Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Vυ"t vυ"t!”

“Rầm rầm!”

Dưới bầu trời trắng tinh, tuyết rơi lả tả nhuộm trắng cả một khu rừng rộng lớn, có ba thân ảnh đang vừa đuổi bắt vừa giao chiến.

Thân ảnh đang phi hành bỏ chạy phía trước là một thanh niên nam tử mi thanh mục tú, khí chất phiêu dật, mái tóc dài màu bạch kim bay phần phật theo gió. Hắn mặc bộ bạch y trên thân, toàn lực thúc dục bảo cụ phi hành dưới chân, vừa bay vừa tránh né công kích từ hai kẻ phía sau bắn tới.

Truy đuổi theo ngay phía sau nam tử anh tuấn đó, là một nam một nữ mặc hắc bào, tốc độ phi hành không hề kém cạnh, tung ra thần thông công kích thân ảnh phía trước không ngừng.

Hai người này, nam có thân hình cao to lực lưỡng, bề ngoài chưa quá tuổi 40, nhưng khuôn mặt xấu xí cực điểm. Nữ là một mỹ nhân trẻ trung, thân hình mảnh mai, đồi núi đầy đủ, eo thon mảnh khảnh, dung mạo bảy phần xinh đẹp, ba phần ma mị, trông ả hấp dẫn nam nhân tới cực điểm.

 

 

Bạch y nam tử phía trước nhanh như chớp lao xuống dưới một rừng thông rậm rạp, khí tức thu lại, lẩn trốn hai kẻ truy đuổi phía sau. Thấy vậy, hai tên kia cũng lao vụt xuống, đồng thời vung chưởng bắn ra những luồng nguyên lực, công kích các nơi khả nghi.

Cảm ứng một hồi vẫn không phát hiện ra mục tiêu, sắc mặt cả hai kẻ kia có chút tức giận, gã đàn ông xấu xí quát lớn: “Không ngờ nguyên sĩ của Tọa Sơn tông lại là loại chuột nhát, chỉ biết lẩn trốn như vậy!”

Cách đó hơn trăm trượng, bạch y nam tử trốn sau một gốc cây, tay kẹp hai tấm phù truyền tin, thần thức đang ghi lại thông tin vào trong tấm phù để truyền đi. “Hi vọng Hóa Nguyên sư huynh đang thi hành nhiệm vụ ở gần đây, có thể tới đó cứu viện kịp thời, nếu không... tông môn ta sẽ mất đi một mầm tiên cực tốt...”Ma Đế Nghịch Thần - Chương 117: Cửu tử nhất sinhKhi công kích loạn xạ của hai kẻ kia sắp lan tới nơi này, thì thanh niên anh tuấn đã thi pháp xong, bắn hai tấm phù truyền tin đi, bay về hai phía trái ngược. Xong việc, hắn không còn vướng bận gì nữa mà thản nhiên bước ra, chậm rãi đi tới phía hai kẻ kia, khí tức bạo phát.

 

 

