Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Vượt tốc phù, một loại nguyên phù cấp bậc Hiển Hóa hiếm có, khi thôi động sẽ có tốc độ rất nhanh, nhưng muốn phát động tấm phù này cũng cần có không ít nguyên lực chèo chống.

Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi hiện tại đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, hai bàn tay của họ giơ ra trước mặt, truyền vô số nguyên lực của bản thân lên tấm phù lơ lửng giữa hai người. A Diệt đang dán tấm cường nguyên phù được họ Liễu đưa cho trên thân, có nguyên lực của hai gã Luyện Nguyên cảnh tầng 9 làm nguồn năng lượng, khả năng cao sẽ thôi động được tấm vượt tốc phù này.

Trước đó khi trúng phải một đòn công kích mạnh mẽ, khiến bản thân bị hộc máu rồi văng đi xa, hai người vô tình rơi xuống một khe băng khá sâu, nhờ vậy mà không bị lão già mặt ngựa bắt ngay tại trận. Họ Liễu không hề chậm trễ mà lấy ra tấm nguyên phù cực hiếm này, đồng thời nói lên biện pháp với A Diệt, mới dẫn tới cảnh tượng như bấy giờ.

 

 

Ầm một tiếng, từ phía trên miệng khe rãnh có một cự trảo đen kịt hung hăng giáng xuống, khí thế bức người, khiến vô số vụn băng rơi như mưa. Ngay khi cự trảo còn cách đỉnh đầu hai người vài trượng, thì tấm vượt tốc phù cũng tức thì phát quang, sau đó lập tức hóa thành đạo lam mang kéo theo hai thân ảnh trẻ tuổi bay đi!

Luồng sáng lam quang như một mũi tên biết tự điều hướng, nó bay lên khỏi khe băng rồi nhắm thẳng một hướng mà phóng đi rất nhanh. Lão già không kịp trở tay, lúc này nheo mắt nhìn theo luồng sáng kia thì nó đã cách vị trí lão đứng hơn trăm trượng rồi. Tức giận chửi một câu, lão già mặt ngựa liền đạp bảo cụ phi hành, bắn nhanh truy theo hai người.

Ước chừng thời gian một bữa cơm sau, luồng lam quang bay vào trong một sơn cốc âm u ẩm ướt, tức thì hết năng lượng liền vụt tắt. Tấm vượt tốc phù trở thành một mẩu giấy trắng tầm thường, đồng thời hai thân ảnh một nam một nữ hiện ra, rơi như quả rụng xuống một bãi cỏ xanh.

 

 

