“Lệ Lập, một tên cướp nổi danh trong giới tu hành tại các vùng địa thành tây nam, vào khoảng vài trăm năm trước. Hắn cướp bóc khắp nơi, từ nguyên sĩ cho tới phàm nhân giàu có, kể cả những kẻ có thân phận cao hắn cũng không hề kiêng kị, chỉ cần trong phạm vi hoạt động của hắn thì hắn sẽ ra tay cướp đoạt của cải.
Tên đó tu luyện công pháp chuyên về ẩn thuật cùng chạy trốn, nên khi có các vị tiền bối thực lực cao cường tới tìm hắn, hắn đều năm lần bảy lượt đào thoát thành công. Cứ thế sau mấy trăm năm, hắn đã kiếm được số lượng tài sản kinh thế, được hắn chia nhỏ ra rồi giấu tại rất nhiều nơi khác nhau.
Từ khi Lệ Lập hết thọ nguyên mà từ trần, người ta mới chỉ tìm thấy hai nơi chứa của cải bất chính của hắn mà thôi, vẫn còn rất nhiều nơi khác chưa tìm kiếm ra. Những nơi gã ta cất giấu bảo vật, đặc biệt là nơi cất chứa những thứ chân quý nhất, được hắn bố trí rất nhiều thủ đoạn che giấu, người ngoài khó mà tìm thấy được.
Bảo tàng lần này xuất thế tại biên giới phía nam Bình Thiên địa thành, trên một khu vực hoang vu hẻo lánh, có hơn tám phần nắm chắc là nơi cất chứa bảo vật của Lệ Lập năm xưa, hơn nữa là một trong những nơi cất chứa những bảo vật chân quý nhất của gã ta!
Cấm chế mà năm xưa trước khi chết, gã Lệ Lập bố trí tại nơi kia, đến nay có vẻ đã hư hại năng nề, xuống cấp trầm trọng, vậy nên mới khiến nơi đó bị bại lộ ra ánh sáng, theo như người ta nói là bảo tàng xuất thế. Đó là toàn bộ những gì tại hạ biết về bảo tàng Lệ Lập sắp xuất thế trong mấy ngày gần đây.”
Kể xong cố sự này, kim bào lão già không nhịn được phải uống sạch tách trà trong tay, đặt chén trà xuống, mới cảm thấy cổ họng khô khốc đã tươi tắn hơn. Còn bốn người trẻ tuổi vẫn đang ngồi trầm ngâm, trong đầu tiêu hóa thông tin vừa nghe từ miệng lão già họ Cơ này.
eyJpdiI6IkhOZGdmaDZiTjBJWXFqRzJBaWVJR3c9PSIsInZhbHVlIjoiOTdWbTRmamZnWkYrSDJWRVFFTGVDbDZmeTRpODdxSkV1VjVmZkZLS1huYVZVQWQ4dVZXSkhJd2Vma28xRmZPbjhKK2ZtZG8wVVc2UUppSFwvVk1rRFpQTHRWSVMrZ3J5UjNjM3cwbEhiVXlPRW5RSmpqMkQwR0NIdVpGbERmMzBSdUNxd3BwUFNEWDJnY2psZkxtMmpreXJcL1dKOTFXbW45aUF0YnVBZDZpVkJjakNGeTc0V3MyblwvQnlOTDFXWmdEZjlnTXhTVUc2YnR2RkdDNzUxWG1rbkI1SFVZamtkdkpaQTRoNUhwaGNCM3M0K2NhYzQrWjFVZDFNaEVycmQycmk2aVRYMXJYOTc4aWdMTTNOb001R3hIZlZUSGVOMEJPYVUyY2h4VXcyVHA1TmlldjdHWVE3VDBnaUxQbkVtdVVCOVFxNUk2VERGT2hoZDYreVhvSjNTVU5oZEhWRzJicjhUcm5QXC9lbUJIUHE2aFQyQXR3YTV2YSt5R05kZ3hiVW5vN2ZyM0lpTSsxNmhvZkpXcnd6K0o2dlRDYXRKWjRtZVFKUDFwcUx4Z29hZmdUMGNhU1hJTFlsMGtUN2RGWTBZdnYxdTdOeFRBQVdLTXlzOXI5UUlxYWs1YXkzVVFyQnpNbktTelFWMEYyVnRUS0srcHIyODhZcWJiUnVCWHdzZzM5VTRsamNWZXZJN0RUQWNhNmQ5V3ZJVnR3YndFemJCbFluWmd0d3lFMVRheERaU0pMbnFxNFhDRUhnang1bk5BcWo3VzhmOXZqbm5WMVBYbHdiOFwvdUxoVlVyK0FcLys0d1daMXhVbmlyU0JhWVd0QzZXMHdDdHp1T2M1cjI3dndkMHVTdmxUM2lxY2xaVFZOdU5nRjNFd2hSVFwvQk1cL0pjR3kwbHoxcVRBT000VWhKdDdNZmN0ZGJTRk5GK20wckt2V000eGtWN00zR0xUYnIwUElaSzhybWN1N2ZOaTJxeFgrOGpvYzZ5Vm5IbVhYOWtGcTUxVHJoaXFTQzMrZFFxUXVub29OQjJJSVQzTGdZdTMxd215ME1LXC9CYzZ0dVc1OStldzV4SFwvUE5NaWJXdll4TmFFQWFJT0I1TW9tOXI0XC9XaTBVclRUQ2d5dVdTOWlvRnJObVdIdWJnakpyYUtGbDFkR1VBd2lzN0V0MFV5dDRpM0xMbDR3Q2VtVWdEXC9mb09nRUhIM2VvUmtpQld6d29TMXFSb2VGNDRpXC9ybmtUcHBOamsrMk9UZmc5d3Uyd3llSHllQ1dlaExRRHkxME5TWGp6MmpVTTVtXC84Z0Q2T1hEU2xGanhNVkVPMEQrNmUwamlqVmFyRm9QXC96ajk3aFhuaGUyN1ZQTDl1b1hFQ28zSGRxc0pcL3BnVTdiZzdLV1d3Qit6OFJNVGtCMVY0Z0laOVg4dXpibWs0RkJ2b0lLZGJ4SCs5dDhhOVZ5M2ZuUDBpeWlqeTUyQ2pUODljRkU1TXA3clFmVjViZ0dkZU8ydFppMUE0UUc0RVhKbDV5K0M5Z1RLVnlodVBEVVp3T2VaZllCeXJ3UGFVNDUwUVdWOUVyWFJsNjYzOGpvOHlTUFlkbjZKUTJQV3FmMGNvcFlCUHVEa25jS0pZRnk5bDFlMHZuaG9HQjVGZFdVYTV4ODRiU2lpXC9CZXNkZHp0ZzVrbDBwcjNzMUx5ckxLamJ5cVwvMVZBYlkySzJRVnZNVnRVOUZWRGpOQlR5dWpGQitZN3didk02Y1ZEUVFKRjI5VW9TQWdqMURWZXlMQ2xDSWZNMVdmeHhabHk5QkxMK21NT1VQVXI4bDhHQVpEd01PVW43YVV2ZHdPTmpxdElnUDkwclEwdTEzNUhVTitYZzdWUk9aTCtlMWkyUmgzb0pvcFNRMmF0ZHlBM2ZDQisrVm1wM1lyVitXdWNWSnk5SGI2OWxhaE1UR2ZQWFwveWNoNUJoNG43THlrMVwvOWI0TjdmcCtWTVI4VlwvOVBPV3pBN05yS1pYK1czb2dtTVlNUEFldXRmT2IxTktBd0xveHh2XC9rY2FSMVJPM2ZzN0M3YXB4S0xoYVZldk1pT3VMUHBENkNhbGIxNVVPVUJGMFBsNTlDekpLTUhsQk5MSlY3T0piMFNQN3RtZk5QTEJhMnJtcURmOVNNclluTXkzajVJMDRRY1c2WFwvbmNDWmtkendcL1pha213QmpsSldPdzRUN1FCcTQ1UFlRTzFrMkhiSWNrQ3FMSDRPR1BlVGtFS1FpdVVSeEc2Ujd0aTB5TXF4RHZpNERiK1N5eTh3cnFUbGVrOWZOM2t4S3Y1UXFSb3NsMWJ4UnpJenB4Wk45NGZXeGpmaHRDcThYR0NoeUlSc3hkSWwwRGNEZXc0MXp5RDZpRUZlQWhVVzZ6c3l3NzBUNkpyZ3NKem5MT3FOV0N4TE5Bd1pvMDZOb0FLUGVkN1wvWDFHRjZlTFBjaGFkcGVZUUNUZ0tXUldyOWR3b21sR1hLYVl3V0RJUHFTT2ZzTHd1SStMbVB2SDVSQmNmV3B6ZDJFRU1heFNcLzZzanhFSHFGZXdlV1VXdE5VSnJkV3ZqcDlSN1dNTklyN3dDMjNTOUNWNGdwdG44M3hRdWNZNW9sbDlGNnpqbUVkSDFPVXJNPSIsIm1hYyI6ImY4ZDFkZGM2NzFmMWFhYjVmZjg5ZjMwMWQzNzFiNjU0N2QzMjBmOTBhYWYyNjM5MjQxMzFjMzI4ZDhkZjY1NzMifQ==
eyJpdiI6IjgrMFVXZXZKcGJCNVZvV001XC81RnZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IklLNFZjelwvOVRMWG1jSHlsbUJoSEY2R1hpMmN2QUp4eklCTmYxakRFdmxQY0pKdjFwZWlNcWNcL2pZdWJNRnp6dU9wR3FyY20wY1FPcUZ0eHl2ZG45WVdzbU5Fb1ZpS3BoTmY3OThKZ2thMmc9IiwibWFjIjoiOTdmODVhYjVlNGRjZWFiNTJlOTVjZDc4ZWQ1NjZkNTEyNjI3MDViOGI4YWEyMzdkZjMzNjgwNTQyZmQ3ZTA2NiJ9