eyJpdiI6InErV2ZGdHgwQmttU2lTMnJlV0VpdXc9PSIsInZhbHVlIjoiWGZTRXNGczBoT2lMVEw0aklsMno0SFJQM3Y2cnZjUEx3MUVqZ0FGM2pmUFVVVnJlXC9FSW1nTmZxRjRLdG1zUzFjVkJFYUZ3VXNLZE1nOERQNm85UUJxTWZ3cGVXSUlPZkh1eGsrdXF3ZE4wc25GZm0xZDBZY3I2WkdqY0lBUkVuRzJ5cDVGVUo2QmZZQUpUblZIbW5XaWRlYzR3bDZtVWpWc0N5M3UyRGl5SGg2dFJcL1hZNVFaempcL21PNVVHbzBBblhjQ2hCcWQ2Wmdxb0JzUytmVHViOWMyS1R6UDg1VFRTOGJFaDhCblpUbzFvTWNvTEprclhqZlRmTGdGT0hrcEFrd0tjSVZUdkRHS3NORU1KMW9HY09PYkhYemRKQzFOWk9BWnZZYVZHbThaY2hKOENuK2dJNkpYRUNyXC9pZEJMMW5VbU80Q2VCT09Sa1FiUWhrdnh2blwvUUZ1ZFRRWVdxYStGbUF5bzZXdkNENVROb3ZEXC9SdlhZTWpTRFhCV2dUZEZHU2RDTE95UlI1aERhM0tDUGdmNFpZbWxaZGdcL2FnM1FPQlZ4c3Y5TFJYeTdtT0xXQWhqazR3b1wvTHBDM0twMzVwNWExNnVVdXdNTnhzSkhJYytqNiswWnM5anhSQjQ5YldCWktYcHNrdDB0Nnh2RXRKWDVxR01MbVhtaHgwZEhCSGpBZ1FVT21SYkZEYlVrK3VJdlltbmpQZUg5Y0hXV3BlVm43SXdGWGgrUXpVQ3V6R3BTWnBWOUw4WTZpNEUzSlBcL1VQU01ENnNScUNxeFNQWFpqaEhtYk9laGhrZHFqVlwveTZ6aDF6bFlMSEVhZjUzR1ZoSWlzamU5S25BWTdJV05ocDFGb0VrVFBybWo2b2VsbUc0NGZod0lJMWtDSVwvWDQxME1HRXBDK1pPTnZRU3JHM2Vxc05Vdk1XczhrK1pcL3hOS1gremxBZTkybitubXY3VkNSb0tNRFI5bzdnd2ppSVJrUEZBRDR4SGhsSWV3eXNRRWx2d1JtVTJSa2EzRWNcL2NTZWJHbWtnZW9CWGF6K1lJQlZzdWlhRDBkbkpXeVNCVXRmTmNxaEh3TXhFckREekRKdnJvZGRub1RkV2k0OW9OYThtcytHb05nbnhzR0xIUDRKTnZMRDZXRFRlb1VjejJ0VXZKV3lVQUhROXpCOW9NZk1mdnlHa0tES24rTkg0NFlCXC9sQWFsaDV5blVBWXlzakdRMHE3U1FjRjBFYlNGWTdwWFRxWkRqMlwvaGRJbGRTWjhwb3VQZHFEQUdDOWpQOXJYUWJEc0p5MllCenc5a1pGa1lkZnN5YXJoVVJORCtXWmNiclp1NUFERm1mT216dzA0NjFsT0tiUHFpNEhBZnA4OXlVaitKUVhWcmF4SGFnS09jZDk5bVRUSU0zVmZVYVRyYkNWcDZKaHZrYTQzenVTc2hBUDlSXC9GZHgxOStycU5scGlFRjJhQXA4b2NxYmtKNlRDNzBkbllGaFwvdW1SdXE4YTBpSDM2ZzVDanpZdGI3Q2N0WUlmajMzYlgrREhUYWlaTXVZRnhjVWhaVWpZWHdmTnQ1ZmdKWno5M1E1dU9lTXQ1MmthcmVza25YUTZBaDZ4akRCNEljb1wvVFZ4bE5HYzVGcncydXE4Q