Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Dưới màn đêm im ắng tĩnh mịch, bầu không khí tại dãnh núi vô danh này đã trở về trạng thái như thường lệ, như thể nơi đây chưa từng xảy ra chuyện khác thường nào. Chỉ có tại một ngọn núi hoang tàn là để lại những vết tích chiến đấu, nói lên rằng nơi đây từng trải qua một trận chiến thảm liệt.

Tại ngọn núi đã bị tàn phá phần đỉnh, đá tảng nứt toác hoặc vỡ thành nhiều mảnh, cây cối gãy đổ hoặc biến dạng, cháy rụi chỉ còn gốc, một vài nơi còn nát bấy ra. Có một ngọn giáo lớn được tạo thành từ những cây gỗ tụ hợp lại, yên lặng nằm im giữa liệt sơn, để có thể tạo thành mũi lao to lớn này, cả một mảng rừng rộng trăm trượng đã trở thành bãi đất trống.

Phần đầu mũi lao nhọn hoắt, đã bị nhuộm đỏ, mùi huyết tinh nồng nặc, vì có một thân ảnh cường tráng đang bị ghim chặt trên đó. Mũi lao xuyên qua giữa bụng cỗ thi thể này, hơn nữa còn lồi ra phía sau những ba trượng, nhìn qua có thể thấy gã đã lìa đời khi bị ngọn giáo đâm xuyên qua thân thể một cách cuồng bạo.

 

 

Vùng chiến trường chỉ còn rải rác chút khí tức của cỗ thi thể, không còn bất kì khí tức của một kẻ nào khác, cũng không hề có một vật phẩm gì rơi vãi tại xung quanh, như thể đã bị ai đó dọn dẹp sạch sẽ. Khuôn mặt của thi thể cho tới lúc này vẫn còn giữ nét không cam lòng cùng điên cuồng, trên mười ngón tay không có đeo bất kì thứ gì, trên người cũng không hề có vật phẩm nào.

..............

Một trấn nhỏ cách vùng chiến trường đó chừng trăm dặm, được bao bọc bởi một dãy núi hình vòng cung, tại một sơn động kín trên dãy núi đó, Diệt Chúng Sinh đã ngồi xếp bằng khôi phục tại nơi đây. Thần thức hắn đang tranh thủ kiểm tra qua một lượt, mấy cái nạp giới mà bản thân vừa thu hoạch được, nhất là tấm tàn đồ úa vàng trông không khác gì miếng rẻ rách.

Ma Quân kích động vô cùng, vì thứ này đích thực là một phần bốn của tấm bản đồ cổ, một vật phẩm có thể khiến các tồn tại thượng vị đỏ mắt. Y nói thứ này hiện tại A Diệt không cần quan tâm tới, cứ để tại một góc trong nạp giới là được, nếu mai sau có thể đạt tới cảnh giới trong mơ kia, thì mới có thể biết được tác dụng chân chính của tấm tàn đồ này.

 

 

