Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Sau khi La Thế trở lại với đám người kia, thì A Diệt lại gọi thiếu nữ họ Vân ra nói chuyện riêng với hắn. Đứng trước tồn tại chỉ được biết đến khi đọc qua sách cổ, thiếu nữ này lo sợ vô cùng, đầu cúi thấp xuống, thân thể khẽ run. A Diệt không hiểu tại sao một người nhút nhát như thế này, lại có thể tu luyện tốc độ nhanh như vậy, ôn hòa lên tiếng:

“Nha đầu hãy bình tĩnh lại đi, ta không ăn thịt ngươi đâu mà làm ra bộ dáng kinh sợ như vậy.”

“Xin... xin lỗi tiền bối, vãn bối đã hơi thất thố.” Nữ tử đỏ mặt, ôm quyền lên tiếng, đầu vẫn không dám ngẩng lên. Thấy vậy A Diệt cũng từ chối nhắc thêm, hỏi vào trọng tâm: “Có phải ngươi xuất thân từ An Thanh huyện không?”

“Sao tiền bối biết?” Thiếu nữ biết bản thân vừa lỡ lời, vội cúi lại đầu xuống cung kính đáp: “Thưa tiền bối, vãn bối đúng thực sinh ra và lớn lên tại An Thanh huyện, từ khi trở thành nguyên sĩ mới phiêu bạt dần tới dãy núi Hoang Sơn này.”

 

 

“Quả nhiên.” A Diệt nghĩ thầm, người tại mỗi nơi đều có nét đặc thù riêng trên khuôn mặt, trước đó hắn đã cảm thấy nữ tử này cùng hắn có nét tương đồng, quả nhiên là cùng một cố thổ.

Sau đó hắn hỏi han gia cảnh cô ta và biết được không ít, rồi nói cho nữ tử này biết mình cũng xuất thân từ An Thanh huyện, để cô ta đỡ e sợ hơn. Khi biết điều này, thiếu nữ kia kinh sợ cùng ngạc nhiên vô cùng, cô không thể ngờ tại quê hương mình lại sinh ra một cường giả như vậy.

Họ Diệt vung tay, đưa cho cô ta một đôi phi đao cấp Hoàng giai thượng phẩm, khiến thiếu nữ này cảm giác như đang nằm mơ, vội vàng sợi hãi từ chối nhận.

“Hai thanh phi đao Hoàng giai hạ phẩm của ngươi ta thấy đã sứt mẻ không ít rồi, không nên dùng nữa, từ nay hãy dùng hai thanh mới này đi. Tiện thể ta cũng muốn đề nghị nha đầu ngươi một việc, để tùy ngươi quyết định.” A Diệt lạnh nhạt nói, ngữ khí không cho đối phương cự tuyệt.

 

 

