Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một đường không ngừng nghỉ mà phi hành trong đêm, đến rạng sáng, khi vầng thái dương đã ló dạng đông, Diệt Chúng Sinh sau vài tháng phiêu bạt bên ngoài đã trở về tới trước lối vào nội môn Tọa Sơn tông.

Thấy vô số dãy núi nguy nga hùng vĩ phía trước, lúc này hắn mới chính thức một hơi thở phào, mức độ cảnh giác giảm xuống không ít, vì đầu óc hắn đã ở trong trạng thái căng thẳng quá lâu rồi. Nữ tử phía sau suốt cả chặng đường luôn ngoan ngoãn đứng im, không hề mở miệng nói một câu nào, bộ dáng vô hại, lúc này lại đang chấn động không thôi.

Tuy sống tại vùng đất hoang vu, ít tiếp xúc với những khu vực thượng lưu, nhưng nàng cũng được nghe kể không ít về những thế lực lớn tại Phần Quốc này. Trước đó họ Vân cũng nghĩ tông môn mà A Diệt đang ở, chắc chắn sẽ là thế lực lớn, nhưng như thế này không khỏi vượt xa mức tưởng tượng đi.

 

 

Hai người đáp đất, rồi chậm rãi đi đến phía cánh cổng chính, nhìn ba chữ Tọa Sơn Tông to lớn, đang tản mát ra khí tức uy nghiêm trên cổng, thiếu nữ này không khỏi há hốc mồm. Sau khi được A Diệt truyền âm căn dặn, nàng mới cố gắng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, rồi đi theo sau hắn.

“Hoan nghênh sư thúc từ xa trở về.” Thấy một người thanh niên mặc bạch y đi tới, bay trước người là tấm lệnh bài đệ tử tinh anh của bản tông, hai tên đệ tử canh cửa liền cung kính mở lời chào.

Sau đó ánh mắt họ lướt tới phía sau hắn, sau khi trông thấy Vân Chi liền bị dung nhan của nàng khiến cho thất thần trong chốc lát, một tên biết mình thất thố vội cúi người ôm quyền nói: “Không biết vị tiểu muội này là ai?”

A Diệt sắc mặt lạnh nhạt đáp: “Nha đầu này là hậu bối của ta, nay ta dẫn nàng tới nội môn để làm thủ tục nhập tông.”

 

 

