Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên hai nắm đấm của hắn, hắc lôi bao quanh, còn hiển hóa ra những chiếc gai nhọn, đấm phát nào là lão già mặt ngựa phun máu phát đấy, mặt dài thủng không ít lỗ. Tràng cảnh biến chuyển hoàn toàn, lão già giờ chỉ có thể bị động chống đỡ thế công như bão tát mưa sa của A Diệt.

Thân ảnh lão đứng trên bảo cụ phi hành đang lơ lửng tại chỗ giữa không trung, cố gắng tạo ra các lớp lá chắn phòng ngự. Xung quanh lão, có một luồng lôi quang hắc sắc, lướt qua lướt lại nhanh như thiểm điện, mỗi lần vọt qua đều khiến lão hộc máu mồm, thân thể bị đâm thủng vài lỗ máu nhỏ.

“Tên khốn, tại sao ngươi lại có loại ma lực cấp cao như thế này? Ta không tin đó là của tên tiểu tử ngươi!” Lão già đau đớn điên cuồng gầm lên, dù tạo ra rất nhiều lớp lá chắn phòng ngự, nhưng vẫn bị A Diệt dễ dàng đánh tan mà chạm mạnh tới da thịt.

 

 

Luồng hắc lôi vẫn không ngừng xẹt qua, thanh âm cười cợt vang lên: “Đám con hoang các ngươi chỉ là tu luyện theo công pháp ma tà không hoàn chỉnh, được góp nhặt khắp nơi, đều là rác rưởi. Sao có thể được truyền thừa công pháp ma tu chấn chính, có cội nguồn từ ma giới như ta chứ, kêu khóc đi hahaha!”

“Không... ta không tin!” Lão lấy ra một viên Phục Ma Hoàn rồi lập tức bỏ vào miệng, ma lực quanh thân tức thì tăng lên thêm vài phần, gần chạm tới ngưỡng cửa hậu kỳ Hiển Hóa cảnh. Ma lực trên thân lão bạo phát, đẩy văng A Diệt ra xa, đôi mắt đỏ ké đầy rẫy sát khí, lão gầm lớn: “Hôm nay ta phải gϊếŧ chết ngươi, rồi đoạt lấy công pháp ma tu chân chính của ngươi!”

Lão họa bút tạo ra một cái đầu quỷ to lớn, ầm ầm lao tới phía A Diệt, há cái miệng lớn như chậu máu chứa đầy răng nhọn, muốn nuốt hắn vào bên trong để luyện hóa. Họ Diệt không đứng im chịu đòn, hắn vung trảo, vô số phi đao hình sấm sét xuất hiện, đồng loạt phóng đi chém cự thủ quỷ thành trăm mảnh.

 

 