eyJpdiI6IkpoTXVLcWc2ckk1WnBkcHZZSENGQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiOFZwelAwRFwvR1Aza29HaGgzSXFOTmVqNWNmUjBpbmJhWllcL1ZqMWxrMDFYazZERXFOVkpnR0gxYnFObWE2T2VQbWxRQjkwSEZ0SHFMY1JxNlh2cytyZUN6M0lEUVE3Q1wvN1VGaDY2ZWQ4Qjk4MmpacDdvdlNLTkp6QjA2WWZEQVg4Tzd3YUNkQlFFNzlhWSsxRGJlUzdHdjM1b0QydzJjSTJuYjJoTGhyMTFXUXgwMzhXRWRyXC9sQTJManpVQnZiaFA0RUJVZk5SeERFYllmVnpVYUczdFNxUXl1NnQ2ZnF1R1RRRUV6OXZnTnZEbWtjTGg3WFZudnJHdUw0akRrS1U4M2I3VWlzZDVtSCswMDUxZW1jMzZLczkwTGVBREkyQ0Q0K2lrdXlpK3dwRUs0K21VMHUwZTExMHpNV1NGQ29vWWd2d3h1aWNPbldmcElHRFNoY1VLZlFFZzk4V1VVZ3BKTFV3OUtMODlcL1BlN3FPdmpncDBxMkdXWkFLVTRwcTErS0FNM3crdUoxTk4xbmdHYVVkU3Z1UXRWdE9NR1pJYVdjT0NmeXU5WEZYMmNKQTJ5dFZTMFQ0UGtUQ3NHWlwvVFkxdUU5OVZaOWVWY0RvS25IZERhQWhBVnJMN1BkMXVUcElzZElabU1MZDBPRFY0YmpDcUIxWFRURUwxcWdWZlNSUytpdGsyS3dyVFJQR2RwSnBMMjZyd0NWMjNUTmdCanlROHF3d1E0UGVoQ2xXSW9JQXdRdHNDK1lVaHdzcUZ1Y01JTGlERVIzZDJZbkVhSlwvQ0VUcXhBOWx6aEx0UmJQaFk2ajBKeG5UeWQwZHFJaWRwZlJVTnl5cThxNGFTY2g0MWloR2FJS3ZucURUcUwwbGxqdHRJWFl3ZGp3NUxKcmxXdktaenlsdHpla3k4S1NSRml0NXJxSFE3N0t0Y3pJUXQ1VzlVRnhRRDQ4NDFGXC9HejNnVWVMYWZJRnI2eEQzOFZsM29MUEprUkNMOUFZZGtuYzhMXC9BXC9ENkc3UU5CXC9kZU9EaEp1c2RrSFpRM3pvXC9VK1YrT29cL2loaG5XbXJtT2dZajFSUUVJOVBtblFWMXNLbFwvNnhQODRrTzVUeVBGd29Bc0JsZFNhN0xWMW5yWDBFaHRKbnZJYmcxVk52UmpCcUI3ZGxIbHUxa2lYSXlIV3J4TkpBXC9BQzYxSTJSOVFsQTlOMUc1UUN1VjBZbmpJeCtjRGFpUkZnd0NBNzFBbkQ5Q1VEdGdTYmQxaEI0QzBsNjdHNUZtQjBBSE9wV3Y1VWxJaGhZemtrRDRwKzVSRnBWa3B0UkVzSFd2WHlXXC9TNFFmVEVOQU04REQ4UU1PcVNcLzhZOXJzaGZrZlBDQzFIbUIrMlwvWURHRVI4MWVuV1wvTlZIRXpacU1kZjhDNzl1b1BJZnVmOTRtd0Z5R21yeGU0cHprVDFHeFN0OTM3ZytxSXhCNnV3NGl5cENIQzZ3bFA3cFJ5S0lyaTF1WG5objNXRVJnN1k3OGhERzRieFhNNWhcL0ZDd3hsaFdhbWNDM1RhdGNZdUVZcXY3cnN2XC9uQ3duZmRLZmFXcUVQdlNoVklneG01cElsd1JHVHY0azRuNHlXWjhJS0F3WFFWSGpUbmNjNk11bjJtazkwR0FvNVdjTndkR1g5Q3ZKS3owbGRSaXRwSTdIbVZRWW4zbTFvMm82N1g5MzdiT084RjlCNG11dXYyVW5wbTk0SzhVMlBxTlJBRXQxNWhWR0U0SyszMVVablNxeEJvdk9qeWhRdWZPZmhUQjEzVTZ6cG1MRFB6cFwvdzltZytpRGdoQkh6TUgyNlwvU2hvNGtEc05DWG14QWxuR0V3bm1QaEJvejJ6Z3c3clFtc251S2JWbzNDclwvMkFjbHlsanErb3U4ajRqYWRrbkpCK3pkdEpacktpWHpsZUdSM2Z0cEJJa3lFUlpcL2Y5Y0dMNXpLYTk0MW81ZDM3cGIwYkMxVEtTY3U3MERBY0VUcWtlYVRrWTJOTU0xQ0lKSFRwanltQ3lEK1wvY1ZZRkN4NVRBUkM4c3FmT2N0Rmx4WnZxMk5vaUEydGtKTUtJVXR2QWxcL1NhRlNWUVVsMUY3eUFEdXN6WXYyVmpvWlZtK2ZJU2VJU1BTUlZZMEt6MEdEbnU1V3VTdVNFQ3RmTGNMUzZYK3dOalJRS0FOTURaMnZnS2NZckRPTEdkVDFLXC9lN0JwdG5xUFRDSXVXZnc3bkxlRGRNUWJsS1BrdGhzbDFpZ0o5UWFKcmkzaFhqbVg2UXJDa0FESlwvcitkRmprSmtuMVRWXC9xaVREYXo2alNOSDdZdWNZZFE4MWdXQTJCdExFTjVjbGt6SHh5QXFpN3l5a0thK29HOXZTN0YzK2MxZmx4MkErVjZSN09QUUZiVXB5SU1HbHR5QkNSXC9vZUNqS1ZBTzlWaTB6RkhRYSswdW5Vcmtyd042d0I3U2JCZVQ2MVpCYzdURkpmaVViZGh5IiwibWFjIjoiYjIwY2JiNjZkNDU2YTczMTI1ZjdmODgxYWI3Y2FiZDFhZTU5NzFiZDEyMzkwYWYxMzcxNDM4MzczOTk5ODBmNCJ9
eyJpdiI6Ilc1Rk1uNG9TN2VyazZGWlJockdDeVE9PSIsInZhbHVlIjoiT0ZYcklmYVYyN1c4Y0h5NUdJUlVhXC9LTTFWaldGbFpPbVo3bzI1c0RmQVo5d2FyZWp3aDhSWTZoaWVsMTZyaU5HUlJjUkZqNHJkT3VNSXd3bHNuUlVDVkhubjVDdWExSVJPcmZncXpHWlVFPSIsIm1hYyI6IjZhYTM1NDk1ZTkyMDNiZjY2MDg1NDI0ZmIxNjQ5ZWNkNWY3NzUyYTk5ODFjY2Y3MjUyYTQ2NjliZjhmNzdhN2QifQ==
“Dạ... dạ, tiền bối... còn gì phân phó ạ?” Thiếu nữ khẽ run, ngần ngại hỏi.