eyJpdiI6IkxWbWR5N3g2c09QZUtZMXcrbUkyVHc9PSIsInZhbHVlIjoib1Nwc09oSUdBTDVYTTBHTHNoR0RPMkt2ckhhMU9qZTRBV214SUJoUVdKcldvY05EUyszM3oyVm5oOWNpMVVZUzd1SXU0cGtvUTdzdVRjVGV5b05MUDI3aU1zd3haNndvXC9Tek4yT25FbnA3Y0E3YzlEQ210a1UyXC9JNjZVcmxzTGNMb1JXSkdmRkcxU0tlQWxZS0dLaExJTFBQTzdnamxFNWlqVytXR1lpRkErb0pJOFFtZlRlQUVXUGFvVmdLT3VPUTBZeUFBUGlmUzQ4OWVreGVYR2hFeEdqWVR0VGhwS2d6aGRMWHNUMEZER3pab0xxbVh6aWdjdDNFZ09TeUUxWlFqMzZkVTJuU1BaYjJSSzNSVjVWbEF2S0RsY29ObSs0SnJEOU0rUWtlQVBET1BqTVNWc1k0ODBLYjE1ZFM5dzdXR3d6UlY0U3dPU1JrVEJrSk91N3Z0MWVnOWdTeXlIVTlIVmFmTXZvbzhCOWNZdGd2QzA0cTkyZVJwbGprRndacE5hWVA1azJqMkwzZllXN1I0c3JFN2Z0QUVrY2hpZHlcL1FtS2hoU3ZVNFRzbGRTUkI2TWt4UVJmN3FYWjg5azlReHROcGpwSTBjTkxhbmxtcnBBWVNXU0M3bVRWUTdPOHRKd3RtSXBjRmVUYlMxOFQ0UEpvdHBjMElEQlwvamhyTkNWUVI2SndLNkpzeTF2OVFETDBOTjNcL0NwMjFYa3FMR1FENlhudmdMXC9sZElncjlKdjhEUmdDcE1RcTdOcWxvcFRvbWhKNzdTM3hwSVdQcHRSanF2dGI2K1o4ZmpUTHlcL1JEVUV0cUtWMzF5N0F4QmRSTW8yNzcrTVJSMVc0VnBvUnlZcytqMjdoSG45T3RWc2I4VTJTdFNHWDArUHNjcFM3eVVBZjBTMXFLSnBSTFNNNStGQVdCRXFDR3VaOW5NbFZBdGU5QU9jNU9zRCtBdCs3UGZuTXo0dk9SUVNqRmZzSk1vd2dqQVZZRlwvUkd4TnVTYkNKeHoyN1wvTTFBNEZ6ZDhNd3NJXC9DTUVPZ0J0MytuVTdRdkFcL0hHVFRaSVFwKzhXc0pRQjFGRlg3YWl3OEJkbXlmbXpjZkR1eWIrblwvWFo4MHNZNk5mZm5DYmZzK2MzTFRuelwvSWFFTVZ6NnpIR2VkU2VDK2JSQVM4bmxhdFBDYit0VE95SlwvSDV5XC96NnV6V0pDMkhRR3pFMk5MK0FhS25HeDhYWExyOHNtRmpyUGxBRnJzaWI4V3c5SE45aUZ4bWdSdXpqa1M4NFwvUUttM1VjR2hJdUduT3B1NWQ3RktGMFJpeGhuanZJNyt3cXZoNVwvQ0xmSG5aVzJsSjB0K2FYN1VjcmVPSk9lblwvTlE5U2ZHYmQ3MHRmR200UWY3XC8rXC9tdFZXd3FCOVFMdXBYdEx0bjFKdWVqQkJGRnczNHVCeHR3R2xlOXVaaGdVdUlKQWlPRnE0SStEb3hGZU1oNVJvWTRJaXVPczMwdWNVXC9NUGdGT2x4cURxZlN3bXRDdnk5alZZSHZ2MzhOOU1PK21MOEsxYjVnVDdaOVUrR2drdWJYUUR1ZW5kVUxmdHlEdFk3VktwbDN5dXZNY25tMGFKM0ZYQnh6U3RkR1YydGJrR3N1WFhWbTlnYVg2TlwvNUlMd0FBeTRZYVBZUVZ5clNFb3pndmdLSXlGYjNSbkFyNnFHTmIrcUh4cDFlWit3SDRNMHJmdU4rOFk3VXU3VXBvUnZoQmIwcUV6Nm9nSTlVV2FEck5yTGFBVDVmWTZqMFlwa1l1ajc2WHdXbHI0MnFjcG5oK3BNVVRrYnNFOWtDblNWeE02SzljQm14eDYrVkJ0OWZLVElVdStHejRiek93QzYzRys3U2E1N1h2N2dZd29nOFMxTEc1b09iOUhSRWRqVVh4YXpaaTQ1Uzdra1dHMDUwb2thSUdkV3dCaVNHUlJSYXVLeXdqQ2F6N2dHXC9LVGJHU3RTUmdqQ2NcL2JQcWlhSDUxbjZXXC9UNitaVlROOUxlUDhPUlwvRjJCVW50Qjd6OER2UmZ2alZYQVVyVjRTUW4wa3ZYMVZhWVl4RHZ2eEVud3F4UzdiNjRWK3VVVXYwWDNDR2cyWDF4ZVFwRkZJSWdsdlFlcmo4RFhreDQrdytUUDJnRDRzQjNOam1pUjVKZk8rbWdGRjdvVWtLeEh2VE5qUW1IWHpHRW1la0VNeExRa29FUUI3MkdqblZWNmIzWWZMZkc0V0tBQWFHMGZlazM1VVQrU3dyajF3ZVlTUGVrZ3BRQTBXdVFoeVlKQzJHbStvNlwvUkxLaHNzVzZTa1RITGtESkswNEhaODRIZlZWK1NOcm1XbGo2dWNRc1ZkUVFVNTFsaVhlQTI5bGhMSGhHUHZZYzBwRnlLZTF0SWM1MkwrY2pweGg4ZFNXTDhxaFZ2YkJ4OE5QMnpKSUxQV3plb1p1M01NN01GK0s5UTBYTVYyTWN6WGlyXC8rWlptV0pqQUhDN2NHT2Z4Tm5Gd3ZHeXlWemt3YUxEQ1dtU1pUMWlTYUE0NStUU3E4M2ZjVnFFbXRXSVJoMGpkZFV2UW1oRXNwTTlPVzBRRVE3Q2VaSDBlQ0dVY2QrVVJ5a2tvZlwvQm9ZQm1IWDI1RjYrYW0xZU9KZVFUdW9XVjNKbDFEeFQwaEwrVU90QlwvTVFxd2JnaW9wZVBpSUU3ekVrYVRjTzcwam5SdGNoNDBYTVY2N0d1R1wvek11OXMzdVdGTVM0ZExaNXdKVmtxNjhpN0RBQjFcL3MzTlV6VUdOWjVUTjVjK0hzSjg1cjYyenAraEhTUXlhd0V3UWFzYU1WdDRGdkNSWEtSaGhtTnR3KzZsRTZLUUxXTHp6T2YwbE12azVpMXc1U2R5dnNLWUZ1dWNxZkVYK0dOc0FMUFJJblR6bXFFTTIyU0VQOUJ1dHErUzVuZ3pHY2QrcmFzNU1oZzNJMTVPVTlcL2ljbEpNNzdTa1JcL2VHcUtRXC9uSUtZb2lvU1wvUUlFaUlEcXJWQVkyYWxtejRoT28xU0owZm53PT0iLCJtYWMiOiIwZDUyZmM4YTNlMDA5ZGZlNjZkNTAzOTdkOTU2ZTJjMzk5Y2VkOGM0MzJmNWQ0NmM4ZjE2YmE3MjMyODk5ZDQ0In0=
eyJpdiI6Im51S3hxQTJwUWp1dmJFTzgxUnJoMHc9PSIsInZhbHVlIjoiaDBrK1E5ekIxcHl1aTgrcVZMcUl1aXpFVnlOdk1JSTVHYnJ4YjkrRHoyaVdBaFo3akIzcTVkd1EwREN1QUZndVN1clZINGtlUU1cL2F6WmdHTTJrMEJGZ2Irc1R6UkRyWDJzQ1pJVmRVaVhZPSIsIm1hYyI6IjEzYzg1MDJhMDk4NThhYjllZGNlY2FlY2IxZjgyOGVkYjUxNTQ3NTE5YTdjZjNlYjc3MTVmNGY3OGExMDVmNmYifQ==
Những người như Liễu Băng Nghi, Bạch Trình, Tiêu Huyền, cùng nhiều kẻ tài cao khác, họ tham gia kì khảo hạch không phải để có thể được nhập tông, mà thực chất là để nổi danh, có được chỗ đứng càng cao hơn trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm mà thôi.

