Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Thân ảnh huyết nhân đột phá qua giữa cơn lũ ma thú, như một đạo lục mang sáng chói, lướt qua nơi đâu là nơi đó máu bắn tung tóe, ma thú thi nhau ngã xuống. Nhất thời, tại khu vực này, không biết kẻ nào mới là mãnh thú thực sự, bầy ma thú hung hãn chạy thành hàng dài, hay một nhân loại toàn thân nhuộm máu với thanh chiến đao trong tay.

Đưa mắt nhìn xuống nơi xa, họ Diệt an tâm chút vì trông thấy nữ tử họ Hàn chưa gặp nguy hiểm tính mạng. Ngay từ ban đầu khi tòa đại trận sụp đổ, Thanh Bình đã bị một đầu ma thú hất văng đi xa, sau đó vì A Diệt chém gϊếŧ quá điên cuồng, nên tạo được một khoảng thời gian an toàn cho nữ tử đó chạy trốn.

Hiện giờ cô ta đang cố thủ trong một hang động nhỏ, ngoài miệng hang được bố trí một pháp trận phòng ngự vô cùng vững chắc, trong thời gian ngắn sẽ được an toàn. Không để tâm tới nữ tử đó nữa, hắn giúp đỡ như vậy đã là tận tâm rồi, việc trước mắt hắn cần làm là gắng gượng chống chọi, cho đến khi thú triều trôi qua.

 

 

Mắt thấy một đầu ma thú tứ giai đang dần tiếp cận, hắn liền tiếp tục thả mình trôi theo cơn lũ ma thú, đến tận dưới chân của dãy núi đầu tiên. Tại đây, hắn gặp vài người còn sống sót qua trận nguy cơ, ai nấy vẫn đang toàn lực thi triển át chủ bài, với mục đích có thể sống sót đến cuối cùng.

Một kẻ toàn lực bạo phát lôi nguyên lực, bắn qua bắn lại như một luồng lôi điện, né tránh vô số ma thú tràn qua. Có tên còn sở hữu một món bảo cụ phi hành Huyền giai đặc thù, khả năng bay lượn biến hướng trong thời gian ngắn cực kì linh hoạt, nhờ vậy mà tên đó mới sống sót tới hiện giờ.

Âm thanh vù vù vang lên nơi xa, A Diệt chú ý quan sát thì nhận ra đó chính là gã mập Nặc Lan Thực, tốc độ của hắn cực nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ được thân ảnh gã. Khoảnh khắc gã chậm nhịp để lấy đà, họ Diệt bất ngờ với ngoại hình của y, tên mập ú đó không ngờ lúc này đã gầy xuống, thân hình cân đối, khuôn mặt thon lại trông đẹp trai vài phần.

 

 

