Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Nha đầu ngươi có biết nếu hôm nay ta không có mặt ứng cứu kịp thời, thì ngươi sẽ ra sao không?” Dưới bầu trời đêm, trong đại sảnh tại động phủ của A Diệt, sắc mặt hắn mang vẻ tức giận, ngồi trên ghế chủ vị mà nhìn thiếu nữ đang quỳ trước mặt. Vân Chi quỳ giữa đại sảnh, cúi gằm đầu xuống, đôi lúc đưa tay lên lau nước mắt, không dám mở miệng.

Nhìn bộ dáng đó của nàng hắn cũng không muốn chửi thêm nữa, thở dài, ngữ khí hạ xuống: “Ta và Dược sư huynh không phải quỷ nghèo, sau này khi ngươi đủ khả năng đột phá cảnh giới, sẽ tự biết cân nhắc mà đưa cho ngươi những vật hỗ trợ có ích. Nha đầu ngươi chỉ cần ngoan ngoãn tu hành, chăm chỉ học nghệ của sư phụ truyền cho, không cần phải mạo hiểm làm gì cả.”

“Từ giờ tập trung tu luyện đi, bớt giao du với nha đầu Tú Lệ lại, từ nay không được ta cho phép thì cấm rời khỏi ngọn núi này!” Hắn phân phó một câu rồi phất phất tay, Vân Chi như được đại xá, thi lễ rồi lui đi: “Đa tạ thúc đã giơ cao đánh khẽ, từ giờ Vân nhi sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của người.”

 

 

Thở dài uống hết tách trà, sau đó hắn chậm rãi trở về gian phòng của mình, trên đường đi Ma Quân hồ nghi lên tiếng: “Chẳng giống ngươi chút nào, nha đầu kia đâu phải họ hàng thân thích gì với ngươi, vậy mà một kẻ gϊếŧ người không chớp mắt như ngươi lại quan tâm nàng như thế, có ý đồ gì phải không?”

“Bớt nói nhảm, ta đã nói lý do cho ngươi từ trước rồi, cảm giác tương lai thành tựu của nàng rất cao, có thể giúp ích cho bản thân, nên nhân lúc nàng còn nhỏ yếu thì bán cho thật nhiều nhân tình.” Đóng cửa trang viện lại, hắn nhàn nhạt đáp lời.

Ma Quân nói: “Đúng thực nguyên sĩ có một loại trực giác, có thể mơ hồ trông thấy sự kiện lớn trong tương lai, nhưng một Hiển Hóa cảnh nhỏ bé như ngươi làm gì có loại năng lực ấy. Thôi, thích nha đầu kia thì cứ nhận đi, ta mà ngươi còn muốn giấu à.”

 

 

