd0czc1g2eTZkMHlucVJkdVQxOHNtRXBhVlVINU1Yb0IwQjN6cXFvdjJ1endQRExQWlpiVUFMOVdkUW5kYll3bXVYUUJTT0JaVjNmTElEQ00xRFpcL0JoM3dvNkJUdHZ4aGVUWG9YR0kzc0I4R2ROUUhpSmNpenFRUjd2K21pK2pNMGx4WWE4VzZRdTVKZmUxOUZDWEI1UzRVUkczaVUyWFV3SCtlcHdwY0hENXVMYXU3enlsYXk0WWVBQVAxZWhKQnRoVWx4eVVvczVPUjltSjA1RWFXeGg4aUlac2ZJNjJwdTZGQSs3YWtOZ2p6XC9QUVpEUWlOVThFcnBKRDVlOEt0TnVvTDFCT25rRzVWWmpBMlBZMnViQlc3RFhsS2RCOEdTOU5CR1ZOYlRick52dzgzVmo1Z3phUjVGWHRpQVBlbVk4TmhOYkdURGtHMFkxQmQyVHhqSER1RDdXR1pNZmtwZjBabGlDVHZaWWp3YUhwN3RRWHNKU3pmIiwibWFjIjoiOGEyNTEyOGEyMTMwMGEyZjRmNGZlZDY1Yzg4ZjQ4OTYwZGI1Mzk1OWQ1YzdkYzIwYzEwZGIwNzQ1OTliMDZlZCJ9
eyJpdiI6IlRtaEhJQ2Q4WmZiSWpVQkJRUWpubGc9PSIsInZhbHVlIjoiNnJLTVJ3UTkrVHRBTVwveDN0VGNyQXZEU29WOWwrNk4ydUlLYkxcLzcxMTJlVlwvbm1NS0pqNjhya3dTUnkrUnJSMVJadVVwVGVFNjdMSkJSUDB2WUxna2JcL05oQ3Z0YUJNd3NHMmlPcHB1aDNrPSIsIm1hYyI6ImI3ZmJmMDMzN2RlYjQyZWM1ZGY3OGIxNGZmOGFlYTk0MGMxZWU3ZWI1NmQxZjdkNjQxNTFhY2UxZDBlMjEzZDIifQ==
Chu Kình giải thích rất nhiều, cung cấp cho nhóm người vô số thông tin hữu ích, khi mở miệng nói mắt hắn luôn nhìn tới phía Lâm Mị. Từ khi mới gặp mặt, tên này đã bị dung nhan của Lý Ngọc và Lâm Mị hút hồn, nhưng Lý Ngọc rất lạnh nhạt, sắc mặt luôn xa lánh kẻ khác, nên tên này chỉ còn cách kéo gần quan hệ với Lâm Mị.

Lâm Mị rất thích chơi đùa với nam nhân, muốn thấy bộ dáng say đắm của họ với bản thân mình, nên suốt chặng đường luôn tươi cười, hỏi han họ Chu này, khiến hắn như trúng phải bùa yêu. Vẻ kiều mị dụ hoặc pha thêm chút lẳиɠ ɭơ đó, mấy tên nam nhân chưa trải sự đời, làm gì có ai cưỡng nổi cơ chứ, lúc này trong mắt hắn chỉ có Lâm Mị mà thôi.

Mà tên này được cái có nước da trắng, gương mặt ưa nhìn, gọi là thuộc mức khá, khiến cho họ Lâm có hứng trêu đùa. Chứ gặp mấy kẻ dung mạo tầm thường, da thì ngăm đen, người cứ như khúc gỗ giống tên đồng môn nào đấy, thì có thích ả tới mấy ả cũng chẳng thèm thả thính làm gì.