eyJpdiI6IjZMQ3hueWVneVdOWWhuNFRlSlk0Umc9PSIsInZhbHVlIjoicTVVRmhyS3QwMkJVT2hpbU83Sm9xdzhpUzUyYkZjMWFIUmwzb0dyRFlYbVAxMDQ0STJKSGpHYis0VlFmTU1obnYzcnFuV0JIMUY1VUhGdDNTclZBdjVrTjNsY2tVRDRMV2t4WlBDY0xiY1VuTGF4MlBkYzA5eWxkcURoOGZYQnJXTk5tYWZnNVFicnFPZnplTDk0MENIaXp6RWxKTVRJUDJHcHc1K0N6b0xEUjN6YUVGMG5YMWNIMFZwTFBsSjVVclRPclAxejFQUUZQT0c3WFdwRytxYk5QXC83U2sxY2V5V0FabGx2VXhOU29VQ3JncDV2SUpUeVFxR1lkdE80K0prK0dVb0pQaVNvckZ0Z1wvMndMM0ZocXNnRGZJSnlKN2I3Z2FZWWNWZ2RGVFJKYiszaHZGXC9wbnhwUXRsTVJKQitJTUxDeUQrQ21wNGVHQUhVSnhLYzBHSXF1bXdYUmdxYjRDUGVTQURwVXBsWkxXeWlSV0NQazNsRG9majZWNW5lSWpWRnBweFZwVkpQczRoRU9iRThWSGxIVnFzWGZNSW8zcXh5SkNuRHcrZ0g3RFNuQWxaMlFONGlNWkhmSkhuM3NINWtJRUg3MFZQTnUrNWhqcjhvYnFVMGU0Z0Nrb1FWRVhQcmQ4anNXbkt5NElwdWNRNThxdkxyVjhqdm51NlBRK0NYaTB6RXdzT2FYUkJtSjExcyttbzBjdHo2VFZHNDF2aG1UYThEelwvTmxTdmlsT1NiRGZ3TzIwYlZoNVljb1hVVmF1ejBXa3FreDdGQUMzd1kxcFwvT1wvRlg4WFJQZzFOYVpwNStFUWliRlN0SVRXNlhBQTg0c2FlQ2tObzdpeUJaUVwvdmxmZFwvZkRuTTQ3bGpoQUZ4UEM2SDF3WFpKUjFPZE5OeWJnVGJUc3p1WTIyaHFvNjNqOEoyenZ5aG9FNGpObEhZOXRNMEZnRVdjWlNhOE54ajArcVpwZGRsSTBKaUVLM2RGUjIwMDF3Y1wveUdidVwvXC90WjJoc0phdjF2djVHOEJ3TG1KbFBLUExYNkNqSEZxYk1URkxGRlpUaVwvWkk3V1JEOEJnTll6MlhWTDJ4ZXFtc0RaWjFZQXZpVHJYVmVRNjRMQzhyN3ptR0ErVEUrZlBna2dMa28wQnUxWDc2ZWcxRGlVclB2NVlWV0QrNzBFcU83K0pPU1RvN1B4ZnBRSGxIQXpKSHcraUhuTFRvdDFNYzlzWTBHdklYeHRzbXZRQUZXbjg0T3RFT2xVbVwvcER3aGwxZG9TWTZVVjFObUltMUJzQnZaRk1BbWI0YWF0eFE4cnZHc1FoaWRRQjVxRFBnTjluaGxzRDhsVjRrS0RXT2dzcGtRMWNRc2VwVmdiSWdxQTJFeVU2eXMyZDlLT3BNSitsb0ZkS2srZTdcL0tVOFlYQytHOXhPSnpoOVwvRjVkRXllUEp6VkZBZlZEUEZiVjhEVXdBM1dZcVl0MnMxVzJ6R3pac0lvYVZyZExiTTYyOFNlc1lPV2JkXC9uZFg3dzNWWVFXYXYrWWluSnh0OCtOXC95WFwvZW96akVcL2laUTFaaG5qT2NhRHZSaTRPczhYcEp3YllzNW5vQVwvUkpoOEdVazB2bjJXZ09JeCtIckM5SWxtZTZuckFRUWNlOGZyNWM0eklNaG9LS1lRaHl4aVdkS3lnNDM2XC9oS1R1WVwvdVByMVZvWlRGdk41SEprRHdSNkRlQU9rXC9Id2JtdTU1Z3NveURoZ0dkUGpWY2FUY3hSY1VsOExnSUUzUFZQYXFTUVo3b1NUa2VxMklOelpXQldKUnJhR3ZYbVpBeWh2