“Vèo.” Bốn nhân ảnh đang chật vật bỏ chạy, vượt đèo lội suối, băng qua rừng rậm, tốc độ dần giảm theo thời gian.
“Vυ"t!” Phía sau bốn người kia là một đầu ma thú to lớn, có hình dạng như tê giác, toàn thân như được bọc thiết giáp, đôi mắt huyết đỏ truy sát những nhân loại trước mắt.
Khi đám người này chạy đến một vùng đồng bằng rộng lớn, thì ai nấy đều đã thấm mệt, hơn nữa nơi đây bằng phẳng không có vật cản, tốc độ truy đuổi của súc sinh phía sau họ sẽ càng nhanh hơn.
Trong bốn người này có ba nam một nữ, người đi đầu là một nam tử bề ngoài chừng 40, thân hình cân đối, khoác giáp bạc sáng loáng. Bên cạnh y là một nho nhã nam tử, thân hình khá gầy, bộ dáng chật vật vô cùng. Người cao tuổi nhất là một lão già, tóc bạc đã chiếm quá nửa đầu, mặc thường phục, vừa chạy vừa chiếu cố nữ tử duy nhất trong đoàn.
Chạy sau cùng là một thiếu nữ, gương mặt xinh xắn lúc này đang tái nhợt, mặc bộ giáp khá mỏng, khóe mắt chảy ra chút nước như sắp khóc, trông vậy lại càng đáng thương hơn.
“Cứ chạy thế này cũng không phải cách hay, sớm muộn gì đầu sức sinh kia cũng bắt kịp thôi, La nguyên hữu, hay là chúng ta liều mạng đi!” Lão già trông thấy thiếu nữ sắp không chạy nổi nữa, liền nói lên đề nghị với người cầm đầu.
Nam tử gần trung niên họ La nghe vậy, ánh mắt do dự chốc lát rồi trở nên kiên quyết, liền mở miệng đáp: “Được, chúng ta liều đi, ít ra sẽ có chút đường sinh cơ!”
Nghị luận trong thoáng chốc, bốn người kia liền dừng lại rồi tản ra, không hẹn mà cùng phục dụng những viên đan dược cuối cùng, rồi xuất ra vũ khí chuẩn bị tử chiến.
Họ La lên tiếng: “Đầu Hoắc Tê này khả năng cao có thực lực đứng đầu trong tam giai ma thú, ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 9, chúng ta phải dốc toàn lực thôi, nếu may mắn có thể thoát chết một hoặc hai người.”
eyJpdiI6IlhVSHVGc0ErM29Yd3lSRmg5QWVWZXc9PSIsInZhbHVlIjoieTJTZzBtbkVtTWFnR1BEUTBqV0d3NlwvY1paUElXVjBaUmlOK1FZYXBoT0NPMTVXekFLRlYyYXFuM3ZmbmJHWUZZXC9iaTBrV3lNd3YxdE1pb0E5djludndlaGJxaWlEU1NOZzFNTVpGeGRWYjRCbnM3YXRFTHFsVlgxTm02aEExZWFpamYyOFRoR0Zva2Q0U1pjZ1hkUjBHUnl2QXAwQjVQV3phejFQXC9Wa1Q5cVcxMzNVb3JLUEFcL1lNRXVmdTVKdTM4VDBvcFk3ejZVM24wRjdnVFZxaXZXUjd4T255Q