“Một tuần nữa đại hội mới khai mạc, thời gian này mọi người được phép hoạt động tự do, nhớ đừng gây ra rắc rối gì là được.” Lý Ngọc phân phó một câu, sau đó sắc mặt lạnh tanh cầm lấy tấm lệnh bài, đi tới một tòa động phủ rồi bước vào bên trong, bóng lưng biến mất.

“Vậy tại hạ cũng nên đi nghỉ ngơi đây, phải hảo hảo hưởng thụ khi ở trong động phủ xa hoa như thế này mới được.” A Diệt ôm quyền với thanh niên tiếp dẫn sứ, sau đó không chậm trễ mà tiến vào động phủ của riêng mình.

“Mong Diệt huynh thỏa mãn với sự chuẩn bị của Hoàng thành chúng ta.” Thanh niên Chu Kình ôm quyền đáp lại, sau đó liền quay sang chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt không dấu nổi từng tia hư tâm.

“Tiểu muội còn chưa tới Hoàng thành bao giờ, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, nhưng ban nãy còn chưa được ghé chơi tại những nơi hấp dẫn. Hiện tại công việc đã xong, Chu huynh phải dẫn ta đi chơi hết tất cả những nơi thú vị đấy.” Lâm Mị liếc mắt đưa tình, làm ra bộ dáng nũng nịu.

“Tất nhiên rồi, Chu Kình ta sẽ dẫn Lâm muội đi tới tất cả những nơi thú vị trong thành, đảm bảo muội sẽ rất vui.” Họ Chu cố nén dục hỏa, tươi cười đáp lại. Thân ảnh hai người ngự khí bay tới khu vực đông đúc tấp nập nhất trong thành.

Thác nước chảy róc rách, cây cảnh kì dị đẹp đẽ, cá cảnh bơi lội, đùa nghịch dưới hồ. A Diệt cảm thán không thôi trước những cảnh vật trang trí bên trong động phủ này, những người có tiền có quyền, quả là luôn biết cách chơi sao cho xa hoa nhất.

Trên chiếc bàn lớn được điêu khắc từ hiếm thạch được đặt giữa động phủ, có ngàn khối nguyên thạch trung phẩm, cùng một bình đan dược quý giá trên đó, có lời nhắn là kính tặng người tiếp nhận động phủ này.

Chưa kể mọi đồ dùng nơi đây đều giúp ích không nhỏ cho quá trình tu hành, nước tắm có tác dụng tẩy tủy, hoa cảnh cắm trong lọ tỏa ra hương thơm của áo nghĩa tu hành, nhan thơm có thể tăng gấp đôi tốc độ tu luyện, bồ đoàn tỏa ra lợi tức giúp tránh trúng độc.

“Đây chính là cuộc sống hàng ngày của hậu nhân dòng chính Hoàng thất sao? Quả nhiên cuộc đời mỗi người khác nhau như rãnh trời, kẻ thì sinh ra đã ngậm thìa vàng, kẻ thì đến một bữa ăn no đủ cũng chẳng bao giờ có được.” Hắn ngồi tại xếp bằng trên bồ đoàn, kiểm tra tìm hiểu một vài vật phẩm kì lạ trong động phủ.

Hắn cũng chẳng lạ gì với sự nhiệt tình của Hoàng gia, bởi vì Tam đại phái hoàn toàn không sợ gì Hoàng thất. Nếu xét riêng lẻ, thì bất kỳ thế lực nào trong Tam đại phái đều có thể đối đầu ngang hàng được với lực lượng Hoàng gia. Nhưng ba thế lực đỉnh tiêm hơn ngàn năm nay vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, động vào một có nghĩa là đắc tội ba, đến Hoàng thất cũng phải dùng lễ tiếp đãi.

Mấy trăm năm nay Tam đại phái mới có chút nể mặt Hoàng thất của quốc gia, vì Quốc chủ Phần Quốc đời nay, chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trên đất nước này. Như những đời trước, danh hiệu đệ nhất luôn nằm trong tay những người đứng đầu Tam đại phái.