eyJpdiI6IldSN3lzMGtvRVNFYmhNeEM5SmxVSWc9PSIsInZhbHVlIjoic2h6VGFcL2MzcmRpbmx1c1Z0TGl3SkNNWER3WUZzQ2lhZ3FlemZwYkpKNW1SM01yNDJOZ3lneFwvaEttUTNxVks4b1RheTRoMVNcL3RuMUpjSnM1VHRpZzJsRWVMRUkyVWhGS3JIejd4XC9iaW5ZYzBYTnBCVjVzbW4rdE5KNVwvS3Zpd0VHNHJHWG9IMmZGN1ltQXE0aUpCcE5rWnZcL2hQYUlCQUx1M1B5UDB4dllnbjNZXC9oUFJJY0d1NzVmVHNNODAwRjJGdjZidjgxSTNBRExac0FFT296V2FVRmNRUVYybEZkdnpKRFZVVkxETnBCa1hBNExhdVZ4Qkh5QkNBNjBZckZFcUgreHY1a1NPNzhTYWVnQ3hBWmM1RHZCRUp3WWVuXC80dzdpd05uOHdOSVlnR2xlMmMwY2piazE0bWc1N3JwTFJ2NjNjZ250czlHMHN4Z3pscW1JXC96bjdvK1dBZm9qUHZoYzRqcXl4RWFsXC9TK0tWS1cycEFtQVwvU1luVDdYSHFyc0tCQkJmbHJOVU1jU3dUSGR1aGNleGZOUEdSbTd3MUNnWjBrejZcL0txeGhBSVVCZHV5NFhQako1NHN3a0lJSzZNOHVHTkhzYjZqTW5GSVBGTkE4eUxrSzZnTW4xNmFsZkhUOXhXVVJ6N2FmSExuNWdFYTlmWVpxMGxCd2ZQbnhpb1EwUm1VSFlPUGZucXhNV3ZmWEtRTGE2ZFFRS0lnODBZRXVtZGtTVGRCbnVKTmtrS0lLbk5wMytyS01yNHVpdmlGakJrMWJYMVpVRm4yOHNPUWFlSWJLSXNRUHNlYmtjUnU5Q1BvdzQrSFZ1dFRneWQ4VVNHS09HTEpjcThjUGh0dW9YSVNGcnVWNHBiUHJQQWxzSnB5YmYyNUgweHpWODhrVFZPTTV2Tzh1UFZsZGNqYlU2Z1NjVGlQUzZKWDZwVDdCU3Q4Tmd0c2l5VFVJaEcxYkF4QUNyWVBCV1VQS3BzeE9NUWw3dlVQZGpKRWNSSSt4OGFrbVhiM1h0YWVcL0sycklYWUdFSkVPelNvVE84WVRJZ2w1MmFxa0tOZFB3enAzdFJlTEFvSXhDMTh2R1RvSGs2THFQbFBheFJJaGUyd1ROelBxS1Rkbm0zcVdCTzk5SzYzXC9oR0dxMjZPeXZoMTlqY0s1Z3JmSUVzOG14V0hoK0p3TXN3M0VpUGRUdTQ1MEpxQXFITlBSSnZSeHYwUlQxNGxhektUTlJRWEF6UEJ5YlFSbnFCZGRvUm55ajhYRHJ2dXZNUjVLbG11bE5xTDZZTVRYNkJ5SSsxTDJxMmdHa1h6WU9WVVpaVzlTT2lreWJ5Sk1jWHU4VFIyUktHUjZhVFJWK0EwOUVBamQ2OFM1UkdvZ3dmWEgzYmJHd0xWSDNUaEVyeGJrTklZRFZGQlhUaHVvTW1Ua0p2N2VsOU93bE5zb2ZzWHdrT01yVDVPTVc2cDJ2TDlLcEozQXRaUzNjOGNkXC9zVHErNWpDNHg5KzE1cExsQUltZ3U4aTJVMWZnOEI3Z1NVZFF2RGh0Y25lQlpheUJEN1pEVHJXMytcL0N1Q1pISHZROFwvSVRxbURFOFZZTElSVWxQK3J5TnBVdnkyc1hpQW5ESlZtYmRDYnVLU042RlFhWk5pWm1TQ3VjeStBd0VINXJNRjA2OGVmUEp0NVQrRVwvNlJOVXlKZXI2aisxZ29uKzRtaXBlM3h0Y1lDUkhjUGVLTnZIUmk4ZGxGMFVcL0w2b1Z4NFNjM1wvaDVJdmJrdTdKbnUrSFBRK2Z0K0NLR2xpN2VxUU9jWDFLRktOeXB5S09RbDhNY0hNTXV3Q3pHVzZ2SWJUeTMzVThBMG94VWh0MUZXXC9QMGNRTnhyU29IYjFKc2pMcjlTVTNZQ2Ntb2xrdEpvTXhYdDdiQ0N4ekpDcUtMWG1FdFZXSmpiaXFHVXFZVm56czd1NlF6NlB3dU95NjdjeDJ4aGRqa2F3RlZrOVhzdm9KUFREVzZ2aURRUlVVTVVsa01DMytaSnA5WVZXQlhsRGVidXdQSUZBdFwvUUJpY3IxSkxadjhPcFJZWUt2QmVWY3VzOEFQaXgzRVNHeDVzeEJqUDl5WUxCdFhpK2NjbW1ld3FNbEdERXFvUm5VNHo4UkN2S0U3KzRwbTBVZlNrV0Zqc0JMUm1QdkZOOVhvTitoYktRemV5MW02NCsrbFlUUjNsSXZJZmd3UHJkSU9oNTFXbHhaUmZOaUw1d0w4SFE4WENhVld4VHk3dXVibytXQ0JrRWlvSWpDdTVYWkZVTVdiMVgwNm14ZUx3YXE0cTZCZlBlTGc0eWFRN2ZVWGZEVmFaSUlNQVJoUWpIQmNkYnNpdkRxb0lDa0hxTjltSnZRNDllQ1kwVktWVnZrazVyN3N2TTdCUDdUVFdGTzVcL1dmNFBBS28ybzJ1VVdiSHVEc2pFNlRhZEQrMU1qZndUdW9jWWNKUFF4MmJVTXdSVzFvb0NnUXphR1wvajZ1c2pkYnl2OTNSZ3BYTitGYWFORWFTRHdPblVLckc0cFBPYjRYOXNNR1JqYkdETGRvWjR0dWcwbStMXC9KZFkwTXQ0Q3JHVEY3YzVvQ3BTVFlRRUxlQ3RwbHBUdVRXWm42MWY4eFQxdVJ6aVVFTUNRVFg5TFwvcDhGUWtlbWZPVnN2K25XS1ZkVlRLcExkNVRCYmNlUXdTTXFPXC9vWlJ1YUdyelJMQkNFeUJDaWJPaTVBcks4dmthNTJKZnJUVWIwWVZWN2E0OGVUY1BpTkF3eHdKZG5TVGRrUEhHWGx5RStOZUtwK0RpeXNvVlE5d1ZJcUh0UzNYK1FHSktHSGhFd2pEMEo1VU5MMStpZ1wvanh4TE9DVjA2bjVTeWhmbHFWTWJvc3FIU0FBWXV6NUZcL3pLSnhoNmt2RGNpRUgwNFdHUHlXYzR5T2k2b3dzZU82cTZqNUdMVVY5c1NCYnpsXC85U2FSbVhCdmdoRFl3QUJVWWlGMkZYeFNkUkVidmpKbStmXC9FUW41enFXNFdyWXVmNVFKaHY3Y05Sb0xldithb3k5UmhreDVOYURPZ0dQQTNcL2FWK2lydmZramZaSzVwMnpsUCtRam9sWmMxZzFsbGRma2dZMVJ1TWhvU3BqY0VvdHROeGEyaTBlaVZXeDZ6anBNSG5Ndms2RDBWMVNtOHJNVVwvZnJKeWNHU2JlRkRodWp1K0F0RytKeDNreHBpT096azg2aHA0aWwxNVNVSGlZcUNDN2hrOXUzWWhsTE5ITWRuYVhDQUJEXC9LRGxBQlJxXC9XVGc9PSIsIm1hYyI6Ijk2ODYyNDA2Zjc1MWJjYjgzMTkyNmZhZWE0OGRjNjQwMWU1NTc0ZTYyNTdhNjc0ZmVhMDExM2IzNTRlMjhhZTMifQ==
eyJpdiI6IithaXBvTWhcLzRGWHVmSnRUdkxFajNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJIM0VEeDlFVm1hNWh1T0hPckRzN3h0TjJBSVF0SmIzb2JWXC9kd1M5UUpZSmVkdlRWQ3M0QWZ1dWVnVEMrV1dlZHkySVVDZXFCSG94bE5wMll6ZVJSZ0U5WHFBeXluRlRuWEV5YXJyUDhtbz0iLCJtYWMiOiI4YjhiZTM2NTNiOWFmYjZlNjc5M2I0MTA1Zjc4MjNkZmNmYWVmODEyOWIyZjdiN2Q3MGRhZmY2NzAyM2VhZWQ1In0=
“Được rồi, giờ chỉ cần chống đỡ qua tuần trà nữa thôi.” Vừa đến được một hố đất lớn, xung quanh có những tảng đá lớn che chắn, hắn liền nhanh chóng cắm vô số trận kỳ xung quanh, tạo ra một trận pháp phòng ngự loại nhỏ, sau đó tranh thủ khôi phục nguyên lực.

