Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”

Cự kiếm kéo theo lục sắc quang mang phóng thẳng xuống bình nguyên vô danh, ầm một tiếng, oanh kích thẳng lên thân thể to lớn của một đầu cự sư, khiến nó gầm lên đau đớn. Mục nhãn nằm dọc trên trán đầu sư tử kia khởi quang, tức thì một luồng sáng vàng phóng thẳng lên phía thân ảnh A Diệt với tốc độ rất nhanh!

“Vυ"t!” Họ Diệt phản xạ trong nháy mắt, tránh né thành công luồng hào quang bắn tới, nhưng trong lòng vẫn chưa hết hoảng sợ với đòn tấn công vừa rồi, chỉ cần chậm lại nửa hơi thở thôi, thì ngực hắn lúc này có lẽ đã thủng một lỗ lớn rồi.

Phía dưới, ngay khi đầu Dị Mục Sư phát động công kích kẻ đang phi hành trên không là A Diệt, thì hai kẻ khác đã hành động. Một thân ảnh mập mạp nhưng di chuyển rất nhanh, lướt qua một đường vòng cung, dáng một đòn cực mạnh lên giữa bụng cự sư. Tại hướng khác, thanh niên cao gầy họ Triệu tung cước xông tới, tại mũi chân hắn có điểm một đầu kiến độc, trông có vẻ rất nguy hiểm.

 

 

Hai thân ảnh lướt qua thân thể cự thú to lớn, tên nào tên nấy đều không khỏi thở dốc, nguyên lực tiêu hao trong đòn vừa rồi quả thực quá nhiều. Từ trên không trung, A Diệt phi xuống mà chậm rãi tiếp đất, mỉm cười đi tới phía hai tên kia. Phía sau hắn, thân thể to lớn của tứ giai ma thú Dị Mục Sư liền đổ rầm, máu tươi thi nhau tuôn trào, khí tức sinh mệnh đã tiêu tán.

Phục dụng vài viên đan dược, sau đó Triệu Bất Chính xoay người lại, mỉm cười ôm quyền với họ Diệt: “Đa ta Diệt nguyên hữu đã ra tay tương trợ, nếu không lần này hai huynh đệ tại hạ có lẽ phải dùng tới những thủ đoạn hại cả địch lẫn ta, mới có thể diệt sát được đầu súc sinh này mất.”

“Thực sự đa tạ Diệt huynh.” Tên mập lùn Nặc Lan Thực cũng mỉm cười, hướng phía hắn mà chắp tay ôm quyền.

 

 