A Diệt từng nghe kể xa xưa trước đây, người gây dựng nên Tọa Sơn tông tên Toạ Sơn Khách có được danh hiệu đó, và được công nhận là cường giả mạnh nhất trong lịch sử Phần Quốc.

Có thể coi quốc gia này là miếng bánh được chia thành bốn phần lớn, tại trung tâm chính là lực lượng của Hoàng gia, người cầm quyền toàn đất nước trên danh nghĩa. Vòng bên ngoài, chừng tám phần còn lại, được chia ba phần, mỗi thế lực trong Tam đại phái nắm một phần.

Cho dù có không ít thế lực cùng tổ chức lớn mạnh, được coi là nhất lưu, nhưng so với Tam đại phái vẫn chỉ là nít ranh mà thôi. Cái gọi là thâm căn cố đế, đứng trước sức mạnh tuyệt đối chỉ là câu chuyện cười. Nếu Tam đại phái thích, có thể lũng đoạn toàn bộ Phần Quốc này, đến cả Hoàng thất cũng chỉ là cái tên được ghi trong sách sử mà thôi.

Hiện tại đại diện cho Tọa Sơn tông, một trong Tam đại phái tới đây dự lễ hội, A Diệt cùng hai người kia biết bản thân mình ở vị thế nào. Không kiêu cũng không xiềng nịnh, phải ra dáng đệ tử kiệt xuất trong thế lực lớn, mọi hành động đại diện cho thế lực sau lưng, phải suy tính cẩn trọng. Nếu bị khıêυ khí©h, đánh không cần nhìn mặt, kể cả con cháu Hoàng gia cũng không phải sợ.

Không nghĩ nhiều về thân phận hiện tại nữa, A Diệt lấy ra một tấm bản đồ lớn, bắt đầu nghiên cứu. Trong đây ghi toàn bộ phân bố thế lực tại nội thành và ngoại thành Hoàng đô, có thông tin rất tỉ mỉ chi tiết, được cung cấp bởi tàng thư các Hoàng thất.

Bỏ qua mấy thế lực nhất lưu, đôi mắt A Diệt tìm kiếm một cái tên trong đầy rẫy thế lực nhị lưu, chả mấy chốc đã dừng lại, miệng lẩm bẩm: “Đây rồi, Khôi Tu, nhị lưu thế lực chuyên nghiên cứu tại lĩnh vực khôi lỗi, danh tiếng tại vùng địa thành Tân Trung này cũng không phải vừa, được không ít nguyên sĩ biết tới.”

Nghỉ ngơi chốc lát, hắn liền rời khỏi động phủ, chậm rãi phi hành bên trong Hoàng thành, ngắm nhìn cảnh đẹp cùng độ phồn vinh nơi đây. Hắn hướng tới nơi tọa lạc của thế lực tên Khôi Tu trên bản đồ, nhưng hắn không vội, trên đường đi hắn rẽ vào không ít chỗ, phần lớn là mua vài ba món đồ kì dị.

Trong khi đó, hai đồng môn cùng hắn tới đây, cũng đều đang rong chơi trong Hoàng thành rộng lớn này.

Lâm Mị được Chu Kình nhiệt tình dẫn đi tham quan rất nhiều nơi, hiện tại đang bước đi tại phường thị tấp nập. Hai người hiện nay đã tới khu vực cấm phi hành, chỉ còn cách tản bộ giữa dòng người đông đúc, như vậy nàng ta càng tiếp xúc gần với nhiều người hơn, giờ đã có cả tá đàn ông chạy theo nịnh hót rồi.

Một nữ tử xinh đẹp không kém, chỉ là vẻ mặt luôn lạnh tanh như người chết, phi thường vô cảm. Lúc này đang có chút nghi hoặc, phi hành tại ngoại thành Hoàng đô, không hiểu sao mơ hồ cảm ứng thấy một điều gì đó khó nói nên lời.

Ads
';
Advertisement