Quản sự phụ trách khảo nghiệm đệ tử ở Sự vụ các rất vui mừng, khi A Diệt đem Vân Chi tới, vì sau khi kiểm tra, nữ tử này sở hữu Nhân nguyên mạch thượng phẩm phi thường rộng, tiếp cận Linh nguyên mạch, hơn nữa trên thân còn mang một loại ý vị đặc thù khó lý giải, nói chung là một hạt giống tốt.

Nàng không cần kiểm tra gì thêm mà trực tiếp được làm thủ tục nhập tông, chính thức trở thành đệ tử Tọa Sơn tông. Sau một năm rèn luyện tại nội môn này, sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, nếu vượt qua nàng sẽ được thăng lên thành đệ tử hạch tâm.

Sau đó A Diệt đưa Vân Chi rời đi, hắn có thể tùy ý phân phó nàng ở tại một khu vực nào đó của đệ tử cấp thấp, hoặc để nàng ở tại động phủ của mình, dù sao đám đệ tử tinh anh trong tông, kẻ nào mà chẳng có cả đống đệ tử thông thường dưới chướng. Hắn có nguyên một quả núi là địa bàn riêng, nơi đây dù chứa cả ngàn người cũng không chật.

Đứng tại khoảng sân rộng trước những dãy kiến trúc xa hoa, ngày hôm nay nha đầu này đã đi từ kinh ngạc này đến cả kinh khác rồi, bộ dáng hệt như từ nhà quê lên trấn lớn. Nàng được A Diệt phân cho một trang viện lớn để nghỉ ngơi, còn hắn đã trở về nơi ở của mình, dường như để cất giấu những chiến lợi phẩm đã thu hoạch được.

Ba ngày sau hắn từ cơn ngủ say mới tỉnh dậy, khi vừa trở về sau nhiều ngày mệt mỏi, thấy lại chiếc giường êm ấm trong phòng, hắn đã không kìm được mà nhảy lên nằm rồi ngủ thϊếp đi, nào ngờ ngủ say như chết suốt ba ngày liền. Giờ mới có thời gian mà kiểm tra rồi phân loại đống chiến lợi phẩm sau vài tháng phiêu bạt bên ngoài.

Chuyến đi này quả thật giúp hắn rèn giũa rất nhiều, tăng thêm hiểu biết cùng thủ đoạn để đối phó với những tồn tại đồng giai, cũng đổ vào túi hắn thêm nhiều đồ tốt. Hắn kiểm tra tỉ mỉ từng món vật phẩm chân quý mà mình thu thập được, cũng tu luyện thêm chút để kiểm tra công hiệu của một vài đan dược.

Nửa tháng sau, hắn với thần sắc tươi tắn, bộ dáng sảng khoái ung dung bước ra khỏi trang viện, tiến ra ngoài sân hít thở khí trời. Rồi như thường lệ, đi lại trong động phủ làm vài ba chuyện linh tinh. Khi đi tới gian phòng chứa vô số điển tịch, trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang chăm chú bới móc gì đó trong đống sách lộn xộn, hắn liền đưa tay lên vỗ trán.

“Vậy mà ta quên béng mất rằng mình có đem theo một cái của nợ về.”

Hắn tiến vào trong thư phòng, đống điển tịch được xếp ngay ngắn trên các giá sách, giờ đã nằm lăn lộn dưới nền, tạo thành một cái núi nhỏ, hắn hoài nghi liệu mình đã mang một con báo về hay chăng. Nha đầu kia cảm ứng được sự hiện diện của hắn, liền đỏ mặt tía tai quay lại cúi đầu cung kính chào: “Chào buổi sáng, sư thúc...”

“Thời gian qua ngươi đã làm gì?” A Diệt ngồi xuống một cái ghế rồi thản nhiên hỏi, nữ tử này liền trả lời khá là lưu loát. Vì không thấy hắn tới phân phó thêm điều gì, mà bản thân mới tới nơi đây nên nàng cũng không dám rời khỏi ngọn núi này. Suốt nửa tháng qua chỉ lảng vảng trong động phủ của hắn, những chỗ nào không có cấm chế nàng đều đi vào khám phá.

“Nên ném cái của nợ này cho Dược sư huynh thôi.” Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy rồi đi ra ngoài, nhàn nhạt để lại một câu: “Mau chuẩn bị đi, trưa nay ta sẽ đưa ngươi đi bái sư.”

.................

Tại Luyện đan các, trong một gian đại sảnh xa hoa lộng lẫy, có ba thân ảnh đang ở bên trong. Ngồi tại mỗi bên bàn trà là hai nam tử, một trong số đó là thanh niên Diệt Chúng Sinh, bên kia là một trung niên nhân thường được gọi là Dược luyện đan sư. Trước mặt ông ta lúc này có một nữ tử xinh đẹp đang quỳ xuống rồi dập đầu: “Vân Chi bái kiến sư phụ.”