eyJpdiI6IjV6ODVlb1wvWk5OOTdHVkc5UVB6REV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhmdzczcFRibnA1TU1xXC9idEZ0SUZkK0ZaUXg2UXZaSGlCYUVlclZ5T1E2WUVkbm9sdVNZXC9BUERJRnJ1bzBMd3lSMzBYTkRuZTVFd2podzhQaHJsMGRrRE4wMmFJZWFCRmV6eXUxekxWMWRJOTVFK3BnbEdxeDdnRGhcL0FLXC9IWWNvbWIzU3ZnSHlNVVJuZmFvdmNyVUdjWVFBS1VHUU5qanl0ZjNNYjYzNk1TK1BadUhzU0JEN0QxS2o2MzRScFJiT001ZktaSWNweGhoQ1VDYlN4YjhnV1UxMnpxYm1tMFloeHNLV3JRSmJ5TGxZTktvVXV3VWpXVXRDbnkrWHhoaE45aG5cL2hZcW9aS1BLWDdQS2xWUFdyWTZLZXg3azdDcUZLUjhXdDNSZDd0K2U4T1hhaUFsdGVFdWNsSFBaNlFGeUtnS1E3NXVWb1diWHBrUWdrRkJmWE9WaFRZeitrSWJkd09zYWxTMmhQNFpvRDNSTXBYVGlyTXpPVlFhRUtVVjJcL2FiMVJPaEsxZXpvamcwZzQ0K24yTTRWMHNwRExsMEErczdBRjVLbGVDYmlYQjNudzBPMzViXC8ydkltM0VNbnRiMmV5SFJ6ZDVxMGk5Mk1BTElSNkJycUlMTnh6SjJvZWx1MDlmTFROREE5WUVkZU9cL1puMzRsWUxSVFZzVW9ZVHNjS1AzWU1naHFjbStaSVwvbjBJUFhJeEJUcXRsY0RmcjIzcUZkM09CQlBGWTRqbzJ1aTNxdFM1U2F0K3hsc2xyeU5Cc2p5NUdOMkYrOUdXTmZ4c21OTlNESGE1c3AxRmNYdmhBc3l3TWg1TkEzRHRzUkJKVzF2RVZzXC94dU9zMEg3NFRkWWRsOEI1Z3VJVjMwKytVcklPRkJjZ0lRM1RPZitQSU9QXC9GQWx5U0U5OEVZQmRTWExrUjQ2TWhjZ0drd1pXR3JVYVBTVjlGMzcySnJUTk1ZRlN4MmtuWjJwN3ZtRmdQKzc2aWcyWHh2cGpYMGpjREF1cDNXeFFUa3hSRlpURW9iSnd6YVdjU2piSWZ6enpQd3dYdUo1M0tKXC9LT2tDMWpSdGlkcEhKN0hIdlVJRUpyZ2RnXC9keGxkc1ZcL1dWcjl5blVDRlZYRjZhMEVUSmI0aDVZTzZkZHo5NklUQldZY3c5cmdqRG9mOGtzNHNGUXJSOUFmM2lkUlwvc1NTUm1hTW1GMU1nWFhIRXJRKytjdFpUaEFpWFwvbTNxOHE5NG5NcXNvWDRsVnA4cU9BNWpweUNjQnlHT052UEtsemQxR3NtcllPN1VIcUd0cFd2UW1ISng2UTM0TVZ1dVBnRmpcL1ZvK0VFbXZhalwvaTZUMjhIQTJJNGlYTWczSDAyRzFRU2dWaWJVMnZWckc5VkxYSHlHOGlQTGppTENQM2o4ZzFuNHVuUVRaVm5jU0JOUG4zclQ2WnZJNEtyckE4SnpneHkyWEZPRUdZVWUyOG9ZZ1dcL0E2RE14TjQ2ZU5kdFRpZ1I3MGkyUlArTXBZMWhXblZLMGhzV0xiaEVlSzJHNkY5OElMZlJOV3RHbEJ4YWpYaFdSZllrK29KaVh3aHJPdnZXTEhtRVwvMVUzNFlmeUhyanpXbEdtK1huWW9ZbmlxXC80YnVXRXE2b1FET0ZWdHRiMVBHVEhDQWprS01Ya3c5VExaTVhTVXNsXC94TExLbVREa3FTS0hneVptQlF6eVwvSFRDc2diQkhKREN2UkxRUkt3NnlJSlFCUHpWTWowWENXRWhmb05jVDlSMzFvVGE4V0pETWptY1RcLzRSbUo3aFJWajdKTnJlXC9ueWF3UWR6V0JOOFNhMitQaHdkXC9kMVUwRVJucjhxU2hpbDEwYkhUbmlLSmU1Z2lIUURkbXVHcnU5N3l4T284elwvVFNmU2Q2OXVJamN2dTRTdjA5ZmFTWUVnNGxHbDhIV2I5OHdleml6cUpybXVZejY4TkN2MHYwdTI0ekE3VVFMQmRNdG9LVit2YmNjcDlZZ3pjUnViYlpoM3lpVmRNVklkbDFDSGwwa0diSVRUS1YxMzZpUmlnWWIzb2ZcLyt0ZXBmdXpBVEhKSEJ5eFFiMCtcLzQzdk1BbnZXSm9SN2EwVzQrTzlVNkVIT1ZwTWlZb1U5aExnUWs5bDVaU1o0VWYxR2xEZ0dsQThSRFRJbXc3c0lhYUt3UWdlMitzVGNcL1hqWkRVbWhTRWlwUFd4MVRkYVd1S0N2TUZRdTNNWjhwRWsrRGY5eFhYWVFTekRpc3FTbDBKS2R5ZmlWNG5zdlBFRE1VMk0wcXh0b01cL1BEb3F0ZEd4ZTBsNWFER3ZCYktYcU5HckJiY3pVOVkwS0RLelwvclZcL2xPM2lNNVZiZ1hDRGszVVNUeGNaU2hUbUZqUWRvZlEwTUtPbHlyT2Vra0J3dXlPbEl4OVwvU2o0K3owdDEyaHJpRGlGSnF4VjFxVE5nNG9uZGJXTENuQUxBbDZCZnNUdG54ak9oVnZkVWplSjlSMmxDb2tMZkJqam1meFwvSkE5SjFjNlZaUkttejRmeW1kZWVwNHk0U1BURG1HT2U0SFhYN2NId0wxdjg3VUhEWVpGcnFSQytcL1ZlN3gzNDBCTTIwRXBYV0N1dW1qcVpMRGxEcUN2MXpyclwvV0MxbUFkNnZyRTRkdGlabDM3a2pnNlE0VkRUZGY0YXBEa29TdjBsdGNSUlc2QVRIMTc0emRNK2Z1cFFscXRnVkJrWUN2TTE1MFU4Uk93blRvOGU2SUJQUG5lamlkcGx5MnpBTDF5NEJWMmxEeXc4SmxaaElpTWVGbHdQRURvcTIzemZFM3Q4NURZVDV2T0dPSnEiLCJtYWMiOiIwOTRjY2ZkN2U2NTM0NWFiMTc2NDE1NGZhZDgxYjE4ZjVlMGYyZDMzNzBiODZlODEzNWJkZjYzNTE5ZGI5ZWI1In0=
eyJpdiI6ImQ5ZnB2QUZPYWpSeWV1RlJmZE84NGc9PSIsInZhbHVlIjoiNzJoNm91VGJZd0NcL1pocEh4RGxDcE1UMzZYTHJrUStNQ1FFU3JqNVdHNTNTeXJWMlQzZVhhc0xVZThpODlWb3VSWWViaFhXNlVaRlQ4dTB3NExGd2NIRlpBMW5cL2t1c1dZM2FLOUNCY3o3UT0iLCJtYWMiOiI3ODMwN2NlNDk2ZDA5ZGRjODlhODQwYTYwN2M3MzE1ODE5MDk2MTE3NzA3Yjg3NzZlMjNlZDgzZjc3Mjk5NTMyIn0=
..Tuy ta không phải chính nhân quân tử, có thể coi là tiểu nhân toàn dùng mưu hèn kế bẩn, hay ngụy quân tử, thì cũng không khốn nạn đến mức làm mấy chuyện ghê tởm ấy.”