cGZFRVwvQTJjSHI2NEduXC9XemNuTXNjbklQeFNybHpMUVZMRmt6d1Z4UjEzUE5QeEtEWDhWK1wvR1BFVzlFQjVOTTE5Y3k5VDhvTlhSMWpqUXpnaGNqSHNSaVFiVnVQbVwvT3hjVmtJclFkcG90Z0JMd2pxeG1YWTVqMDdvRlJJc280WmlmZm94ZVwvNlRuaVQ1WDVtTnFHbW1aNUkwNWZiTlg1eEpFUTJBYVdcL01zdmpBUlhLVWZxaTZkc0hDU0JJNGRoQjhQbk8xQllJdkpiV0taXC82VFFJb2xwSEtGM0g3ZlA3M2J6TkhEZ1NzUWlJWUJTK2VqNUFESU9DZmpnSzladU9SYWxzMG5aVDFSMHJrVFJPSHVaTXIwbzk3YWlPUTY4U0ZkTGZBaXVDMXo2SFVCWmI5RjdjaUl3OEp2SnhmWmoxOTJJWFwvSit5V2JmSmh2XC9HbXpydVhQcDN3RzhqMGRiOG11YmNYWno2V0ZtN0hoKzFcL0RTT3ZEd0IzcEJPbUxZUWJ5dzNpa2NDUFI1ZzlISkZQWmRjb3l3Sk9FR2hFb1RGTTRzb0xpbDFDdm51bHk2QXNSQjNIOU5wSm9cL28xRGFNeEhFYlpnRzl2c29UOTBkT2tKOHFUSXdyb1ZJWk9mRTIwaTVyWTVQcVM2NEpRaWdEQzg3ZmgwS1FkWVhTMFhRRkEzdUZPc1wvckVsZUlXdjZ4dkYxR3VvQlhndWc5M0pxR1VvQ2NpUFNJUVVsVFwvNVBjSFh6UG9Ka0VZYk5PdjdqaEVpTjBwOVgrZEVqajJGN3FHQ1ZKeUUyRTd2WUFZYmtDaVVUdklXbXNLVUhFZmJCNEZCZnNFTVdudGR2Sm5CZkJLcmdwVkxoQTl5NGZFXC9jVHZcL3N3YXJFRFBDSndPM3E2Q0VZTEhoMzg1alZHQU5rZUJrN0R5b2dyRVZKSUpxNXRpWVZDZ3pCcFFKdnQ2OVFYNGN1QzRETEhSMFZheEM4cCtVQWNPcVZOTDc5UmV2M1NxRVNvOFNVMFZYYlRPTEZjYnVGS2E5K08wNXJJT0xhSUcxam96dWtzeFdBa3dRPSIsIm1hYyI6IjVjNWU4OTliNzE0N2Y1MTliYTNiY2QwN2NmZjFiMGZlYjI0Yzk3ZDBiY2FlMzEzMTAxYmUyODg5NGY5ZDAxYjAifQ==
eyJpdiI6InE5NXo2NkNGVEdOQWtCS3pON0taRGc9PSIsInZhbHVlIjoicWE3YlwvdWM4R3JQSFRiaUFoekVseTE0dFB6bDN3bnRVS3ZOVGdvTDFDSUNOTllOMFp6azlQSGNXeFF6Wmk1dHRzR1dFQmY0eDBFS2xuZlVPVlVHZ0FWWjFROEthZ092QTBFTjcwaDZERno4PSIsIm1hYyI6Ijg5MWRkNzE1OTg1ZDg3YTRmOGExYjc0MzdjNzg5MDUzOGViMTliZTNiMGM3NmFmNDE0MjRhNGIzYWI4N2VmYTEifQ==
Phần mặt ngoài của chiếc giáp hộ thủ tại cánh tay trái A Diệt lúc này tách rời ra, hóa thành một tổ hợp vòng luân tráo, bao bọc bàn tay phải hắn. Thân ảnh hắn phi hành lên trời cao, bàn tay phải ngưng tụ đầy ma lực, kẹo tới lôi quang rền vang khắp bầu trời, một mảng trời tại vị trí hắn liền đen tối lại. Ngón tay trỏ được Cang Tráo Luân bao quanh, mạnh mẽ chỉ thẳng xuống thân ảnh lão già mặt ngựa.