eyJpdiI6ImhoV2FHUTVuTlRPbkdzdTViemNXdnc9PSIsInZhbHVlIjoiN0d3UjVRXC9YOVQramR4WnBGdHZZVmNHNHV1VG9rUUNtY2FXZnRLMXo4OVwveEc3K3VITUNvY1ZtMEtWNlJaaFkrQVRodjluMGdhRnZwMklcL3Rsdm5cL1BKZUhLZFwvSmdwa1p6dTFpNEd6MWFuRDJHQWRlUDQyM1JDSmZnWGFHSmxNVjNrTlJtalJwblNjSWxDQVNDajVBdGk0Z0RJempabW1rYnRtWEJRdUdubjlCMzdNTDExbUlqaFdiUWlXbXAycU1ETVZZUVBaVmp0V0pSZVh5ckZualBHandkUVJjMHppRVFEMnZxNlE4cmFPNThEUXpCUEJJREVscFQwejAxUDRqMFwvT1pRMFBqSmtXbkMweXZQS0Z3dnJmZmV4MzV0TGxhUHZUUVNjV3VuQUdXMFNxYm52UVlJdHl0ekp1Ymh6NzJVa2ttc2poQ1dkTzRZSGgrUlgwU2NLNDJQck01c2c1YkxyRVwvb0dyU3AwWEhkR3NqWXBZTTBHTmxZcENUcW0zUnhWOWc5RlhvaEtvWGI5amk2djc3U0JZZmhTSHZCc1d0ekFTdjRSVWtGVlEwMm01czJ0NFFVeXdzSkZJMGdaeDlockRQVmc1RmNTaXQzSWUzU1wvNFpLTlR4a3JpVUF4Q3U3ZGwrT21BZXB4SktROGdSK0dFdjkwcVdjS3BsMU5EeU55NEl5U1RpSFpkSktmVndVYVBFYjhIaHdCMHRITW81ZTRnbnFEWXo2Zyt6YUErTWlpa0IwZHBVMjNYQStWTm5FZlpISDFaU0ZYdUlXMGZNdm1sdW9lRklxZlNFZklmaFFCMGpzUGo1QkJqTVc4WWtVSWx1ZmJvbUpxOVduajVZbTZjZFwvamlTcURsTXZZakNlWTBJemh2eGZVMklmUStnYjlLRlwvNG1XK1kzQ21DUHdNMkYraUZCQWNEUDRzdEthdFVKSmVpZkd3Rzl2cXcyZ3FXOUZNMGtPSlpJbkd2TDUwUmxtNWRzZDByUHRsUWFieExwOU9VdnJVOHYwZVN5WG9UZ2lrNTlUSzJOaWZqOUdDZVpcL0Vnc09rTFJ4MjJKNnJXRUNuNzhSMGxrK2xObVd6dFZMN2VSa2g2XC9jQlNoMXg0ck5ieFN3aHJUS2RvbmlzQzZJZE1hK2VZeE5OeWdwKzBnRDVkZVJvSGljcCtWOVZKeHV4K3VRNkkwK2JIVWpKcHYxMDRjMjZtSG9sUWVlZlpLdmJwQk9NWndLajFTVEpWZ1lZK3pHOVkxaG1CWHpKTmVCbDBURG9HWXdiRDNYMDNpbExaeGo3a0xwcHFjdXk2RFlmaFA4ODhwZFhOUng1RGtmY3hsY2xCMkhmWVBvYUNqQ1FPdHFJZWlNWkxCbWMxN0NZcmRnTUhBYUtcL1wvWlJ2UG5adjNOWER0UUwyaWE4bytSSnd5UEpYYkpUc1d5WXU3cnJpenQ4ZDF2Q1B5YVRFZk5BU2lCb2k0QXRnZW0zOERtNTd6WE9kbFJ2Mk9qVE84YlpcL0VpMUJlME43WWxkU29TV2U2elc4ZlZLd2Q5SFQzZVU1Y3VTeDVnTzdHeXZZbG5OclwvQWdkTTdlTnhGVHQ5NHVHUlAraktVeVVZaXB1ZGdOTzNqZ1ZiQUZocm9WWEl6XC9yM1JEZzY1Q29WQVZvNytqK0YrNU5FempSMVZDOWpTOW1lc2o2SXl6WVRPamRidTIyUnBGSzhPR3hSb1FNM0xkbUR0RmlJaUV1bjExQUhjWkxKTDNPR0FqT1c5MDZjUjJoNXZtdnB0N1dpR0ZheXRrSlF0T25GWVwvaWplU3ZcL3NNOWpvRDZ5cHlFRkQzMWFsSU92cDZSRkVHcHFDd1drWG5CR0QyOHNNWllEUjk1Q2NYZUN5ck1FSERiVGRSVG1sK3Y3VWJrbVZGZUFXMnN5SzVabE81RHA1dFcxdDE1ZStnNHJFeitVeHJxSWs5VEtqR0dGWUg0eFZzdVVmMnJkT3VZWEhJZEdsUW1ZRUZScHVtVnZ0SWNrR1R2ZDQ4T3oyT2FsRTlKaTgrRUFBVmwrd3E1QlhObEVPS0o1WDFaVDNicDFBVDh6RUwyaW5jdURxY0M3S21JREZQXC9vYXNXQkd4RGx4Nmt4dmx6QVFoWHM4V3BrSEFRSjBXZ3VZXC9RODhieXVSNUpvMlB0Q0t2Z0swbE1xc0g0dWNwQVArNmZWUHdpYUZNM1JqZzc4OVU0Z2hcL0hFbnI0QWUzYkM2REt6MmJHbXRhbXhqaGVLTDhnaHFCU0oySDVVb0FNM1FuaUhMSTJLMGJXUHYrejh2NERaY0pUbWRQWUZBNVZDWVpmUE5HVHNEdVdjZ2NsQnZzOEtOb29QRjdyTzRlYWd5SzZWTzk2M1BwU1wvb2FZU3BVem0zRFlrMFBwNmJrbVNyWDIzcEg1NVlDRHZibkIxQmZONEFCVDhXZVV6TmpXWThlRlB3MU5pYnhVYjE2QVwvdVRYR0VKNFwvU2daQVd2ZG5SZURrUTVaaTJhb3JWZWwwQlpGaENYc0VCODE4ZHB5ZXpEaGgxbiszVUhQSXM2RXp3YzNWTk5IcnZYWnRSR1ZWd2o3NTIzREtRcWNNXC9QNWlqWHlBTzBuNDV1ejkxS3NJWG1haWlVaTlEZWdqZFVWSnJucmFyYjVNdUdcL3RIME9zQVFOR2tlSFBOd0E5RW9kSnBOMVNnUTVSV3dEbUo3NlpyU2xEZGEwXC93KzliVkdJUXc0d0M2ZDlDZUJ4SkZSWjlzTGd6emwxN1l3cmNYWTBuZUdYTFRwbTY4dk9cL3NGZVlBV0NJZTFrelQzZEJsVEJrWVdUSWpkdHlTOUtQdVgxMU9vb285SUk1WTVGcElsTDFWM2hnamREV1Q1SWxDN1I5TGQxeEhpYmhFZys0PSIsIm1hYyI6ImIwZjE0ZWM3MzkyNzhiMWI2ZDNmZmQ3NTJmNDViMDQ0ZWZiNWQyZTlhOWU4MWU2MWM1MzkyZWU5NTJmYzdkNmIifQ==
eyJpdiI6IlVEZkRcL3l5WDhmOThvV3o4Y3oyRHZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFicmYzcVwvN3F5QVJsRmwwWGRERDdWOGJSZ1VnRUNGZW93OEhuK25aXC9cL1MxTWdMS0s5QzAxTE5vNDF4eUdzN1wvZ1ppdkg1UkJtNysxN0wxdkhMR3ZyUkNtRUtMNU13OFJuQ3MyemFZU29TOD0iLCJtYWMiOiI2NDVmNDZkNjA5NzQwYWE4Y2Y1YTExZDIzZGNkOWNmYTMxOWQzZjkwZmU1OThiMjY5NmQ2YWNlOGU1MThjZGQzIn0=
“Ngươi đang làm cái quái gì thế tên khốn này?” Thanh âm bất bình của Ma Quân vang lên, vì lúc này A Diệt đang vui thích sờ loạn trên thân thể hai thiếu nữ kia, hai bàn tay hắn luồn dưới lớp vải mà tùy ý nắn bóp.