A Diệt: “Ban nãy ngươi cũng nói rằng phụ mẫu mình đã mất, không có ngươi thân, không còn gì vướng bận tại trần thế, một mình tu hành tới nay. Ta rất tán thưởng ý chí vươn lên của ngươi, chỉ là ngươi nên biết, nếu mãi ở nơi này sẽ chỉ làm bản thân bị mai một đi mà thôi.”

Vân Chi hít sâu một hơi, cung kính đáp: “Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối vô cùng cảm kích, nhưng... lời đề nghị của tiền bối quá đột ngột, vãn bối nhất thời chưa thể trả lời được...”

Gật gật đầu, hắn lên tiếng: “Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, lần này ta trở về cố hương có chuyện cần làm, phải chừng vài bữa nửa tháng mới rời đi. Chừng nửa tháng nữa, cho dù nha đầu ngươi đang ở đâu thì ta vẫn có thể tìm tới, lúc đó hãy cho ta câu trả lời thích đáng.”

Một lúc sau, thân ảnh A Diệt ngự khí rời đi, để lại bốn người với bốn sắc thái khác nhau. Nhất là thiếu nữ họ Vân, cô ta đang suy tư không ngừng, cô biết với độ tuổi của bản thân mà có thể đạt đến một bước này, nghĩa là mình có tư chất rất tốt, dù trong thế lực lớn cũng có chỗ đứng không nhỏ.

Chỉ là thâm tâm có chút không muốn rời xa cố thổ, hơn nữa cũng chưa hoàn toàn tin tưởng vị tiền bối kia. Cô biết với thực lực của người ta, nếu có ý xấu thì cũng chẳng cần nói nhiều làm gì, trực tiếp động thủ là được, nhưng bản năng vẫn cảm thấy chưa yên tâm.

Không lâu sau, A Diệt đã có mặt tại chân của trụ đá cao chót vót, đứng sừng sững giữa vùng trung tâm Hoang Sơn. Giương mắt nhìn lên trên, trụ đá cao chọc trời không thấy điểm cuối, khiến hắn nhớ lại năm xưa, vào thời khắc hắn tuyệt vọng nhất, thì nơi này chính là sợi dây hi vọng cuối cùng.

Giờ đây, Diệt Chúng Sinh muốn leo lên phía trên là quá dễ dàng, không thể nào hấp hối như năm xưa nữa. Trên đường đi lên hắn vẫn còn trông thấy những vệt máu mờ nhạt, mà năm xưa bản thân mình đã vô tình lưu lại. Quanh trụ đá không thể phi hành, nhưng với nhục thể thoát phàm của hắn hiện tại, nhảy liên tục vài tuần trà là đã lên tới đỉnh rồi.