“Đại La Ác Ma Chỉ - Nhất Chỉ: Định Chúng Sinh!”

Bầu trời chuyển tối, thân ảnh một đại ma khổng lồ bất ngờ xuất hiện, cao chọc tới trời, sừng sững như ngọn thái sơn, đôi mắt hờ hững nhìn xuống chúng sinh. Theo hướng chỉ tay của Diệt Chúng Sinh, đầu đại ma này liền giơ một cánh tay lên, giơ ra ngón trỏ rồi ấn mạnh xuống lão già mặt ngựa, khiến lão lạnh hết cả sống lưng, tim đập chân run, không thể nhúc nhích.

Đứng dưới nhón tay khổng lồ như ngọn núi nhỏ đang phá không kéo xuống, lão ta chỉ có thể cố gắng tạo ra mấy lớp lá chắn phòng ngự, đồng thời kích hoạt nguyên phù cùng bảo vật phòng ngự cấp cao, cầu một đường sinh cơ.

“Ầm!” Trên đại địa, một hố đất lớn rộng cả trăm trượng xuất hiện, khí tức tà ma vẫn đang không ngừng phát tán ra, gây khϊếp sợ vô số sinh vật mạnh mẽ cạnh khu vực này. Lão già mặt ngựa đã thần hồn tiêu tan, nhục thân bị nghiền ép thành hư vô, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

Thân thể Diệt Chúng Sinh lúc này nằm liệt trên mặt đất, ma lực trong người hoàn toàn không còn một mống, thể lực cũng bị hút cạn, ngay cả sức để lưu chuyển nguyên lực, trở lại thành nguyên sĩ cũng không có. Tay cố đưa lên thả vài viên đan dược xuống miệng, sắc mặt hắn tái nhợt, vừa kinh cũng vừa sợ ma kỹ mà mình vừa thi triển.

Hắn khϊếp sợ trước uy lực của đại chiêu này, cũng kinh sợ trước sức hút năng lượng của nó. Sau khi có chút thể lực được sinh ra từ dược lực trong người, hắn liền ngưng chuyển ma cầu trong đan điền, thôi động nguyên cầu lưu chuyển, trở lại thành nguyên sĩ.

Kết giới tan đi, A Diệt cũng đã có sức phi hành, đứng trên không trung nhìn xuống vùng đại địa này, hắn không khỏi cảm thán. Nơi đây cứ như là chiến trường của hai đoàn đại quân vừa chiến đấu vậy, đâu có ai ngờ rằng nơi đây hoang tàn như vậy chỉ vì chịu phải dư lực từ một đòn công kích cơ chứ.

Lão già chết đến mức không thể chết hơn được nữa, ngay cả thứ cực kỳ cứng rắn như nạp giới cũng bị nghiền vụn, đỡ cho hắn phải tốn công hủy thi diệt tích. Bỏ ra chút thời gian, làm tiêu tan toàn bộ khí tức ma lực tinh túy của hắn trong không khí tại nơi này, sau đó hắn một đường phi hành, trở lại nơi hai nha đầu kia đang chờ đợi.

.............

Tại khu vực sâu nhất của vùng trong khu di tích, có thể coi là vùng trung tâm, trên một tòa thạch tháp cổ, có âm thanh vang lên. Trong tòa tháp phủ đầy rêu xanh này, có hai người đang ngồi đối diện nhau trên một bộ bàn ghế gỗ quý, nhâm nhi chén trà.

Một lão già đầu trọc, thân thể khá lùn, hai mắt nhắm nghiền như bị mù, toàn thân không có chút giao động nguyên khí hay nguyên khí nhiễm tà nào. Đối diện lão là một nam tử thanh niên, bề ngoài chừng hai mươi mấy, mày kiếm mắt sáng, gương mặt tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, nước da lại mang màu ngăm đen cứng rắn.

Thấy lão già vừa có biểu hiện bất thường, tên thanh niên liền nghi hoặc hỏi: “Sao vậy sư thúc?”

Lão già đầu trọc đặt chén trà xuống bàn, tựa lưng vào ghế rồi đáp: “Tên vô dụng Ánh Lăng vừa chết, dường như gã Ánh Ngụy hậu bối của hắn cũng đã chết rồi.”

Thanh niên tuấn lãng tỏ ra khá bất ngờ nói: “Ánh sư huynh vậy mà đã chết, với thực lực của huynh ấy, cho dù chạm trán Hiển Hóa cảnh hậu kỳ cũng có thể đào thoát được chứ. Có lẽ là tên tiểu tử vừa tiến cấp Ánh Ngụy kéo chân sau, nên mới khiến lão huynh này bỏ mạng.”

“Kệ đi, tên mặt ngựa đó dậm chân tại chỗ rất lâu rồi, vô vọng tiến thêm, mà chỉ với tu vi trung kỳ Hiển Hóa, mất một vài tên cũng không ảnh hưởng gì. Việc quan trọng bây giờ là chúng ta phải thu thập đủ thứ đó trong thời gian ngắn nhất có thể, nếu chuyến này thành công mỹ mãn, chắc chắn tiểu tử ngươi sẽ được cao tầng ban thưởng cho bảo vật giúp đột phá hậu kỳ đấy.”