05pTFRiaEF2dWd2TVwvbTQ3bU10aFJQNUl3emhpMElpaFVKQUdhKzc3cTB3V0x1bE9sWHFlSmdmWlpDcmxVTWlyUlwvMW5YckJxV1ZMZ2tRcHVwMnVVelBuU0ZmVUduaUxHYlVNMEdraU50dnU5V1FmbW1wN3NsakJrT09Hd2V4cmRMWVRrSkcrUktqTHUyVGlmamVrNVRrRnlieHZTY0ZWdzRtcXkweFVEOStLWXB5T1NjeG9YSDJiZVwvcVFSRTVGZkRSRGZUbGJQK3NlZHRIVERcL3NIbXZDZDhWc3FqWW5vOCsyYjJHVjJYQ040QTVzdVlwNzZuWXFNQXJxUDYwY0Y5RFg4b1MwREc1QjcwNlV1dXBEZHk1VEVQOG45TVBwQVVjcTJUQTdGMWRLdldmcHFYd0d4ZDhzNm4rWERwTktqR25qZFR6UUJjckZ3d3U2MHpvdzVNUEpJSXZsMStmK20zQkw4Y0VOVktMT2RhUHlKaDVlXC9Vc2pIaUVQeStoS3ZBdDZ6RTRLQWdqSjJWTkJFMVArclIxNVhtTzBDM0lXZUFyTVhJXC9xVnhIWlhXQStkYzBtZFNPM1NaUU43c0hNWVlMd1hkRDVTZ3BBQ2ZLcXhzUHVoWUhrRmphdUNvd1p2XC9vR0RmaGF1NHg4NFowVUlrb2dRM0pqWGRxbFRTVnJQT2hoc2JYTnlVVmJTSmZISEM2K1ptZENqU0ZRMFwvTzJpRHZQYW1lYk1vRnlDTk93cGEyMDQzVUF4RFpYMUJibWdMUG00a2lBYWNYcWVmQkM0Ym1XUU80QVF3N3p5bElKYW55TjdpcSt0NW15YnVqY3lpMVJ6M0JcL0FuK1VwRjRMWWFaWll6TGlBUStUdU1NYzBZSU5qVUV0dkNXMTgzdFdwbkFjOU9SM3VkbkJKSGVHdUY0YjV5NlNUeURSejJBN0J2OXJQRGFkekh6bHRcL1wvdVVoWDB0VkxRUHUzZDVTZWxUVjdsSkxaeWZ3RlNGZ3Y1bGRONCtlWTk4RmFlbExtd0I3bTJTenBIR29YbU5COGoyKzdHWlI3aHB6NGRGdWJQc0xjNWZSdU1WN0ZQT016YWkxdmF6WlZnV2dZQzREVUJpZTZKdnBTd2xqVzdnVU0zRHZ1M1pIQXN5cFE5dE5ibjVISno2UWRYc0N0Q3dvZnlOSjgweW5laVc3dTlJQjlSS2QxMk9UUDBUQ1FkYjlvWXdMQWdndk0rV3ByNm82RjE5TlVhclRqaWJcL21SR09vMXFlazRaamU0SXdQaXhDbGpDOTQ0b1RuMURzcFB5eWlGRzZTOUhvWGJWV3RON0srWU5LeXMyUm0yVExrOUs1VDNcL1hJVXh2b05YendIWk5sMSt1MCt3MDVhZ3k0b1YrQVg2dElpXC8rbGgrWkNrYUNTS2JUbkZ5Rk1pQVZoeHJcL3lJSVwvRmVNSVdxTUEwRkFUaHVFWWNHRStpdE8zbWFyUGZPSjF0STJuR2t3N0FRdFh5MVU5R3RsdXZBanJ1RmhRdmZBazZ3cmtDSDVvYUwxWURvY2oxRXE4NWM1SnBWOXJXU0UzazlOdzRRYTdOWUFqK3V5MGd6UFdNbnVTM0hRaDJHQUtYNFwvY0J4NmhZcXFzWjZWbWkrWG52bExzczRmMzV6bDdtNENhQkdFdFNcL2RuNlRUbGtMOTk1MWpYWWppaWE1SGs5anVLTm1IOUNMWENlb0ZBMEx6U2NPdnBPUjV6bHF0MTViOHNUS01QRGRPZGcxZmZHR2dsZWNIQmZ3dThEWHpkb0d6YWhtNEJrY25acFJ6eUVSNVRIYm9MRW9oS2tpSDJtZ1NpMVpKTUJadEJYRzlJaDdNMHVQTnNtSlYzSUFKV1NGaFJrZjg4MFo5ZWo4bjNoNVhEekJseFV3TkRIckFRekp2ckNWVVkzYldnNjBPSmRreFRcL0VPYVlqZ2Q0XC9Mb1Z4NFB3SDk1Z3NTT1VkamJBcFhcL3lcL3JKbHY3NEQ5VUY4R3g2cnRXOFB2WERnYVV3N0lXXC8wVUtXbHBiU3l3cXIyQm9TRVdLZE9CWDlybDZFdko3bDl4cDBsQTBCQmhHbFwvZGx1bEVlamowVEwxV0Z1d2l5YkhhREYzZkFodDVJdkYwZEErMkptQktTbHB4ekoxUUNHVjRDXC9BK2pveXE1QVYxVW8rOGNVK2tGMWtcL1BEdmVST1BWcFMyRGo0NjJ5K1g3U1ZPVmNvT1lPUDRKUTgwZHVuSEpoR3M1K09uajZHdWl6Rkc5Y21sRmdVXC9PNE80VGFDaEtodnhmMHJhdVR5Q0tYQjlrUFhxZ1wvYlBmODYwM0ZkVmFqaVFnM2hNdXVtdnN6NmNObHVKZjR2UzdQZXdwQ1dvZkZ4cnZkZVV1SkpuV29iMzF2QT09IiwibWFjIjoiMzdhMGIxNmVkMTU1ODczZWE4MmUwN2JmODAyYzQyYzZlMmFkMjI0ZDUyMTQ4YzA4NmUyNDJlN2ZjMjUxMDdlZCJ9
eyJpdiI6IjlBQjgrSUY4XC84YU53QUtUak1WTFNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhuQUsyb21ZdE1xajlYVVdobUVqMkZPNW9xbnVnOFloV2o1SkFXMCt4elVPNFwveGpFT3RKbUs3UDQxKzN0OEdZaUE3UmVCaHZRMzhOZHFGUVdGR1pOS3psejJxUTdiZEhnYUVHTHdPRStDOD0iLCJtYWMiOiI0ZDc1NDMzNDc5ZTM5OTFkMWU0NWY4NWI4MDk4NjQ3OWMxMDgwN2UwNTk3NmJmZmVkYjAyZTMyMmY2MTM2YmU3In0=
Tràng cảnh bốn quả trứng chọi một tảng đá này diễn ra không quá chén trà nhỏ, đã bị một cú dậm mạnh chân của Hoắc Tê phá vỡ. Sau cú dậm chân đó, một luồng dư lực phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, thổi bay cả bốn người, ai nấy đều chật vật vô cùng, máu tươi rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.
Đám nguyên sĩ này gắng gượng đứng dậy, tụ hợp lại một chỗ với nhau, chuẩn bị tung ra những thần thông cuối cùng, tuy biết vô dụng nhưng giờ họ đã hết cách. Đối diện họ là một tồn tại cực kỳ đáng sợ đang chậm rãi tới gần, đối với đầu ma thú lúc này, thì bốn nhân loại trước mắt đã là cá nằm trên thớt, chỉ chờ nó đến để làm thịt.
“Không ngờ hôm nay lại phải chết tại nơi đây.” Nam tử họ La cười cay đắng, bộ dáng như đã chấp nhận số phận. Tên có bộ dáng nho nhã thì không cam lòng nói: “Tại sao trong Hoang Sơn lại có ma thú đáng sợ như vậy, mà trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói chứ?”
“Có thể nó là ma thú ngủ đông đã rất lâu rồi, gần đây mới thức giấc mà thôi.” Vừa lên tiếng chính là lão già, ông ta thở dài lắc lắc đầu, rồi đưa ánh mắt nhìn tới thiếu nữ bên cạnh: “Ta đã già nên chết cũng chẳng hối tiếc lắm, chỉ là Vân chất nữ còn quá trẻ, phải chôn xương tại đây quả là khó chấp nhận.”
Thiếu nữ sắc mặt hoảng sợ nhưng không nói gì, cảm giác đối diện với cái chết mà không thể làm gì như vậy, cô chưa từng trải qua, mà cũng không muốn trải qua.