“Thì ra đây chính là Thất thải quang hồ đó hả.” Thanh âm Ma Quân vang lên, đây là lần đầu tiên y trông thấy cái ao bảy màu này, nên khá là tò mò. Họ Diệt đi tới đưa tay xuống hồ, lập tức có tiếng xèo xèo vang lên, vô số nước dưới hồ bị bốc hơi tức khắc. Trong người hắn, ma lực giao động không thôi, liên tục phát tán ra ngoại giới, muốn triệt tiêu thất thải thánh thủy này.

Biết rõ bản thân hiện giờ đã bị các loại thánh thủy bài xích, A Diệt cũng chẳng thử nghiệm thêm nữa, đứng lên rồi lấy ra Thiên hồ lô. Cách không khống chế nó chìm xuống dưới lòng hồ, hút vô số nước bảy màu trong hồ vào bên trong chiếc hồ lô.

Thiên hồ lô như cái động không đáy, chả mấy chốc đã hút sạch nước trong cái ao này, khiến nơi đây giảm đi chút ánh sáng thần thánh. A Diệt liền thả thần thức vào bên trong chiếc hồ lô ám kim trước mặt, khóe miệng bất giác cong lên.

Bên trong hồ lô, những đường cực quang trên trời hóa thất thải, bầu trời sáng hơn trước rất nhiều, dưới đáy nước cũng bắn lên rất nhiều tia hào quang bảy màu. Hồ lô thụ đứng tại trung tâm vùng không gian, lúc này như sống lại hoàn toàn, cành lá phát sáng, khí tức sinh cơ dồi dào mãnh liệt, những trái hồ lô nhỏ đã bắt đầu sinh trưởng.

Ma Quân lên tiếng: “Loại thực vật mà ban đầu ngươi đưa vào bên trong những trái hồ lô trên cành kia, phẩm chất càng cao thì tốc độ sinh trưởng sẽ càng chậm. Như những trái chứa linh dược thượng phẩm, ta ước chừng phải tới 5 năm chúng mới trưởng thành hoàn toàn được, khi lấy ra chắc chắn sẽ là linh dược trên ngàn năm tuổi!”

A Diệt kích động vạn phần, linh dược cực kỳ chân quý, hơn nữa còn trên ngàn năm hỏa hầu, vậy mà chỉ mất 5 năm là mình có thể dưỡng dục ra, sao không khiến hắn kích động cơ chứ. Những linh dược trung phẩm còn nhanh hơn nữa, có lẽ chỉ mất chừng 2 tới 3 năm là trưởng thành hoàn toàn rồi.

Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, A Diệt lên tiếng: “Hiện giờ cổ thụ này sẽ vĩnh viễn phát triển chứ? Liệu sẽ có một lúc nào đó, nơi đây dùng hết năng lượng từ thất thải thánh thủy không?”

Thanh âm chém đinh chặt sắt của Ma Quân đáp lời: “Chắc chắn không đâu, chỉ cần được cung cấp năng lượng vĩnh cửu một lần, nơi đây sẽ luân chuyển không ngừng, hồ lô thụ phát triển mãi mãi.”

Vui vẻ gật đầu, A Diệt thu thần thức trở về, rồi cất Thiên hồ lô đi: “Vậy là từ nay không cần phải chú ý đến thánh thủy gì hết nữa rồi, nơi đây chắc cũng sẽ chẳng cần tới một lần nào nữa.”

“Ngươi sai rồi, càng cung cấp nhiều hơn các loại thánh thủy, hồ lô thụ sẽ phát triển với tốc độ càng nhanh. Nên cho dù bản thân ngươi không dùng được thánh thủy, thì cũng không nên bỏ qua bất kỳ tin tức gì về nó, nếu có cơ hội, hãy thu thập nhiều thánh thủy hơn cho Thiên hồ lô phát triển tới tận cùng.”