eyJpdiI6IkI5bE41RW54NmVSQlwvcXVCYmJqdmN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImY1bzNvczREMmtjSGNWbDZtelNZXC9RTkdTc0VFUlgxYkp3YTR0clVZc1g2YWhWTUZvU3VBdkV0YnJpSWp2SDRjdXVRZVYwOFwvNTdKRklUWG5xbzdDTFhtMXU4WHYyZlhTUGoxeDFyVWp5K2RYNkVaNDNyb2FFUWVSTFZCRXpkOEZhQmVCUUw5SDdEOVJ6eTJackNTUkpmdEIyTVcrMEt2RThLSCtcL1BnT1hEY2xVZjV0WmlZUWVDQWJ2SVdlWTlFYXR2a3ppZmpFamM3ck42ZlJcLzlsQ1RsRmZjM2ZVTEozWURJNUloelVoUzMxdlZkYlBVc0JnK1RadlwvWllCSlR3ZnUzZzJadDBKTlFYcmw1T2pKXC8wbEpmcHRjTWFsWVpPVFZ2cllEQmF4ZGdxNklwZk9KSDZjY3B6R2VYTE95c29RUUp6M3Z1ZVY5aTBZM2wzbWFhOGd1S0xqc3Vtem1UQk1YcGJyY3kraXdocjJXYzdDcUFKT3lYU2NoZXZRa1RtZ1NISlR5VldVbWZVejBlM1wvekNEcmVDZTA2QUdVK1ZSRE5OZFJkMkdkeVRcL2prTm5Bcnd3RFJuWEFyeis3NFVVTnVxNXRJQU54OENUQlpmMExRbFBLenZDMW0xUGFqYXl5OWJpNkdQaEZLbzRnaWVCeXBUSW5IeFwvbEZwOE5ibDVUVGNwKys0SEJ3Z3FFOTdlK1Q3b1F0QStCbXVZeTh3ZXFYZzZyVmJrYlltUG9lMDhWaG5MQlRkODB5WVwva3U1RTJlRnF6Q2kzQ29kYnltOXdtSlZudGRkWlh5WmhkUGc5dTZ4NE1xZ2pwUjMyRVVQWFwvQW1QaWhiQmUydU96MjNHZTlHcnQ3ejBpTHZoZVwvUU9hSVN3NkkrTEdtYmF3RTZDcG5KOUJmZDlRUmQ5VEZaUjhlS2ExeU85YmYzWWY4ZkZkK0FzRHpSR3p6WStyQm45akNkckM4MVpsM2J6ZUJFRDRBSGh5UndkN0NVVk50V1wvcU11MUgyM09QMXVleGR5RWoralVOeUp6eWwwY2g4NWFyZXhCeWFoVEFocGd2RTBwajIwU20raUY0cEpKeWpERVlZSWdob2wzZnBqOFMwdHhYVzlwa2RFVXB4S2swTUk4WnNqbWU0UklidnNQU3pwRlRcL25RSTFTck0yRVE1U3BiMHNnTVM2cVlZeVBsUUJsODJzZklJMkNCZTZ1OWpsWUVXbWpLcllFYk52WWxJYXdGQ2tMRG1UNUlDanBaZU5JU0tBMVJXRnRIVndxWjJRQ1ZHN0llV3Z1MXdoWXNpOU5YNEVvQllvN0JjaWJcL1NETmlRWHAzdXdOSld5ckxtazNUVSsrM0RPdjc5K09HeGVrMkR6QnlvNXlmckhzRGV3TWJURWRZMFdlSVJHR1lwZ005eHg1MDNyV28rMzA1aGFKMnpHMzFzRmpCd2lSbHZPTFF5M0lubUdwdEE1KzEzNzlzRlB2aTFqTUZGZjdyOVhoWUxFVGU4dWdHcDdGcklwYVNKMFQrUEhuYTVzNUdrb1BReGNXdVd6NWtkRjdwTFBmckxIdVk5TCt3Q2VxXC9jbUczUkhHeEdIRjByTXkyczNxU2RyaGpTbVdTMTlSSWg1NjlqV0FmVDhMbWNwSWRQdTB3dTVmbXZYS1duYmNSdUpjZmJXQmYrTFwvRnphc0x6ZEVrcW04c1RrXC9xSkJzWTBsWk5xejFXbVhWakd5Q3JBNjB1eXVURkZnRkFnWlZCemdadXc2ams0S3NiZ01aTWlTUm5kQVpBQmVuNTY1c3FjVVJpS1Q5UTFmdUxJQXJwUGJ2WERBcVZLbW9hcWx3ZDREbXo5bTdtMHExRm0rWEEyYlJnb2JKcU81N3k0UEg3OUdRbVJTVGhaQ2lnSitFbGhBZmdYeU1GOEkwZjhlaGNteHBmNGw0U2czSmZFMnlQNm1KVTVwdndtM1pueiswMXVRWFFJbnZhaGFDaGJXNmo5ODVIV3V3YVhSdzdrcTlpdTVVRVE0K0NjWE90SVh0aWtCeDNPQkZTT1JLdSswYW9FZGlNZ0xHSm5hZDQxZ1FCc3VkYzZJeml1SkJCaWIyR05kWks3K0RPTDdLcWZraTZWTDZDcmZZanJHTXZDeW5cLzhqQTFtUUY1NHZxV2ZJeUV4OFZwTDRNN2g1R3o5enBzQ1B3SXZpaEc3emNPcUpKOE5GYmVrUFNjeGE1NHdsNnpVRjFIdmduVm13RFNlRjRLTzFRbHFGeEVGNHMzWHdqK1VUWEN3TzdsaXlPY3lRbGZZOFpkS05xaCt1cTkwVnlueGNpdElMdFRCdXBWd1VIVkxyWjVlTnJNTUZaU3JlUVJPMktoMWNsdzkxdmVnY3NtQldoZloxRU8yQ3VXQUdwYm9IcURBN0lOcjRWQThmRnRlUEtmcTR1M0tnSDJXK0RGT3FvNkROTkZlbGhSWDFtZFdERHJSRDFSQlVLNU54NnpyNVFWdkpoZ2xMSEtVMFdOZ3hETUI2OUZ0SEdHS2w1Nlh6emgyQlJjOHNGVldRSEljalNNY3hEVHEyQTFMUjR0VWtQV2k1Y1NqVWNaT25pOHNFTFpiekRGQTV0MEJ6TnljSlRKVmtWVWZjTFdGbDBTUkRNVllQMHlpVTkzS21lUFFMdDI5Q21VdmJEWU1EUVpXaTZBOFZaeGdZdHpvN2JEUHJsNEpYdXQzeVdZMG9Oc0crY0pBM3d1R3NRSmUzV2d1V2Z2dXQ1V0JPaXk2T2hSb2RPTUFKM1wvVGNITVhQNUtqMUtJVnJMaVVuMGIyWHk2WVc0TUliTEVKN3dMZ3c2OGFqb1JadExLclJSYWNoMWErbDJwTVQySER1SUpwVHJWOExPc0J5OEZkWDdtaWRDb0gydkplZTBNS3d2VUJLa0RmVzZDbnRzZ3R1ZFwvRFZ6T3FmQ0psazdcL0ZDdz09IiwibWFjIjoiY2NlMjlkZjBmZGVhZDA3MzkwNDZjNWU5M2I1MDBhYjg1N2EwNDI0NDFiODllODZkNjg4OWE1NzE0OTZhNGQxNCJ9
eyJpdiI6ImdPaWVIR0dJXC9VTUlXdHY2bWM2d1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFOVzZNRW11WE04WW45NUtqVGQwWmVmemMrUEprelN0VEo5aEM4V3BjY2hLUGJnYkZnUXBRRThxY1JLQ0xiR3FhWGMyUWV4YVl0b2htYzcwV2FEZTlXV21WaVpuak1yOHNSSlNRK2xOVzgwPSIsIm1hYyI6IjMxMzUyNzhlZjI4MTYwOTI0N2Y1Y2I4NTRlMDI0Y2Y4MjZiMjMwYTEzMmEwZTEzMTI4MjllNjUyNDMwNmEwYmEifQ==
Trong khi phi hành tìm tới những vùng có linh dược, hắn cảm thấy xung quanh có chút im ắng cùng hụt hẫng, nhất thời chưa quen lại với cái cảm giác độc hành như xưa. Cảm giác đó kéo dài chưa lâu thì hắn đã bắt gặp người quen, trông thấy trên một vùng bình nguyên, hai tên nam tử là Triệu Bất Chính cùng Nặc Lan Thực, đang chật vật đối đầu với một ma thú mạnh mẽ, hắn liền ra tay tương trợ.