............

Một tuần trà nữa trôi qua, thú triều đã dần kết thúc, để lại thi thể ma thú nằm la liệt tại dãy sơn mạch này, máu chảy thành sông, tử khí nặng nề. Nữ tử Hàn Thanh Bình chật vật bước từng bước ra khỏi hang động, máu tươi vẫn còn men theo cánh tay mà chảy xuống, cũng may nàng không có thương tích nghiêm trọng.

Uống vào vài viên đan dược, rồi cầm máu sơ qua, sau đó cô ta cấp tốc phi theo hướng mà ban nãy A Diệt đã trôi đi. Nàng biết vì mình nên hắn mới lâm vào hoàn cảnh như vậy, nếu không câu chút thời gian cho nàng trốn kịp vào hang động rồi bày bố trận pháp, thì hắn đã có thể kịp thời chạy tới nơi an toàn hơn rồi.

“Mong là huynh không sao...” Thân ảnh cô ta di chuyển rất nhanh, lần theo chút khí tức của hắn còn lưu lại trong không khí, mà tìm tới một khe núi sâu. Nhìn xuống khe núi này, cô ta không chần chừ liền trực tiếp nhảy xuống, nơi đây tựa như hầm băng, không khí ẩm ướt, nhiệt độ rất thấp, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nước ngầm chảy róc rách.

Hồi lâu sau, cô ta đi tới một nơi khô ráo thoáng mát, có thể trông thấy rõ hơn cảnh vật xung quanh vì được vài khối quang thạch chiếu sáng. Tại trung tâm nơi khoáng đãng này, có một tòa pháp trận nhỏ, bên trong có một thân ảnh nam tử đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng điều tức, khí tức trên thân hắn giao động không ổn định, khóe miệng trào ra không ít máu tươi.

Thấy A Diệt có vẻ không bị thương quá nghiêm trọng, nữ tử này mới thở phào ra một hơi, sau đó ngồi xuống cách đó không xa, hộ pháp cho hắn, tiện thể cũng khôi phục nguyên lực bản thân.

Ước chừng thời gian một nén nhang, A Diệt mới chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi dài, khí tức trên thân đã lưu động như lúc bình thường. Những vết thương lớn nhỏ đã được lành lại không ít, điều này chủ yếu dựa vào khả năng tự chữa lành của nguyện lực thuộc tính mộc, hơn nữa còn là tứ phẩm đỉnh giai.

Đứng dậy vận động chân tay, sau đó thu lại toàn bộ trận kỳ, bấy giờ hắn mới để ý có một nữ tử đang ngồi cách đó không xa. Hắn vờ như ho nhẹ vài tiếng, nữ tử đó nghe thấy, liền mở mắt ra, sau đó vui vẻ đứng dậy: “Diệt huynh không sao, tốt quá rồi.”

Thấy nữ tử trước mắt mỉm cười, sắc mặt vui mừng không hề giả tạo, khiến A Diệt càng tăng thêm nhiều hảo cảm với cô ta hơn. Hắn đáp: “Trông có vẻ như Hàn nguyên hữu cũng đã khôi phục rất nhiều, không có ám thương, đây là một chuyện tốt.”

Cô ta liền ôm quyền, cúi người thi lễ: “Tất cả là nhờ có Diệt huynh hết lòng tương trợ, ơn này thϊếp thân sẽ ghi nhớ, sau này có dịp nhất định sẽ báo đáp.”

“Tiện tay mà thôi, không có gì quá to tát đâu, trước hết chúng ta nên lên phía trên đã.” A Diệt phất tay không cho cô ta cúi người, sau đó dẫn đầu, cùng nhau ngự khí bay lên khỏi khe núi này.

Trên đường trở lên, cô ta có hỏi hắn làm sao lại bị cuốn xuống tận khe núi này, hắn cũng không hề giấu diếm mà trả lời. Chuyện là sau khi hắn bày ra trận pháp tại hố đất, rồi tranh thủ khôi phục chút nguyên lực tại đó, thì biến cố đã tìm tới. Một đầu ma thú tứ giai chạy ngang qua, chân đạp vài cái lên lớp quang tráo của pháp trận, khiến nó vỡ vụn, A Diệt cũng vì vậy mà bị đánh bay.

Sau vài lần tránh né ma thú lao tới, hắn vô tình bị đẩy tới khe núi sâu này rồi rơi xuống. Diệt sát toàn bộ ma thú bị rơi xuống cùng mình, sau đó hắn mới tìm một nơi an toàn mà điều tức, không lâu sau thì nữ tử họ Hàn tìm tới.