Nghe Ma Quân giảng giải mà hắn cũng cảm thấy có lý, nên quyết định từ nay chú ý thêm chút về phương diện này, dù sao có linh dược càng nhanh thì tu vi hắn sẽ càng được trợ giúp lớn. Với tư chất cực thấp của hắn bên nguyên mạch, nếu không có đan dược hay những kì ngộ cao quý, thì ước chừng phải mất trăm năm, mới có thể đạt tới viên mãn sơ kì tại cảnh giới hiện nay.

Xuống đến mặt đất, hắn liền lấy ra Thoi Độn Thiên rồi nhanh chóng bay đi, muốn ly khai khỏi nơi đây. Đã hơn mười năm hắn chưa trở về nơi mình sinh ra rồi, hắn muốn trở về thăm vùng đất thanh bình ấy một lần. Hắn muốn thấy lại ngôi nhà tranh nhỏ bé đơn sơ ngày xưa, muốn thấy vườn linh dược nuôi nấng giấc mộng trở thành nguyên sĩ ngày ấy.

Phi hành chưa được bao lâu, đột nhiên hắn bị một đầu ma thú lớn gan xông ra tấn công, ma thú này là một con báo. A Diệt sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Chỉ là tam giai đỉnh phong cũng dám tấn công ta, đúng là chán sống mà.”

Rất nhanh hắn đã đưa đầu ma thú kia đi với tử thần, sau đó tiếp tục muốn rời đi, nhưng đột nhiên chợt khựng lại, nghi hoặc lẩm bẩm: “Không đúng, tại sao nơi đây bây giờ lại có nhiều ma thú tam giai đỉnh cao tới vậy? Lúc trước hoàn toàn chưa nghe nói, đến một đầu tam giai cấp thấp cũng chẳng có cơ mà.”

Hắn cố nén lại cơn kích động muốn về nhà ngay, rồi bay vòng quanh khu vực trung tâm Hoang Sơn này, tuần tra thử chút thời gian xem sao. Chỉ thời gian nửa bữa cơm, hắn đã chạm trán không dưới năm đầu ma thú tam giai, khiến hắn càng thêm nghi hoặc, cảm thấy có gì đó bất ổn.

Khi hắn bay tới gần khu di tích cổ, nơi mà năm xưa bản thân từng lăn lộn tại đây, thì đúng dịp trông thấy một đầu ma thú tam giai đỉnh phong bị diệt sát. Thân thể phi cầm to lớn rơi xuống, đập mạnh lên mặt đá, phía trên không xa, có một thân ảnh yểu điệu đứng trên bảo cụ phi hành.

Thần thức của hai người vừa chạm nhau, liền tức thì bạo động, hai ánh mắt sắc bén khóa chặt lên thân ảnh đối phương trên không trung. A Diệt có thể trông thấy, cách hắn chừng trăm trượng có một nữ tử rất xinh đẹp, bề ngoài chừng đôi mươi, đang từ từ phi hành tới hướng mình.

Hai người chậm rãi tiến gần đối phương thêm chút, rút ngắn khoảng cách, lúc này nữ tử xinh đẹp kia mở miệng lên tiếng, thanh âm mềm mại dễ nghe: “Không biết các hạ tại sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này?”

Khí chất nữ tử trước mặt còn rất thanh thuần, có lẽ tuổi tác thực sự không lớn hơn vẻ bề ngoài là bao, mà tu vi cũng ở tại Hiển Hóa cảnh sơ kì. A Diệt không nghĩ ra tại sao nơi đây lại có nguyên sĩ đẳng cấp này xuất hiện, hắn hàm hồ trả lời: “Tại hạ đi ngang qua nơi đây mà thôi, còn các hạ không biết tại sao lại tới vùng này?”

“Hì hì, nếu các hạ muốn biết câu trả lời chuẩn xác, thì phải để thϊếp thân kiểm tra thử xem, các hạ có đủ tư cách để biết hay không đã.” Nữ tử kia che miệng cười duyên một tiếng, sau đó sắc mặt chuyển đổi cực nhanh, tốc độ lật mặt khiến A Diệt giật mình. Cô ta vung tay, lập tức có 9 thanh phi đao kim sắc xuất hiện, phóng thẳng tới phía hắn!

A Diệt cả kinh vội lấy ra vũ khí, miệng thốt lên: “Nữ nhân này vậy mà có thể cùng lúc trưởng khống chín món bảo cụ sao?”

Ads
';
Advertisement