Nghe lão già nói vậy, gã thanh niên vui mừng ra mặt, ôm quyền nói: “Vậy thì Huyền nhi xin đa tạ Lạc sư thúc trước.”

Hắn đứng dậy tiếp tục nói: “Giờ Huyền nhi xin phép thối lui, đi kiểm tra đám cấp dưới làm việc.”

Lão già mắt mù gật đầu, the thé căn dặn: “Ngươi bảo bọn chúng chú ý hành động, đừng để lộ hành tung, nếu phát hiện nguyên sĩ Tọa Sơn tông, thì tự giác lẩn trốn đừng để chúng phát hiện. Ta chỉ có nghĩa vụ để ý tới mấy lão quái của Tọa Sơn tông thôi, còn đám tiểu bối Hiển Hóa cảnh, ta sẽ không quan tâm.”

“Rõ, đệ tử sẽ lập tức phân phó các sư đệ!” Thanh âm tên thanh niên hô lớn, sau đó nhanh chóng thối lui. Lão già vẫn bất động trên ghế, miệng nhâm nhi nước trà.

............

A Diệt sắc mặt uy nghiêm, không nói lời nào mà chỉ đứng im tại chỗ, nhìn xuống hai thiếu nữ trước mặt. Vân Chi cúi gằm đầu xuống, không dám đối mặt với hắn, hai tay nắm chặt y phục, chần chừ lo sợ một hồi mới dám lên tiếng: “Vân nhi biết lỗi rồi, từ giờ sẽ không tái phạm nữa, không làm thúc lo nữa.”

Văn Tú Lệ vỗ nhẹ vai Vân Chi, rồi mỉm cười tươi tắn, gương mặt búp bê xinh xắn, tiến tới cạnh A Diệt nói: “Hì hì, Diệt sư huynh... à nhầm sư thúc, người đừng phạt Vân muội nhé, thực ra là do sư muội... à là đệ tử rủ muội ấy đi theo, chứ không phải muội ấy tự quyết đâu.”

Thấy nữ tử này bóp vai đấm lưng cho mình, A Diệt cũng chẳng biết nói gì với nàng ta. Tú Lệ nhập tông sau hắn một đợt, hơn nữa chính hắn là chấp sự dẫn đội của nàng lúc đấy. Từ đó, thi thoảng gặp khó trong tu luyện, nàng đều tới tìm hỏi hắn. Họ Diệt có thể cảm thấy rõ, nha đầu này vẫn không hề coi mình là bậc trưởng bối, mỗi lần nói chuyện cũng không có chút vẻ kính sợ nào.

Hắn cũng chẳng thể làm gì được nàng ta, cùng lắm là mắng vài câu, vì nha đầu này là đệ tử chân truyền của một vị quản sự uy tín lâu năm trong tông, tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, hắn còn lâu mới dám đắc tội. Vị sư tỷ đó rất yêu quý nha đầu này, nếu không phải hiện giờ đã ở trên tiền tuyến, thì có khi cũng đã có mặt ở nơi đây để tìm kiếm đệ tử cưng rồi.

Thở dài lắc lắc đầu, hắn lấy ra một chiếc phi chu nhỏ, đi lên rồi vẫy tay: “Mau về thôi, tội của nha đầu Tú Lệ ngươi, ta không quản, để tới lúc Hồng sư tỷ về tự tính toán. Còn Vân Chi thì ngươi không cần xin hộ, nàng là hậu bối của ta chẳng lẽ ta nỡ phạt nặng sao, cùng lắm là ăn vài trận đòn, cấm túc vài tháng mà thôi.”

Sắc mặt hai mỹ nữ tái nhợt, đây mà là không phạt nặng à? Nhưng họ cũng không biết làm gì, Tú Lệ có năn nỉ thêm cũng vô ích, lần này họ nhận ra A Diệt tức giận thật, nên không dám càn quấy quá. Chiếc phi chu bay một mạch rời khỏi nơi này, thẳng hướng Tọa Sơn tông.

Ads
';
Advertisement