eyJpdiI6IkxkbXB6YW05amREdHRYYkM3eUh6WlE9PSIsInZhbHVlIjoidnAxWmcyeWZcL3BoalloTktjUnlZcXJXXC9EMUZITnlBaWljQm5ISHhQenhXOTZNRTRjdUFNS2NJR0xlNERFdzlraWQ1OUtsa1JuV2JmZEptejBBRTdBTUIwelwvVHhERmh0MEdPMWpCVTYzZWYyVm5JQm9GYzlYdDIra2xWQ0xFMnJlT2U0T2d1MWZuSE9rV1NRQzUwelo4NlIzczI1TGhqMTE2S0VoSW9NcmNRM2N6TWRDY1N0YWZsV0lHNUErbnJiT1hEU0VBUWxPXC9iKzBDSUpySk1pelMxZnIxNkQwdVFMM1Q2NUJzK3l0TzlndEUzXC9laHZMcDNoWjJDTFNScEJxbUIxZGlhTHJuZEl6UW9Pb1REVTJMQm9NZ21YdzdpR2MzUUNxM0t4Mmh5WmFRTTJBZWZsR2Uzanc5ZkFcL0VNNkxBOG1lMHREeHBzazB3MjhrdStNS0gycGRJaEViZERGWnBnN3phbjBFT2lSS1dNT0lnYzJFdjhPTlhZOUNLeEZBWTkxQjhJYzZ2SjFYRXo5UnpYUTZrZEdZMFQ3Y2FMcGd4RjdUbGRHeVpONmV4S1hFaFRQMDEyOXJuQ0VtTnAzVGhtZnlERUhsV2tMN3BUenB5em8wd3FaRDNGYU9Nc3lMZXJSRFRSQ1VYSDRWSHYyNDN5MzZWckkxUm1QMU4xd0NYNUJvaXBsWEUzV01mU1wvY1NWV2I0WHFpU1crSUpVUDdrZEJyVHZsaFFTaHFXTDc3QkxBc0ZqQTl0RVl2VXV5V3JvSHNITGMwZ25BeUxqbFwvXC9LTWd0dWNhb1VtMEpcL1lmVDAyQWNEY2pWd3FqQUtTYlBralRjZ3VSWUxOT2tIQk0rZ2pBWG5NVUVnKzVrTmNrNDd5bHhQVFpkWmpxNnJtSUlMNkZyV1VXR0piUHR0dVN1TGVcL0tZSEhSRWp1MDhrSmszVGh6TjkxQnFSRTRcL2ZBb0ZnRnhaSXdwXC9ja3RDWEwwMW5qS1ZDK2k2amVzNlhvVXJXOXZqbmw5cVdYMWV4QnVocE4zRFRnUHFoWlVaUk95cWpMTERzOHRmdlp0dUFBNzNMOXZnUjZ1MGRlYmU0ZmJrVzYzUmpscFZ3Yk40c0Fxb0Y5djdLVU9YdkpSUCtBcFRadkNsZk16MTd1Z0ZOQ1FpRzhvWUhrQWN2aWV5XC9cL2NxWWY1OEtlZU9lUlwvS3ZcLzZxQTNuNUl3VzB4V0d6eUZwWEZNb09HMGs4VTZIbGRYanprZlBZTHVCXC8ra1dqekZNMUNhc1JpTEZ6RFMxRzBoNlRRS1wvb0FUSTRsdG5pTmFveEtIanhKZ2RaWFFBOVwvOVV6K0Y0VG9RR3lDZlhTVVdleGNGRUQ4RXY0VWFNUkRrSnplRVNwMTU2ZXorRVBNQ3FORFQwbVZ6cXFxY21kOXZFcERKdDlxTTg0RGIxMmRMaElNSklPdDhSVU94OVwvVk8wOWFCanVvS0NVNlhoZUFMdVUyZHlTWHhKVTJpdm5sa20rZ3dDN2tYUm44S2pTNGFHYjhFR0VuMXMzTUg2dUpuRThxdHNxaHBcL1V2Qk9JQTdMWDludGhzem9HeWJrWVZhK3BQQTRORzhDQUdhcVhWOVFsV1N1Ulg2RUFyTHZtOGdoTjh5dlJYdnJZOGhubjA1dklSQ1UwUHladFBBU3JDVWtpMzJOempRTk14U0Vrd0dNajJUSjhENnVNTStjK2VRbExcL1VvRnk2bExGUnFhZnhOVDRjN2pua2VGdWxxcWxWSEthaUFXcmVHc0V1cW9ReW1QZmdZdEM2eEVERytwaUJ2ZmZYdFpjdjVHT1BvUnhxK2Rld1BKY2JsajZJK3ZVK3FYUGNxRlhvMVF6eEFreDBYRCt5QjZicktnVTVUY05yNVdMK2VlQXhRMWFpVWJCN0RYamxlV1hrVUJZUEJVcVk5cFFKNmZvRUl1WEo2TVJSNmt6dmZ0ekZmdE5MT09MZ2dPUXlKYkdhUGMwbWdHSkhkblNzYTJodkp5YTNuSmM1OTNJdFl6QVgwT1grMXhtTkFLYjlMRDhyclAzeEdnRU8rSVVKSjdkekpnT1lnVDZYTU9DZXp0bCs0UFFMcWJxd004a1lCYVlmZkxvQUF5QXpmZGVUbnVhQ3RKeFc2R0x4dkFuXC9iK3JuVk5Na1pxZDhZTVpiSDNxSDA1Q1E2UmZJSzYyS084RFRMbGViQkZOVjBDVkNJMTVRWlc3SW1rdk1TOUhYMkZkNHJzdU9YU0lKQ0Jhd0tjaExvVngzWWdCWGh2N01nTE9qZ3lyNXZFQ3lmczdMNUdMUlRKZ0UrdTJWNGpzYTdhYnN2N1wvTCtma0xza2Rqa21SOEZyVndwem1lK0s5Q3hlNTl4SVh4bG8zU01tVEMzZ1I0SFZxYWFRVXJQcjkydDFuS2RCUU5zVnAxY3V3OEl2N3l2cURRYWdhQnRpS09VZmNySXlvVE5mNzdjandpNEsxblp1K0k3Y0ZWbVdaM2lsK2kra29WeFplb2R2TTBIOVwva0ZLWno3dTdmV0EzYVZISEEyR01MWGIyRHhraHY1ZFdYbWVWMm16Y1pSQnJaeHhzcktSN3RSTjRKZnZnNkFHWjRYdm5kYVd2ZUtSSnRZZ0pHRCsrZTI0UGVYS1BCaU5ucHpEblwvV0dcL1VTUitFOUNMM1R3Z3NHYmRaK1Irbjg2cWN6c05ZZWVCOVRCcmNNMFMyN3RIYm55KzZ2V1wvbEZCV3lkWG9tZmRDbGFxU1NFc1hvb0pVYThwd3ZLbFU0eWc4SUVGXC9QdU1SQkQza3lCWEQ0ZjRmVytUOElGaTJcL1g4Z3psSkROZmdwbGc2RURvN3RQMkYxck42SlhpdHVpVmZXbFdMWE5UQ3d5UjBPYUtDQ2NIdklPT1lqVVA5RzhZSGdGNUlmdzlxMVZiektVUHNIVitmbGhZYjhQT1FrUDZpN1VmUkhHSTBad1NheWJDc3JcL2ErQ0pkMUFoSG45MDd4NEFIQWNXMXpkUWxNTlwvTjdHZkFteEhsbDVFSWRRc2VVRDVwXC9yOUprRk1hTTVxZGdVZVBuSDZvc3QxOWJITTJPUlNsbHJDT212UFwvNUVnZWZ2dmZZdkJnM3dYQ2FjajFsU252WE85UzZRYTEzVzdFK2tucUJvNEtFbGZqcW5MSUJaRkJUZDNRWVlsIiwibWFjIjoiM2RlZmZiNjg1NTRjMzg5ZDE4MTY3MjBlMTJjNjM2YjY2ZTdmMThiZWJkZGYzYzBlMWU3N2QyODE4ZTY4YzVlYiJ9
eyJpdiI6InNmQmZNTTlsMW9reDhXSldVbGdCWmc9PSIsInZhbHVlIjoiZGFIN0tSclJsZllvZ1ZGTVBHZ1hoNlozaThUdlBVYXdFMDBvUUF6blNZREY5Tk5meVVQRUpDOHlGZEF2Sm1xVUFRSVVSMnN3R1Nldlh3OGhZajlBREZzdzJcL2hwd2dPZ1lJOTY2MEcwVHcwPSIsIm1hYyI6IjBjNTRiZDY3NTYxNmM3NDliMTBkNWU2OGQwNGY1OWYxMjE5NmFkYWY5MzZmYWVmMGEzYTY2ZThlM2Q0Njk3MTkifQ==
Mắt nhìn người thanh niên đang nhanh chóng bố trí trận pháp, bộ dáng thập phần nghiêm túc. Trong mắt Liễu Băng Nghi lóe qua chút dị mang, rồi trở lại bình thường rồi đáp: “Giờ chỉ còn cách đó là có một đường sinh cơ thôi, lão khốn kiếp đó còn cách nơi đây chỉ chừng nửa dặm, chúng ta mau đi thôi."