2g0OEVSNTEzNUlYRzBEZG5Ea0VjMDlcL09sSUFoaXlCM3VFaFFBeW9HYUFneUJuVFpoRGpLY2xcL0E1d3BTTGxYREQzOFBcL2I0YUs4XC90SUdUSlBkMFwvRFFnOUltNXlFc1VCUzRRbTlRUGlWbTZZK2tJVHlCUGlkaFJxSWdlKzNYRkhcL2ZUUThLdnBPSVwvSkw3eDhVRXMwbWF6Z3p2cXpGZ1ZnWWs3cEJNS0dhaTA3RFc0RE1aTVA0NjhGQlhsUGdnbWFhNTBVOGg0RjJ1WnAyNU4rM2prZTY2dnZVdXdtTVY4dUVtWGhQQUJpWjhqMUtpZGxJZWczNUxFVld3ZGNZeHBEMklvdkJlc0tRVmoyTDJIYUF3ZkF3WXBzbTdqbUFkS1p1TDlCV21PbkVqN2FCdFkwaHNUTHJDS1VaM1MwVDlIOEowdjY1MktuM2o1UG9qTEh5UW9jZ25wNjBcL1BUc1FkWUNCS1k2KzhuaG9FRFVvQWJaMDR6bmdiODhVQU56cU1MR1lOWnpMeldmdFM3OVJxV1Mwb1pXTnZVVjJJaXNRckxQXC9VSjdqSkZuTzA2YTY3VkRqY3hLODBjWmMwTnpqN2FjTkZWZnVIUU9aSUVZSUZmc3oxdlo5RUd2eXFzcU52SDdcL0xFQkdlbThFRWZMQVBrYWU2ZG1uM1V5TElsNFpcL0pRWDdhWkFpeEpVZStcL2NFdWNLc3VlbzAzdTZyNzF4WHFiN2lmeFVWcVlIZ0dcL25WR0dicGtxSHhPbG94Wmw3dTBiWWQyUVhuWHpzZWdXNEl5K0RLNGhZN0lZMVlhYXVFUStPOVdENEY5MUpidENXVE01K2daUVdzRGJPZmhmZUNcL1Z4SVB6anBDcnY4NzRrMTZjZHNTbUk1UGlhZnhNbjB0QmRBK2NiMlBJWDJvZld5eWVFMW9NYmo4ZDl6cE95dDlcL0xiMEJkRHFcL1l1TnNcL2FhcVZFN2ZBZXZvZlhVQjhCY2RFYjVtU2xSSkIzRnpabHAxRGMrOXZsbExzNWtZMlBnSlBHVnVnS1JOWnlZRnhPXC9RaGlwVm9SWlpJdGM9IiwibWFjIjoiNjAyODljZGJmZTE5Y2MxZDUwNjRjZTA3MmU0N2YzYzNmYjc3YmM3OTU3NjNlMWVkOWM1OTYwNTA2YTRhZDc5OSJ9
eyJpdiI6IldnYXYwWUg1MWVNd09lQTVXc0tvUGc9PSIsInZhbHVlIjoiMkV1OUx5TTM1Z2xHSnQ0KytGbmxaSlRJWElQeEt4SDE2NlRUVndCU1gybmdNa2xLNmU0TTdGSFdXTUhvR1dUQVl2Z1dGS2REWnAwQnJsUm52djlrellqbSt1SnFrMWZPVG5nRXdcL2JkMG9ZPSIsIm1hYyI6IjliYjA0ZTljM2ZlNDFkOWFjZjA5MWE0ZjZlMGI5MzZkYTU3YmY2MDdiOTNkYmMzYjgwM2MzNGZlNjU5ZmRlNmYifQ==
Nữ tử ma mị che miệng cười duyên, như để những lời cảnh cáo của đối phương ngoài tai. Sau đó đảo ánh mắt kiều diễm trên thân thể bạch y nam tử một hồi, liếʍ liếʍ miệng, đôi môi ướŧ áŧ khẽ mở, thanh âm mị hoặc dễ nghe vang lên:

“Các hạ quả là một người cao ráo đẹp trai, tiêu sái phiêu dật, khiến thϊếp thân động lòng. Vừa hay chồng của thϊếp thân mới qua đời, vài ngày gần đây cô đơn hưu quạnh, các hạ có thể tới mỗi đêm bầu bạn cùng thϊếp thân đước chứ? Nhỡ đâu lại kết thành một đường tơ duyên hihi.”

Thấy nữ tử bên cạnh liếc mắt đưa tình với kẻ địch, gã nam nhân xấu xí giận dữ, chưa đợi bạch y thanh niên đáp lời thì gã đã nói: “Tuyền nguyên hữu, đừng có đùa nữa, sẵn sàng chiến đấu đi!”

Thanh niên anh tuấn không để ý tới ánh mắt đầy tình ý của nữ tử ma mị, mà nhìn chằm chằm tới gã nam tử xấu xí, bộ dáng có thể động thủ bất cứ khi nào. Gã ta thấy vậy cũng dâng trào chiến ý, nhếch miệng cười nói: “Nguyên Chính ta trước giờ không gϊếŧ kẻ vô danh, ngươi hãy xưng tên đi.”

“Tọa Sơn tông – Lý Ái Tông, người sẽ khiến hai ngươi mồ yên mả đẹp tại đây!” Dứt lời, thân ảnh họ Lý chợt lóe, tức thì hiện ra trên không trung, hai tay không ngừng vung chưởng xuống cánh rừng tuyết trắng, bắn ra vô số hỏa cầu bạch sắc.

Hai kẻ kia thân ảnh linh hoạt di chuyển, tránh né toàn bộ công kích bắn xuống, lao lên nghênh chiến với bạch y nam tử. Xấu xí họ Nguyên bắt pháp quyết, quanh người xuất hiện vô số tia sét đen kịt, bắn ra oanh kích đối phương. Nữ tử ma mị cũng không nhẹ tay, cánh tay ả ve vẩy, chỉ huy bảy thanh phi kiếm hóa thành bảy đạo hắc quang, đuổi theo công kích Lý Ái Tông.

“Một tên tiểu bối mà được tông môn phái nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh là ngươi đi theo làm ám vệ, chắc hẳn nha đầu đó có tư chất cực kỳ cao nhỉ? Hai người bọn ta dây dưa ngươi cũng được chừng nửa nén nhang rồi, ngươi nghĩ tên đệ tử đó còn sống không? Hahaha.”

Nghe gã xấu xí cuồng tiếu, thanh tú họ Lý nhíu mày không thôi, nhưng hai tay vẫn không ngừng thi pháp, giao thủ với hai người trước mặt. Nhiệm vụ lần này, hắn giữ vai trò ám vệ, âm thầm đi theo một đệ tử hạch tâm trong tông, việc của hắn là ra tay cứu nguy khi nữ đệ tử đó lâm vào tình huống sinh tử, nguy hiểm tới tính mạng.

Không ngờ khi tiểu đội do nữ đệ tử đó dẫn đầu đang trên đường phản hồi tông môn, thì hắn lại bị hai kẻ này tập kích, bất đắc dĩ phải chạy đi xa, tách khỏi đám đệ tử kia. Hiện tại hai kẻ này đã nói vậy, chắc chắn vẫn còn có kẻ khác, có khả năng uy hϊếp tới tính mạng đệ tử kia, bám theo muốn lấy mạng nàng.

“Tin cũng đã truyền đi rồi, ta chỉ có thể làm đến đó thôi, việc quan trọng trước mắt là có thể diệt sát được hai kẻ tà tu này!” Nghĩ vậy, Lý Ái Tông tăng cường công kích, toàn lực chiến đấu.

“Cốt Linh Thi Diễm!”

Toàn thân hắn bộc phát ra luồng hỏa diễm bạch sắc, hóa thành những hư ảnh bộ xương trắng bệch đang không ngừng bốc cháy, cả đám hài cốt xông tới hai kẻ kia khiến chúng cả kinh chống đỡ. Bạch hỏa chí dương chí cường, đối phó với đám ma tu quỷ đạo sẽ chiếm được ưu thế rất lớn, nhưng lấy một chọi hai cũng không phải dễ dàng gì với nam tử anh tuấn này.

..........

Cách đó rất xa, dưới một vùng thảo nguyên bị tuyết trắng bao phủ, có hai thân ảnh trẻ tuổi đang toàn lực chạy trốn. Hai người này không ai khác chính là Liễu Băng Nghi cùng Diệt Chúng Sinh, lúc này sắc mặt cả hai đều tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vương lại vệt máu chưa lau sạch.

A Diệt dán tốc hành phù cao giai trên người, hai chân không ngừng vận dụng vân di bộ tới cực hạn, nhưng tốc độ vẫn không bằng thiếu nữ họ Liễu. Lúc này hắn đang được nàng ta kéo đi, giúp chút lực để tốc độ hắn nhanh hơn, nhưng vì thế mà tốc độ chạy của nàng bị giảm đi chút. Nếu không phải trong môi trường băng tuyết, tốc độ của họ Liễu bạo tăng, thì hai người họ đã mất mạng rồi.