“Không biết tại sao hai vị lại trêu tới đầu Dị Mục Sư này làm gì? Ta thấy quanh đây đâu có gốc linh dược nào đâu, súc sinh này hẳn không phải là ma thú thủ hộ linh dược.”

Nghe A Diệt hỏi vậy, gã họ Triệu cười khổ trả lời: “Không giấu gì nguyên hữu, tại hạ có việc quan trọng cần đến ma hạch tứ giai, mà cách đây không lâu phát hiện đầu Dị Mục Sư này bị thương không nhẹ, nên đã đánh chủ ý lên nó. Nào ngờ súc sinh này tàn nhưng không phế, nếu không có Diệt huynh đệ tương trợ, có lẽ hai huynh đệ bọn ta phải tốn một phen khổ chiến rồi.”

Họ Diệt như hiểu ra, gật gật đầu: “Ra là thế, xem ra tại hạ hơi nhiều chuyện rồi.”

Đúng lúc này, thanh âm vui mừng của gã Thực mập vang lên: “Tốt quá, đầu súc sinh này có ma hạch, không ngờ ngay mục tiêu đầu tiên mà chúng ta đã thu hoạch được ma hạch rồi, tốt quá rồi!”

Nghe vậy, họ Triệu cũng vui vẻ không thôi, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nhận ra bản thân có chút thất thố trước mặt A Diệt, hắn liền điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mỉm cười nói: “Ma hạch tứ phẩm giá trị không nhỏ, lần này huynh đệ ta kiếm được cũng nhờ có một phần công lao của Diệt nguyên hữu, không biết nguyên hữu muốn nguyên thạch hay thảo dược? Tại hạ sẽ trả đủ.”

“Thôi, tại hạ chỉ tiện tay góp chút lực, công lao chính vẫn nằm trên người hai vị, không nên khách sáo như vậy.” Vừa rồi hắn cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lắm, hắn ra tay chỉ đơn giản là muốn hai tên này nợ mình chút nhân tình mà thôi, vì hắn biết hai tên này không phải hạng thường, sau này ắt thành tài.

“Nếu Diệt nguyên hữu đã nói như vậy thì huynh đệ tại hạ cũng không khách sáo nữa, công trợ lực ngày hôm nay của nguyên hữu, tại hạ sẽ luôn ghi nhớ.” Nói đoạn, giới chỉ hắn lóe lên, một bộ y phục thanh tao xuất hiện, tự động khoác trên thân hắn, giọng điệu hắn không giấu nổi một tia tự hào nói tiếp:

“Địa Thanh cốc – Triệu Bất Chính, xin hứa sẽ dốc lòng tương trợ, nếu một ngày nào đó Diệt nguyên hữu cần tới!”