“Véo!” Một thân ảnh ngự khí bay tới, đột ngột dừng lại trên không trung, tỏa ra khí tức âm tà cực điểm, không ai khác chính là lão nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh có khuôn mặt dài. Đôi mắt hẹp dài nham hiểm đảo qua một vòng phía dưới sơn cốc ẩm ướt này, sắc mặt lộ ra vẻ giận dữ, miệng già lẩm bẩm: “Hai con cá trơn trượt này, chuồn cũng nhanh quá đấy.”

Bên dưới sơn cốc, có một đường nước ngầm dài không thấy điểm cuối, phía dưới là dòng nước lạnh lẽo, ngay phía trên là lớp trần đá, chỉ có khoảng giữa chừng nửa trượng là không gian rỗng. Hai thân ảnh đang cấp tốc phi hành tại khoảng không gian rỗng giữa mặt nước với trần đá đó, ai cũng có sắc mặt tái nhợt, vẻ mệt mỏi hiện lên rõ ràng.

“Không hay, lão ta đã đuổi tới ngay phía sau rồi!” Thiếu nữ sắc mặt tái mép thông báo, A Diệt càng thêm âm trầm.

Hắn cũng không nghi ngờ gì, vì phạm vi thần thức dò xét của họ Liễu xa hơn bản thân hắn gấp ba lần, hơn nữa mức độ chính xác cũng cao hơn không ít. Tuy không biết tại sao lão ta có thể phát hiện được bọn họ chạy bằng lối này nhanh như vậy, nhưng trước mắt cả hai cũng chỉ biết toàn lực phi hành mà thôi.