Khi lên tới ngọn núi đầu tiên tại dãy sơn mạch, việc mà hai người họ cấp tốc thực hiện, là thu thập ma hạch trong thi thể vô số ma thú tại nơi đây. Hiện tại số nguyên sĩ còn sống sót qua cơn thú triều không tới chục người, hơn nữa có người bị thương rất nặng, đã trốn đâu đó để khôi phục thương thế, vì vậy tại đây không có quá năm người đang thu hoạch ma hạch.

Hàng mấy ngàn thi thể ma thú la liệt khắp nơi, không phải con nào cũng có ma hạch, nhưng chắc chắn vẫn sẽ kiếm được rất nhiều. Chưa kể thi thoảng còn tìm thấy một vài thi thể người, đồ trong nạp giới của họ cũng không phải ít, thậm chí có tên còn có vài gốc linh dược trên hạ phẩm.

Sau hơn một canh giờ cật lực đào bới trên bãi thi hài, mũi đã dần quen với mùi máu tanh, A Diệt tổng cộng thu được bảy gốc linh dược có trong yêu cầu của tông phái, nâng tổng số lên 21 gốc. Ngoài ra hắn thu được những hai trăm viên ma hạch, đều là nhị giai thượng hạng và tam giai, cho dù xung quanh toàn tử khí, thì hắn vẫn cười không ngậm được mồm.

Nữ tử họ Hàn thu hoạch có lẽ không bằng hắn, nhưng chắc chắn vẫn rất kinh người, sắc mặt nàng lộ rõ sự vui sướиɠ. Hai tên họ Triệu cùng Nặc Lan cũng vậy, cười hắc hắc nãy giờ, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn mà đã nhảy múa vui nhộn rồi. Ngoài ra còn một tên khác, cũng có thu hoạch không kém, có lẽ vì biết bốn người nhóm A Diệt là một giuộc, nên hắn ta rất đề phòng, luôn lánh xa phạm vi tìm kiếm của bọn họ để tránh bị vây công.

Sau khi hoàn tất việc thu hoạch chiến lợi phẩm, đám bốn người bọn họ đã chia tay nhau, mỗi nhóm một hướng. Hai người A Diệt cùng Thanh Bình phi hành tới một ngọn núi khá xa, tạm trú trong một sơn động vô danh, bắt đầu chia chác chiến lợi phẩm. Tại đây, hắn đã cho nữ tử họ Hàn một điều bất ngờ, khiến cô ta vui mừng không sao tả xiết.

Nhìn gốc linh thảo màu nâu nhạt không ngừng phát tán quang mang, đang trôi nổi ngay trước mặt, thứ mà nàng luôn tìm kiếm bấy lâu, khiến nữ tử này thần sắc biến đổi không ngừng, vui mừng đến phát khóc.

Thấy tâm trạng mỹ nữ trước mặt như vậy, A Diệt cũng cảm thấy nhẹ lòng, coi như hắn đã triệt để trả được công lao, mà suốt chặng đường qua nữ tử này đã hỗ trợ hắn. Hắn lên tiếng: “Khi tại hạ bị rơi xuống khe núi, cơ duyên xảo hợp, phát hiện gốc Mã Đề này mọc trên một vách đá, nên đã tiện thể hái luôn.”

“Ơn của Diệt huynh, thϊếp thân vô cùng cảm kích, nhưng ta đã nhận của huynh quá nhiều rồi, nên không thể lấy không gốc Mã Đề này được. Đây là một gốc linh dược có trong yêu cầu của các tông phái, kính mong huynh nhận lấy.” Nói đoạn, cô ta lấy từ giới chỉ ra một gốc linh dược, có phẩm chất không kém gì Mã Đề cả.

A Diệt cũng không khách sáo mà trực tiếp thu lấy, dù sao chuyện này đúng theo dự liệu của hắn. Sau khi phân chia xong các vật phẩm khác, hai người đều không biết nên nói thế nào, vì giao dịch trước đó giữa hai bên đã hoàn thành. Có lẽ, bọn họ sẽ tách ra, tự mình độc hành trên chặng đường tiếp theo.

Ads
';
Advertisement