Ngữ khí hắn thản nhiên mà trả lời: "Ta đâu phải chính nhân quân tử gì, làm cái anh hùng cứu mỹ nhân, còn để lại cho chúng không ít nguyên thạch nữa, thì cũng phải thu lại chút chỗ tốt chứ. Nếu dung nhan của hai nha đầu này khá hơn, tầm cỡ như Vân Chi, thì không đơn giản chỉ là bị sờ soạng thôi đâu.”

Sau một hồi thỏa mãn hai bàn tay, hắn mới nhảy lên Thoi Độn Thiên mà toàn lực phi hành trở về Địa Quan trấn. Trên đường trở về hắn rất cẩn thận, vì dựa vào những tín vật tìm thấy trong nạp giới của Vương Trùy, hắn biết thân phận kẻ kia không đơn giản, hơn nữa có lẽ y cũng biết tới giá trị thực sự của tấm tàn đồ.

Lộ trình thuận lợi, hắn an toàn về đến địa phận ngoại thành Địa Quan trấn, thần niệm đã phát hiện không ít nguyên sĩ đang phi hành qua lại nơi thành trấn này.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình đã bị một cỗ thần thức cường đại chú ý, liền chậm lại tốc độ, quan sát xung quanh, không dám manh động. Cách hắn nửa dặm có một chiếc phi chu cỡ trung đang lơ lửng tại chỗ, một lão già với thân hình tráng kiện từ bên trong bước ra lan can, toàn thân phát sáng sau đó hóa thành một luồng độn quang phá không bắn tới phía A Diệt.

“Nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh!” Trong lòng A Diệt chấn động, rõ ràng hồi chiều tối tại trấn này không có tồn tại cảnh giới đó. Luồng độn quang bay tới cách hắn chừng mười trượng liền dừng lại, hiện ra thân hình cao lớn của lão già, đang đứng trên một đóa bỉ ngạn màu nâu vàng.

Thanh âm uy nghiêm của lão ta vang lên, chấn động cả núi rừng: “Tiểu tử ngươi, vài canh giờ trước có tham gia hội đấu giá bí ẩn tại nơi này hay không? Và vừa từ nơi nào trở về?”

Họ Diệt cố đứng vững trước uy áp cường đại đang ép tới, rồi ôm quyền khẽ khom người đáp: “Vãn bối đúng thực có tham gia ẩn đấu giá hội tại nơi đây, giờ vừa từ Sơn Cung trấn trở về, không biết tiền bối có chuyện gì cần phân phó?”