“Không hay, hắn đuổi tới rồi!” Họ Diệt sắc mặt kinh hãi thốt lên, cả hai lại cố gắng tăng tốc. Phía sau họ có một thân ảnh hắc y, là một lão già với khuôn mặt dài như mặt ngựa, da thịt nhăn nheo xấu xí. Lão đứng trên một thứ gì đó không ngừng bốc lên khói đen, phi hành rất nhanh, đuôi theo phía sau không xa hai người.

Bàn tay đen đúa nhăn nheo, có đầy móng vuốt dài nhọn vung ra, bắn ra những luồng hắc quang, tạo thành hình đầu lâu kinh dị, miệng cười khặc khặc công kích tới hai người. A Diệt không hề dữ của mà vung tay, phóng ra rất nhiều phù lục cùng những tấm thuẫn bảo cụ, chống chọi trước đợt tấn công này, câu chút thời gian cho họ chạy thoát khỏi phạm vi công kích.

Hiện tại, Liễu Băng Nghi đảm nhiệm vai trò chạy trốn, nàng cầm chắc phía sau y phục A Diệt, rồi cấp tốc kéo theo thân hình hắn lao vọt đi. Còn hắn thì dùng mọi biện pháp có thể, để chống chọi lại những đòn công kích bắn tới, không để hai người bị trúng thêm một đòn đánh đáng sợ nào nữa.

Thấy phi hành với tốc độ trung bình mà còn không bắt kịp hai tên tiểu bối, lão già mặt ngựa nổi lên cơn giận, thúc dục bảo cụ dưới chân bay nhanh hơn, tiếp cận mục tiêu rồi tiếp tục thả ra những đòn tấn công tùy ý.

Thiếu nữ họ Liễu chịu phải dư chấn từ những vụ nổ phía sau, ngụm máu trong miệng muốn trào ra nhưng lại cố nuốt xuống, khó chịu quát lớn: “Tiền bối không để ý mặt mũi mà tự dưng truy sát bọn ta suốt cả chặng đường dài, không cảm thấy quá mất mặt sao?”

“Hắc hắc, mất mặt? Đối với ta thì việc gϊếŧ đám đệ tử của mấy tông phái ngụy quân tử, chả có gì phải mất mặt cả. Hơn nữa các ngươi cũng đã gϊếŧ một tên sư chất của ta, ta báo thù là chuyện đương nhiên thôi!” Lão già mặt ngựa phi tiếu cười cợt trả lời.

A Diệt sắc mặt khó coi cực kỳ: “Không thể nói lý lẽ với đám ma tu quỷ đạo này được đâu, hơn nữa nhìn thần thông của lão, có lẽ cùng một nguồn gốc với tên Ma Lăng đã chết trong tay sư tỷ, xem ra kiếp này khó thoát rồi!”

Thần sắc thiếu nữ họ Liễu cũng không khá hơn là bao, đắng chát nói: “Nãy giờ lão ta như đang chơi trò mèo vờn chuột thôi, nếu lão toàn lực thúc dụng bảo cụ phi hành, thì hoàn toàn có thể chặn đường hai ta! Giờ phải tìm một nơi hiểm địa nào đó, rồi liều mạng xông vào, mới có chút khả năng sống sót.”

Khi hai người đang thấp giọng bàn bạc, thì lão già mặt ngựa tung ra một đòn công kích mạnh mẽ, khiến A Diệt cả kinh vội thúc dục vô số bảo cụ lao lên chống đỡ. Đồng thời, trên thân hai người đều dán lên tấm nguyên phù có khả năng phòng ngự cao cấp nhất, tạo ra hai vòng quang tráo quanh thân.

Một cự chưởng to lớn, trông y như bàn tay của một con quỷ, có màu đen kịt bốc lên khói đen, móng nhọn ghê tởm, cấp tốc lao tới hai người!

“Phốc!” Cả hai phun ra một ngụm máu tươi, quang tráo quanh thân vỡ vụn, vô số phù lục cùng bảo cụ ngăn chặn đều hóa thành tro tàn! Thân thể một nam một nữ trẻ tuổi lúc này như diều đứt dây, bắn mạnh đi để lại vệt máu dài, đỏ tươi rõ rệt trên lớp tuyết trắng tinh.

Ads
';
Advertisement