Không lâu sau, tiếng cười khặc khặc đắc ý, từ phía sau đã truyền tới bên tai, khiến cả hai không rét mà run. “Hai tên tiểu bối các ngươi có chạy đằng trời, biết điều thì hãy ngoan ngoãn đứng lại đi, ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây!”

Thấy hai thân ảnh phía trước vẫn ngoan cố tăng tốc, lão già mặt ngựa tức giận không thôi, liền phóng nhanh thu hẹp khoảng cách, rồi vung chưởng bắn ra công kích! Một cự thủ quái vật trông cực kỳ dữ tợn xuất hiện, tà khí bốc lên dữ dội, há cái miệng đen xì, lớn như chậu máu mà phóng tới hai người.

“Diệt sư đệ!” Liễu Băng Nghi quát lên, tức thì xoay thân thể mềm mại ẩm ướt, lốm đốm vết thương lại. A Diệt cũng đồng dạng xoay người lại, cái lưng mảnh khảnh của thiếu nữ ép chặt lên trước ngực hắn, hai người như hòa làm một mà cùng lúc giơ hai bàn tay mình lên phía trước, toàn lực thúc dục mọi thủ đoạn phòng ngự đến cực hạn!

“Liên Băng Ai Oán!”

Một đóa hoa sen băng giá nở rộ đẹp đẽ dưới chân hai người, sau đó những cánh hoa tụm lại, bao bọc thân thể bọn họ vào bên trong, rồi hóa thành một khối băng điêu cực kỳ rắn chắc. Bảo vật tự động hộ chủ lần này được chủ động thúc dục, hai vòng quang tráo bao quanh hai người đang dán sát vào nhau ấy.

Vô số phù lục phòng ngự bay xung quanh đóa băng liên, một loạt bảo cụ dạng thuẫn bài hiện ra phía trước, xếp thành hàng dọc rồi đồng loạt phóng to ra, dùng hết uy năng. Cùng lúc đó, rất nhiều phi kiếm cùng phi đao được hai người thả ra, chỉ huy chúng bay tán loạn phía trước, nhằm giảm đi chút uy lực từ đòn công kích sắp tới.

Thần niệm cả hai đều đang toàn lực chỉ huy đống bảo cụ kia, nguyên lực không ngừng tuôn ra thôi động uy năng của chúng lên mức cao nhất có thể. Đối đầu với bọn họ, chính là cự thủ quỷ quái đáng sợ, cái miệng đầy răng nhọn đang há lớn, đã phóng thẳng tới ngay phía trước.

“Đùng!!!”

Uy lực từ cú va chạm phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, nền đá phía trên cũng không tránh khỏi nứt toác, rất nhiều khối đá rơi xuống, mặt nước phía dưới thì nhộn nhạo không thôi. Vô số bảo cụ vỡ vụn, gần như không có một món nào thoát khỏi cảnh không lành lặn, những mảnh băng vỡ vụn rơi xuống dòng nước, kèm theo đó là rất nhiều máu tươi!

[Lục Đằng kiếm – hủy]

[Trường Băng kiếm – hủy]

[Trường Băng Thiết kích – hủy]

Ba món bảo cụ đã theo A Diệt và Liễu Băng Nghi chính chiến không ít trận, cũng giống như vô số bảo cụ khác, đều đã nát tan!

Dưới lòng nước lạnh lẽo, hai thân ảnh đang cưỡi Phi La Sơn dưới chân, phi độn toàn lực, để lại đường nước đỏ nhạt, do máu của bọn họ chảy ra mà thành. A Diệt vì có nhục thể mạnh mẽ, nên lúc này chỉ bị chảy máu nứt xương mà thôi, không thảm như thiếu nữ đang được hắn ôm trong lòng, hơi thở của nàng đang muốn đi theo từng cơn hấp hối!

“Diệt sư đệ... mục tiêu của lão có lẽ là ta... người có tư chất cực cao... giờ đệ cứ bỏ lại ta ở đây, rồi toàn lực bỏ chạy... có khi còn tìm được con đường sống!” Hơi thở thiếu nữ gấp gáp, khó khăn nói lên.

Nghe vậy A Diệt chỉ biết đắng chát cười khổ, nếu ngay từ lúc đầu khi mới gặp lão già kia, mà biết được điều này, thì hắn đã không hề ngần ngại mà tách ra khỏi nàng để một mình chạy đi hướng khác rồi.