Lúc này, đầu Hoắc Tê chậm rãi đi đến chỉ còn cách đám người vài trượng, nhe răng lên chuẩn bị thưởng thức hương vị thịt nhân loại. Bốn người kia dồn lượng nguyên lực còn sót lại lên vũ khí, chuẩn bị tung ra đòn đánh cuối cùng, kết thúc cuộc đời của nguyên sĩ tại nơi hoang vu hẻo lánh này.
Dị biến phát sinh! Khi còn cách đám người chừng hai trượng, đầu ma thú kia không dám tiến thêm nửa bước, thậm chí thân thể không hề nhúc nhích mảy may, ánh mắt nó bấy giờ lộ rõ sự sợ hãi, nhìn chằm chằm về một hướng tại phía sau bốn người. Những người đang chờ chết này ai nấy đều cả kinh, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, họ La liền quay đầu lại nhìn theo hướng mắt của Hoắc Tê.
Gã trông thấy thân ảnh một bạch y thanh niên đang chắp hai tay sau lưng, thân hình đứng thẳng tắp trên một món bảo cụ phi hành, dung mạo người này bình thường, đang hướng ánh mắt nhìn tới đầu ma thú tê giác kia.
“Vυ"t!” Một màn khó tin xảy ra, đầu ma thú kia từ hung hăng cuồng bạo, lúc này lại như chó nhà có tang, vội vã xoay cái thân thể to lớn, cong đuôi bỏ chạy!
Chỉ thấy người thanh niên khẽ phất tay, một luồng lục quang bắn ra, bay với tốc độ rất nhanh tới phía thân ảnh đầu ma thú. Trên đường bay luồng sáng hóa thành một thanh mộc kiếm, xoẹt một cái xuyên thẳng từ sau ra trước thân thể Hoắc Tê, lớp giáp cứng trên thân như không tồn tại, khiến đầu ma thú to lớn đáng sợ ấy cứ thế ngã xuống, sinh cơ tiêu tán hoàn toàn.
Tràng cảnh khó tin này lọt vào trong mắt của bốn người kia, khiến họ há hốc mồm kinh ngạc, nhất là gã họ La, vì hắn tận mắt trông thấy người thanh niên này ra tay như thế nào. “Tùy tiện phất tay có thể dễ dàng hạ sát ma thú tam giai đỉnh cao, đây là khái niệm gì chứ?”
Khi mấy người này còn đang ngây ngốc, không biết nên phản ứng ra sao vì vừa thoát chết, thì thanh niên tên Diệt Chúng Sinh đã đáp xuống mặt đất. Họ La là chấn tĩnh lại nhanh nhất, sau đó vội đi đến trước mặt người thanh niên rồi cung kính ôm quyền: “Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng, vãn bối cùng những đồng bạn vô cùng cảm kích.”
Nghe vậy, ba người kia mới hoàn hồn lại, cố đè nén tâm tình rồi vội vàng đi đến bên cạnh họ La, rồi đồng loạt thi lễ nói lời cảm ơn. Ai nấy đều kích động cùng kinh sợ vô cùng, đối với họ thì nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh cao giai đã cực kỳ cao cường rồi, cả đời mới trông thấy vài lần. Còn tồn tại Hiển Hóa cảnh cao cao tại thượng trong truyền thuyết, có mơ cũng chưa nghĩ tới rằng bản thân sẽ có ngày được diện kiến.
Khác với ba người bên cạnh, gã nam tử họ La này từng đi tới một vùng địa thành nhất lưu lịch lãm, tại đó hắn từng từ xa trông thấy một lão già là tồn tại phía trên Luyện Nguyên cảnh, nên vừa rồi khi cảm nhận được loại uy áp đặc thù trên thân A Diệt, gã liền nhận ra hắn là tồn tại đáng sợ ấy.
Ánh mắt bình thản nhìn bốn người đang cung kính trước mặt, đặc biệt là người đàn ông bộ dáng gần trung niên này, bề ngoài A Diệt tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng thì cảm thán.