Ngữ khí Ma Quân hòa hoãn nói: “Ta nói đùa thử lòng ngươi thôi, chứ ta cũng đâu có ưa làm mấy cái chuyện kinh tởm ấy. Ma tu chân chính là tu luyện công pháp hắc ám, thiên về nghịch đạo, không theo lẽ trời. Chứ không phải như cái đám tạp nham, mượn danh tà sĩ để làm việc ác kia, nói chung chỉ là một đám con hoang học đòi làm ma tu.”

Gật gật đầu, A Diệt không muốn nói về vấn đề này nữa, hắn kiểm kê chiến lợi phẩm rồi phân loại, sau đó chuẩn bị đi ngủ một giấc, từ mai lại bắt đầu bế quan lâu dài.

Hắn như nhớ lại một tình huống ngoài ý muốn hồi chiều nay gặp phải, liền lên tiếng hỏi Ma Quân: “À phải rồi, ngươi cảm thấy vị tiền bối hồi chiều nay như thế nào? Sao ta cảm giác người đó phi thường thâm tàng bất lộ vậy.”

“Ta nghĩ là cường giả ẩn thế, cũng may người ta không có ác tâm muốn giải quyết ngươi, nếu không khó mà giữ được tiểu mệnh rồi.” Ma Quân nghĩ lại cũng cảm thấy sợ, trả lời một câu rồi không nói gì thêm, như thể y cũng không muốn nói nhiều đến vấn đề này.

................

Đầu giờ chiều nay, sau khi diệt sát được lão già mặt ngựa, báo mối thù năm xưa, A Diệt cấp tốc trở lại nơi hai thiếu nữ đang ở, rời khỏi khu vực đầy rẫy nguy hiểm đó. Nhưng lộ trình không hề thuận lợi, vì trong lúc một đường chiến đấu với đối thủ, hai người đã gây nên tiếng động rất lớn, khiến không ít ma thú mạnh mẽ chú ý.

Họ Diệt bị kha khá ma thú tứ giai cùng ngũ giai tập kích, khiến hắn gặp chút khó khăn để thoát thân, may nhờ có Thoi Độn Thiên bứt tốc cực cao, nếu không sẽ không tránh khỏi một phen khổ chiến. Ôm chút thương thế cùng với nguyên lực tiêu hao rất nhiều, hắn trốn vào trong một hang động vô danh u tối tính nghỉ ngơi khôi phục, nào ngờ chạm trán một người trong đó.

Rõ ràng trước khi tiến vào bên trong, hắn đã dùng thần niệm quét qua vài lần, không phát hiện ra bất kì thứ gì hắn mới an tâm tiến vào. Không ngờ ngay khi mệt mỏi ngồi xuống trên mặt một tảng đá lớn giữa hang động, hắn liền cảm thấy mình ngồi phải thứ gì đó phi thường mềm mại, còn phát ra mùi thơm nhẹ, khiến hắn cả kinh liền lấy ra phát quang phù để quan sát.

Con ngươi A Diệt trợn tròn, vì trên tảng đá có một nữ tử đang nằm ngủ. Toàn thân được lớp áo bào chùm kín nên hắn không thể nhìn rõ mặt, nhưng đôi môi đỏ căng mọng cùng thân thể đầy đặn hoàn mỹ ấy, chắc chắn là một mỹ nhân cực phẩm. Đúng lúc đó nữ tử kia cũng tỉnh giấc, thấy hắn ngơ ngẩn ngồi bất động trên bụng mình, liền có chút tức giận lên tiếng:

“Ta cho tiểu tử ngươi hai hơi thở để cút xuống khỏi người ta!” Thanh âm phiêu du có nét mị hoặc pha thêm chút giận dữ, A Diệt vội định thần lại, sau đó không chút chậm trễ mà nhảy xuống, lui ra phía sau rất xa.

Nghe ngữ khí của bậc bề trên mà nữ tử kia nói với hắn, hơn nữa nàng còn có thể thu liễm khí tức đến mức hắn không hề phát hiện ra, thì hắn đã biết đây là một tồn tại không tầm thường rồi. Hắn liền ôm quyền cúi người, cung kính lên tiếng: “Vãn bối vô ý mạo phạm đến tiền bối, mong người rộng lượng bỏ qua cho.”

Nữ tử đó chống tay, cố gắng ngồi dậy, một tay vỗ nhẹ lên cái eo thon như lá liễu, thanh âm bất mãn vang lên: “Ngươi thiếu chút nữa làm bộ xương nhỏ của ta gãy rồi, vậy mà nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho tiểu gia hỏa ngươi cơ à?”

“Không biết tiền bối có gì cần phân phó? Vãn bối nhất định sẽ dốc lòng thực hiện.” A Diệt càng cúi người thấp hơn, làm ra bộ dáng kính sợ, trong đầu đang kêu gọi Ma Quân, giúp hắn nghĩ biện pháp thoát thân.

Bàn tay thon dài trắng nõn xoa xoa cái bụng nhỏ, nữ tử đó lên tiếng, lời nói khiến A Diệt ngẩn người: “Ta đói quá, ngươi có gì ăn không?”