Nhưng hiện tại hắn đã trọng thương, nguyên lực trong người không còn bao nhiêu, có chạy cũng chẳng đi được bao xa nữa. Mà để đối phương truy đuổi lâu như vậy, đã triệt để khiến lão ta tức giận rồi, giờ hắn có bỏ lại nàng mà chạy, thì khi lão gϊếŧ chết nàng, chắc chắn sẽ bỏ thêm ít thời gian mà đuổi theo gϊếŧ hắn.

“Vυ"t!” Thân ảnh người thanh niên trên thân đầy rẫy vết thương như huyết nhân, ôm một thân thể mềm mại đang hấp hối ở trong lòng, phóng lên từ dưới lòng nước, bay vụt về phía chân trời. Lúc này hắn chỉ thấy phía dưới là cả một mặt nước rộng mênh mông, có lẽ hắn đã ngoi lên đến một cái hồ nước lớn nào đó.

Phi hành một hồi, hắn bay gần đến một ngọn núi nhỏ nổi lên giữa lòng hồ, lão già mặt ngựa vẫn đang truy theo ngay phía sau không bỏ. Biết hai tiểu gia hỏa phía trước đã là đèn cạn dầu, lão chậm rãi phi hành, cười hắc hắc lên tiếng:

“Đúng là một cặp đôi có chết cũng không muốn rời, đã vậy lão phu sẽ thành toàn cho hai người các ngươi, ta sẽ đánh nát thân thể các ngươi, để huyết nhục của cả hai trộn lẫn lại với nhau, bên nhau mãi mãi hahaha!”

Nói rồi lão vung tay, bắn ra một chùm ma lực hắc ám, phóng nhanh đi đuổi theo thân ảnh người thanh niên tàn tạ phía trước.

Đúng lúc này, A Diệt phát hiện có một người đang đứng trên đỉnh ngọn núi trước mặt, trông bộ dáng khá quen mắt, dường như hắn từng gặp ở đâu đó rồi. Khi bay tới gần hơn, hắn đã nhận ra người đó là ai, gã chính là một đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông, tên Bạch Hóa Nguyên, người từng làm tiếp dẫn sứ giống Lý Ái Tông tại đợt hắn nhập tông.

Nhưng trong lòng họ Diệt lúc này không hề vui mừng, ngược lại còn cảm thấy hoang mang, lo sợ hơn. Gã ta chính là người của Bạch gia, trưởng bối đồng tộc với tên Bạch Trình, kẻ mà mấy năm gần đây vẫn luôn phái người ức hϊếp hắn trong nội môn. Chuyện Bạch Trình làm chắc chắn đám trưởng bối như gã biết, nhưng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đủ hiểu gã như thế nào rồi.

Nếu vì xính mích giữa hắn với tên Bạch Trình, mà gã Bạch Hóa Nguyên lúc này gây khó dễ, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra! Nhưng trước mắt A Diệt chỉ biết như thế, không thể làm điều gì khác được nữa, công kích của lão già mặt ngựa đã đến ngay phía sau, dừng lại cũng chết mà tiếp tục phóng đi cũng chưa chắc được an toàn.

Ngay khi thân ảnh A Diệt bay đến sát gần đỉnh núi, ánh mắt hắn trừng to vì biết rằng những điều mà mình e sợ nhất đã xảy ra thật sự, khi trông thấy nụ cười lạnh nổi lên trên mặt Bạch Hóa Nguyên.

Hắn đâm mạnh vào một bức tường vô hình, tức thì gã họ Bạch phất tay, cách không kéo lấy thân thể mềm yếu của Liễu Băng Nghi lại bên người, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn A Diệt.

“Rầm!” Luồng ma lực hắc ám bắn tới, oanh kích trực diện lên thân thể A Diệt đang dán trên bức tường vô hình!

Ánh mắt hắn không cam, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Hóa Nguyên, thân thể máu me, xương cốt vỡ vụn, rơi xuống dưới hồ nước, ý thức đang dần mơ hồ đi. Khi đang rơi xuống hắn còn nghe thấy tiếng truyền âm của gã họ Bạch bên tai:

“Chỉ là một tên phế mạch hèn hạ, cũng dám chống đối lại với thiên tài trong Bạch gia ta, hôm nay tiểu tử ngươi hãy nằm lại ở nơi đây vĩnh viễn đi!”

Tiếp đó không lâu là tiếng đánh nhau truyền tới mơ hồ, ắt hẳn gã họ Bạch đang giao thủ với lão già mặt ngựa, để bảo vệ Liễu Băng Nghi, mầm tiên của tông môn. Còn một kẻ tầm thường như hắn, trong mắt cao tầng trong tông thì chỉ là người thừa, dù có bỏ mạng tại đây cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.

Ads
';
Advertisement