Sắc mặt A Diệt có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc thường, vì trước đó hắn đã mơ hồ đoán ra thân phận của hai kẻ này rồi. Giới chỉ trên ngón tay của hắn cũng phát quang, một tấm lệnh bài xuất hiện, lơ lửng bên cạnh hắn:

“Tọa Sơn tông – Diệt Chúng Sinh, đa tạ lời hứa hẹn này của Triệu nguyên hữu, nếu sau này tại hạ thực sự gặp phải sự tình khó một mình giải quyết, nhất định sẽ tìm tới làm phiền các hạ.”

Khi biết thân phận của A Diệt, hai tên kia bất ngờ không thôi, sau đó gã họ Triệu ngẩng mặt cười lớn: "Haha, không ngờ tại đây, ba người chúng ta lại là đệ tử của cả Tam đại phái!”

Nghe vậy, A Diệt hơi nao nao, liền quay đầu sang nhìn tới gã mập, chỉ thấy hắn đang cười tươi, trong tay phe phẩy một tấm lệnh bài, trên bề mặt lệnh bài có hình một thanh trường kiếm rất bắt mắt.

Họ Triệu liền giải thích: “Thực sư đệ là đệ tử của Thiên Kiếm các, năm xưa khi chưa ra nhập môn phái, thì hai người bọn ta có chung một sư phụ, nên đến giờ vẫn bảo trì gọi nhau là sư huynh sư đệ, dù cho không cùng một thế lực.”

A Diệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ba người lúc này có vẻ đều rất cao hứng, không ai ngờ ba người họ, mỗi người đều thuộc một thế lực đỉnh tiêm. Tọa Sơn tông, Địa Thanh cốc, Thiên Kiếm các, ba thế lực cự đầu tại Phần Quốc, được giới tu hành kính cẩn gọi với cái tên: Tam đại phái.

Cao hứng trò chuyện thêm một hồi, sau đó A Diệt tạm biệt hai người kia, tự mình bay về một hướng khác. Trước khi đi, họ Triệu còn nhắc nhở hắn phải đề cao cảnh giác hơn, vì mấy ngày gần đây, hai huynh đệ họ đã vài lần phát hiện người của Ám Minh hội, một thế lực nhất lưu chuyên làm những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ám Minh hội thường đào tạo nguyên sĩ có khả năng ẩn nặc, mang thiên phú của bậc thích khách, biến họ thành sát thủ lợi hại. Công việc thường làm của chúng là mật thám, hoặc nhận ủy thách của ai đó mà đi ám sát các nguyên sĩ khác. Theo lời của gã họ Triệu thì đệ tử trong thế lực này, chính diện giao đấu chả ăn được ai, nhưng cắn trộm thì là vô địch.

“Có lẽ đám Ám Minh hội đã đánh hơi được những người còn sống sót có thu hoạch lớn sau đợt thú triều, nên bắt đầu hướng lưỡi đao tới những người này. Mong rằng Hàn nữ tử đó không gặp bất chắc gì, còn về phần ta, các ngươi đến bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu!” Vừa phi hành, hắn vừa lẩm nhẩm trong đầu, mức độ cảnh giác đã tăng lên không ít.

...........

Trên đỉnh của một ngọn núi vô danh, có không dưới ba mươi thân ảnh tập chung tại đây, ai nấy đều khoác trên người y phục đệ tử Tọa Sơn tông. Đám người này bề ngoài đều có bộ dáng trung niên và già lão, khí tức trên thân không ngoài dự đoán đều là Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, bọn họ nhắm mắt đứng bất động tại chỗ, không ai nói một lời nào.

Đột nhiên có một bóng đen di chuyển quỷ dị dưới cánh rừng tại lưng chừng ngọn núi này, chỉ sau vài hơi thở, bóng đen đó đã đi tới ngay phía trước đám người kia, lộ ra là thân ảnh một gã nam tử hắc y che kín mặt.

Thần bí hắc y ôm quyền với ba chục người trước mặt, sau đó thanh âm khàn khàn lên tiếng: “Bọn ta đã tra ra tung tích của hắn, cũng dự đoán được địa điểm tiếp theo mà hắn đang hướng tới, chuyện kế tiếp các ngươi hãy tự quyết định.”

Lời vừa dứt, một tấm ngọc giản đã bay đến trước mặt một lão già trong đám người, tức thì thần bí hắc y biến mất vô ảnh vô tung.

Đám người không ai để ý tới tên đó biến mất ra sao, ánh mắt tất cả đều dồn đến phía lão già đang dò xét ngọc giản trong tay. Sau khi đảo thần thức qua bên trong ngọc giản, lão già nở một nụ cười lạnh, liền phất tay ra hiệu cho những người xung quanh: “Hành động thôi, khiến tên đó nằm lại vĩnh viễn trong Vạn Dược Giới này nào!”

Ads
';
Advertisement