Dược Trọng Bình cười ha hả, A Diệt có thể trông thấy sự vui sướиɠ phát ra từ nội tâm, bên dưới đáy mắt của vị sư huynh trước mặt. Hắn cũng cảm thấy vui vẻ mà cười nhẹ hỏi: “Sư huynh thấy thế nào? Nha đầu này tư chất rất cao, ngoan ngoãn lễ phép, hơn nữa nguyên lực cũng rất tích hợp để theo huynh học nghệ.”

“Tốt, rất tốt, từ lâu ta đã muốn tìm một người trẻ tuổi có tư chất không tệ, để ta có thể truyền lại tất cả uyên bác, chỉ là lâu này chưa có thời gian tìm kiếm, nay sư đệ đưa đến tận cửa quả là rất hợp ý ta.” Ông ta mỉm cười rất tươi, sau đó phất tay bảo Vân Chi đứng dậy, rồi bắt đầu hỏi han để hiểu hơn về người đệ tử mới và cũng là duy nhất của mình.

A Diệt tâm trạng vui vẻ, thoải mái ở một bên uống trà, Dược Trọng Bình chính là người duy nhất thật lòng tốt với hắn ở trong cái tông môn khổng lồ này, nay có thể giúp ông ta hoàn thành một tâm nguyên hắn tất nhiên rất thỏa mãn.

Trước đây vị Dược sư huynh này luôn coi hắn như hậu bối trong nhà, nhiều lần chỉ dạy chu đáo, giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhưng từ khi hắn tiến cảnh, thân phận hai bên ngang nhau, tuy vẫn thân thiết như trước, nhưng ông ta không thể coi hắn như vãn bối mà chỉ bảo được nữa, chỉ lấy huynh đệ tương giao.

Có lần trông thấy một lão bằng hữu già, thu một đứa hậu bối trong gia tộc về làm đệ tử, Dược sư huynh này hâm mộ vô cùng, mỗi lần ngồi đánh cờ với A Diệt thường hay nhắc tới, như thể ông cũng muốn có một đệ tử ngoan ngoãn như vậy.

Họ Diệt lúc đó tuy không suy nghĩ nhiều nhưng cũng bất giác nhớ kĩ, khi lần đầu trông thấy Vân Chi, hắn đã nghĩ ngay đến việc đưa nàng về tông, bái làm đệ tử chân truyền của Dược Trọng Bình rồi.

Lúc này Dược luyện đan sư đang ban tặng cho đệ tử của mình rất nhiều vật phẩm quý giá, cùng bảo bối phòng thân, bí tịch chân quý cũng không ít. Ông ta không ngần ngại để A Diệt ở một bên trông thấy, vì những thứ đó đối với nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh không có tác dụng gì, hơn nữa theo thông tin trong giấy tờ đệ tử, thì Vân Chi là hậu bối của A Diệt.

Tất cả quy củ trong tông đều được để trong một khối ngọc giản, đang nằm trong tay Vân Chi, từ giờ nữ tử này có thể tùy ý đi lại trong nội môn, mà không sợ lạc đường hay vi phạm phải nội quy gì.

Khi nghe sư phụ hỏi ngày thường lúc không cần đi theo ông ta học nghệ, thì nàng muốn trang viện của mình ở đâu, động phủ của sư phụ hay của A Diệt. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Vân Chi đã nói muốn ở tại động phủ của họ Diệt, dù sao hắn là người thân quen nhất và đáng tin nhất với nàng, hơn nữa nàng cũng đã ở đó nửa tháng rồi.

Sau một hồi trò chuyện, A Diệt ngự khí rời đi, để lại hai thầy trò có không gian riêng mà truyền thụ sở học.

Bản thân hắn tu luyện công pháp ma tà, không được để kẻ nào phát hiện, nên trước nay không hề thuê đệ tử tới làm chân sai vặt, cũng chọn một ngọn núi cách xa những nơi đông người.

Khi trở về hắn liền cải tạo lại pháp trận, giờ có thêm một người nữa sống tại động phủ, hắn phải bố trí sao cho nha đầu kia không thể đi tới những nơi hắn thường tu luyện. Nếu chẳng may bị lộ ra thì chỉ còn cách gϊếŧ người diệt khẩu, đây là điều hắn không muốn xảy ra nhất.

Ads
';
Advertisement