Cố gắng chấn tĩnh lại, hắn lấy ra toàn bộ đồ ăn trong nạp giới mà bản thân thường đem theo, sau đó kính cẩn dâng lên, đặt trước mặt nữ tử. Tuy nói đến cảnh giới này không cần trực tiếp dùng đồ ăn, nhưng A Diệt vẫn muốn ăn những sơn hào hải vị mà năm xưa khi bản thân nghèo khổ, luôn mơ ước được ăn một lần. Vì thế trong giới chỉ của hắn luôn có không ít đồ ăn ngon.

Đôi môi mọng hé mở, hàm răng trắng khẽ cắn chút thịt khô, nữ tử đó gật nhẹ đầu lên tiếng: “Đồ ăn không tệ đâu, khá hợp khẩu vị của ta, ta chấp nhận tha lỗi cho tiểu tử ngươi.”

Họ Diệt vui mừng, cung kính thi lễ: “Đa tạ tiền bối rộng lượng.”

“Cho ngươi.” Nàng ta khẽ phất tay, một đóa liên hồng được gấp bằng giấy bay tới rơi vào trong lòng bàn tay A Diệt, khiến hắn không biết làm sao cho phải.

Miệng đẹp khẽ nhấm nháp trái nho mọng, thanh âm mị hoặc tiếp tục vang lên: “Ngươi đi được rồi, đừng quên đem theo mấy cây cờ ban nãy ngươi đã cắm xung quanh hang động này, ta không muốn làm mất quan cảnh thiên nhiên tại nơi đây.”

“Vãn bối tuân mệnh, chúc tiền bối ngon miệng.” Hắn như được đại xá, cung kính thối lui, khi ra đến cửa hang, liền thu lại toàn bộ trận kỳ rồi cấp tốc rời đi.

Thấy thân ảnh hắn mờ nhạt dần rồi biến mất, nữ tử chùm áo bào vẫn hờ hững ngồi im bất động, môi mọng khẽ mỉm cười, lẩm bẩm: “Nửa nguyên nửa ma, tiểu tử này thật thú vị.”Ma Đế Nghịch Thần - Chương 189: Người lạKhi tới hang động khác, A Diệt kiểm tra kĩ càng hơn rất nhiều, không muốn gặp phải một mỹ nhân nào nữa, chỉ muốn có chỗ an tĩnh để nghỉ ngơi khôi phục mà thôi.

Giờ nghĩ lại hắn và Ma Quân vẫn cảm thấy sợ, nếu mỹ nhân đó có ác ý, chắc chắn hiện giờ hắn đã xanh cỏ rồi. Bông hoa giấy mà người đó ban cho, hắn cùng Ma Quân đã nghiên cứu qua tỉ mỉ, đáng tiếc là không phát hiện ra chút gì phi thường cả, hoàn toàn là một đóa hoa giấy tầm thường.

Thời gian sau đó, tại động phủ của Diệt Chúng Sinh, vẫn là một mảnh yên tĩnh, không một bóng người đi lại. Vân Chi chăm chỉ tu luyện, ngày nào cũng ở trong tu luyện thất hoặc luyện đan thất, không chút lơ là chểnh mảng, khiến chủ nhân động phủ này trông thấy mà phi thường tán thưởng.

A Diệt vẫn luôn trường kỳ bế quan tu luyện, thi thoảng mới ra ngoài đình viện hít thở khí trời, cho tới tận một năm sau, khi đã đạt tới Hiển Hóa cảnh sơ kỳ viên mãn, hắn mới chính thức xuất quan.

Cửa đá mở ra, khí tức dũng mãnh tràn ra như đê vỡ, thân ảnh hắn chậm rãi bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành, nở ra nụ cười nhàn nhạt. Khi ra đến đình viện, trông thấy một tấm phù truyền tin đang trôi nổi ngoài lớp kết giới bảo vệ động phủ, hắn khẽ thở dài lẩm bẩm:

“Vừa hết thời gian ba năm kỳ nghỉ, đã có nhiệm vụ tìm tới cửa rồi, thời chiến ngày nay, quả là không để người ta được yên bình mà.”

Ads
';
Advertisement