Năm xưa khi hắn chỉ là một tiểu tử đang cố vượt qua kì tam nan, thì kẻ đang cung kính trước mặt hắn lúc ấy đã cực kỳ nổi danh tại vùng địa thành này rồi. Trong mắt hắn lúc ấy, Khởi Hoang đệ nhất nguyên sĩ La Thế, chính là một cái gì đó rất cường đại, là mục tiêu mà hắn muốn đạt tới, cũng là người từng cứu mạng hắn.
La Thế năm xưa tại sự kiện di tích cổ, có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 5, hiện giờ sau mười mấy năm đã là tầng 6 viên mãn, xem ra bị kẹt tại bước này đã lâu. Còn tên có bộ dáng nho nhã, dường như mang họ Nho, ngày ấy có tu vi tầng 3 ngang với tên họ Lâm bị A Diệt gϊếŧ chết, giờ tên này đã đạt tới tân tấn tầng 5 rồi.
Ngoài ra còn có hai người lạ mặt, lão già với tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, có thể là tán tu tại những huyện hẻo lánh nào đó. Và người khiến A Diệt chú ý nhất là thiếu nữ xinh xắn, vẫn còn giữ bộ dáng sợ sệt kia, nhìn tuổi thật chưa quá 16, vậy mà tu vi đã là tầng 3 rồi. Tán tu không tài nguyên tu luyện, ở cái vùng nghèo nàn này, vậy mà có thể phát triển như thế quả là hiếm thấy.
Hắn vung tay, lập tức có bốn viên đan cược khôi phục cấp cao bay ra, lơ lửng trước bốn người, rồi bảo họ nhanh chóng phục dụng. Đám người này vừa mừng vừa sợ, vui mừng kích động nhận lấy, phát giác A Diệt đang nhìn chằm chằm nên không dám giữ lại, phải nuốt xuống dưới họng.
A Diệt xoay người, đi đến một nơi khác, rồi nhàn nhạt gọi La Thế đi theo. Nghe vậy ông ta liền không dám chối từ, đi theo ngay phía sau thân ảnh hắn. Ba người khác tuy tò mò, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ, sau đó không kìm được mà thì thầm với nhau.
“Ta nghe mấy năm trước, tà sĩ từ ngoại quốc từng gây nên sóng gió không nhỏ tại địa thành này, nhưng dạo gần đây đã lắng xuống, ngươi là người bản địa, biết tin tức gì quan trọng thì nói hết ra.” A Diệt ngồi xuống một cái ghế đá lấy ra từ nạp giới, rồi phân phó.
La Thế tuy có chút nghi hoặc, nhưng không dám chậm trễ, vội vã kể chi tiết ra tất cả những gì mà bản thân biết. Thực ra gã cũng chẳng biết nhiều, năm đó khi nghe tin ma tu quỷ đạo xâm nhập vào trong nước, gã liền chia tay đám đồng hữu, ai về tọa chấn tại thành trấn của người nấy, cố thủ hết mức có thể.
Nghe gã ta kể một hồi, A Diệt không khỏi thở phào, vì quê hương hắn An Thanh huyện không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Sau đó hắn đưa cho La Thế chút đan dược hỗ trợ phá vỡ bình cảnh, cùng một thanh cự kiếm cấp Hoàng giai thượng phẩm, khiến cho gã ta sợ hãi không dám nhận.
Đối với A Diệt bây giờ, chút vật phẩm có tác dụng lớn với cấp bậc Luyện Nguyên này, như rác thải với hắn. Chỉ sợ đưa nhiều quá lại đem đến họa sát thân cho La Thế, nên hắn chỉ cho mức độ vừa phải mà thôi.
Năm xưa khi hắn cùng đám người dong binh Càn Sơn bị đầu Ưng Sư truy sát, chính La Thế đứng ra diệt sát đầu súc sinh kia, coi như cứu hắn một lần, nhiêu đó đủ để hiện tại hắn báo đáp như vậy rồi.