Lão già nhìn hắn khẽ gật đầu: “Chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kì nhỏ bé, vậy mà không bị chút uy áp của ta chế ngự, có chút bản lĩnh đấy. Ngươi thuộc thế lực nào? Đừng nói với ta ngươi là tán tu hay người trong tiểu gia tộc, ta có thể cảm nhận được tuổi thực của tiểu tử ngươi còn rất nhỏ, chỉ có thế lực lớn mới bồi dưỡng ra được loại thiên tài như thế thôi.”

Nghe vậy, A Diệt làm ra bộ dáng có chút chần chừ, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài thân phận, cung kính giơ lên phía trước rồi nói: “Thưa, vãn bối là đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông.”

“Hắc, thân phận không phải vừa đâu, quả như ta dự đoán. Vốn ta định hỏi ngươi thêm chút chuyện, nhưng nể mặt mấy lão gia hỏa trong Tọa Sơn tông, ta sẽ không làm khó tiểu tử ngươi, thôi ngươi đang đi đâu thì tiếp tục đi.” Lão ta phất phất tay, sau đó xoay người mà phi hành trở lại chiếc phi chu xa hoa.

Không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi quả thực trong lòng hắn sợ phát khϊếp, chỉ sợ đối phương có gì không vừa ý, tùy tiện vung tay đập chết hắn thì quá là oan uổng. Sau đó hắn phi hành không quá nhanh, tiến vào nội thành Địa Quan trấn, vừa bay vừa chú ý quan sát tình hình khắp nơi.

Lão già tráng kiện kia không chỉ chặn đường hỏi han một mình hắn, tất cả những kẻ có tu vi Hiển Hóa cảnh khi bay tới thành trấn này, đều bị lão nhắm tới. Hơn nữa A Diệt mơ hồ có cảm giác, tại bên trong nội thành, có một vài cỗ khí tức khiến bản thân kiêng kị không thôi. Hắn đoán chắc rằng vài canh giờ gần đây, đã có không ít tồn tại Bỉ Ngạn tới nơi này.

Như thể để chứng minh suy đoán của hắn là thật, ngay khi vừa đặt chân xuống bình đài trước cửa trang viện, bầu trời liền truyền xuống trận trận thanh âm. Có ba luồng độn quang màu sắc khác nhau, nhanh hơn thiểm điện bắn ngang qua trên bầu trời đêm.

Những người còn thức trong trấn này, bấy giờ ồn ào cả lên, nhiều kẻ cả đời còn chưa thấy cường giả cảnh giới đứng đầu hạ vị bao giờ, nay trông thấy tuy trong nháy mắt, những cũng đủ để trở nên kích động vô cùng. Bỏ lại phía sau những thanh âm nghị luận ồn ào truyền tới từ khắp nơi, hắn một mạch đi tới phòng của Vân Chi, gõ cửa vài cái mà không thấy tiếng đáp lại, liền đẩy cửa đi vào.

Dường như thân phận thật sự của tấm tàn đồ đã bị truyền ra ngoài, kéo tới không ít nguyên sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn tại mấy thế lực lân cận vùng này. Có lẽ tất cả mấy lão quái đó, đều đang truy tìm tung tích của tên Vương Trùy, kẻ đấu giá được tấm tàn đồ.

Giờ hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, chứ đám người đó khi phát hiện ra thi thể tên họ Vương, mà không tìm thấy tàn đồ, chắc chắn sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, bản thân hắn cũng sẽ không tránh khỏi liên quan.

...........

Mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của ai đó, rồi còn cảm thấy một bên má đang bị vỗ nhẹ, Vân Chi đang trong cơn ngủ say cố gắng tỉnh dậy. Đôi mi cong dài hơi rung rồi hé mở, như cánh bướm dập dờn, song trọng xanh biếc đã hiện lên, nhìn cảnh vật phía trước.

Sau khi hoàn toàn định thần, trông thấy thân ảnh người thanh niên bạch y trước mắt, Vân Chi hai má đỏ ửng, vội vàng đứng bật dậy, tay không quên lấy chăn che lại thân thể. Nàng cố giấu sự giật mình và hoảng hốt trong lòng xuống, vội vàng lên tiếng: “Sư... sư thúc nửa đêm tìm đệ tử là có chuyện gì ạ?”

Diệt Chúng Sinh không có thời gian để ý đến thân thể chỉ được che bởi một lớp vải mỏng của nàng, thần sắc hắn có chút lo lắng, xoay người đi ra ngoài trang viện rồi để lại một câu: “Sư điệt mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, trở về tông môn ngay trong đêm!”

Ads
';
Advertisement