Nửa tháng trước, khi trận pháp tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên có dị động, thì cũng là lúc người ta phát hiện ra một bảo tàng sắp xuất thế. Hơn nữa có một bằng hữu của ta đã đến nơi đó nhìn qua, kể lại rằng tầng kết giới bên ngoài bảo tàng sắp xuất thế kia, giống tới chín phần với pháp trận ở bảo tàng đầu tiên!”
Chân mày khẽ chau, Cao Minh nghi hoặc hỏi: “Điều các hạ vừa nói rất hợp lý, nhưng có một chuyện khó hiểu là: Nếu pháp trận tại mỗi bảo tàng đều có chút liên hệ với những nơi khác, thì sao không có vị cao nhân tiền bối nào dựa vào pháp trận tàn khuyết ở bảo tàng đầu tiên, để tìm tung tích những nơi còn lại?”
“Không phải tại hạ đã nói rồi sao? Chỉ khi cấm chế hư hại một lượng nhất định, khiến chỗ bảo tàng đó hiển lộ ra với ngoại giới, thì pháp trận tàn khuyết tại bảo tàng đầu tiên mới bắt được cảm ứng mà nổi lên dị động.” Lão già cố giải thích, sợ đám tiểu tử khó chiều này không hiểu.
“Ồ, là vừa rồi tại hạ suy nghĩ chưa thông, đa tạ nguyên hữu đã giải thích.” Cao Minh có chút xấu hổ, chắp tay cảm ơn lão già, sau đó cầm đũa gắp chút đồ ăn, muốn che đi bộ dáng quẫn bách.
“Xin hỏi Cơ nguyên hữu là vị trí bảo tàng đầu tiên của Lệ Lập xuất thế, có ở gần nơi này không? Nếu đường gần thì chúng ta có thể tới đó xem xét qua một chuyến.” A Diệt chắp tay, sau đó ôn tồn hỏi.
Thấy thanh niên này không có chút bộ dáng cao ngạo nào, dùng ngữ khí bình đẳng để hỏi chuyện mình, kim bào lão già có chút hảo cảm liền mỉm cười đáp, không chút giấu diếm: “Nơi đó cách đây chừng 50 dặm đi về hướng tây, nếu các vị tiên sinh muốn đi tới đó xem thử, thì tại hạ có thể cung cấp cho bản đồ chỉ đường.”
Đúng lúc này, người đội trưởng lên tiếng: “Năm mươi dặm cũng không quá xa, vậy làm phiền Cơ nguyên hữu rồi.”
“Haha không có gì đâu, được hỗ trợ cho các vị tiên sinh Tọa Sơn tông, Cơ mỗ rất vui mừng là đằng khác.” Nói rồi lão phất tay, một tấm bản đồ mới toanh bay đến phía Băng Nghi, nàng ta cũng không khách sáo mà một tay bắt lấy, sau đó liền mở ra xem thử.
Chỉ thấy bản đồ rất chi tiết, xem ra lão già Cơ Vận đã lường trước được tình huống này, họ Liễu gấp lại bản đồ rồi cất đi, sau đó nói: “Chính sự coi như đã nói xong, giờ mọi người cứ tự nhiên dùng bữa đi, sau đó làm phiền Cơ nguyên hữu chuẩn bị phòng cho bốn người bọn ta nghỉ ngơi, chiều nay sẽ lập tức xuất phát tới nơi bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế đó!”
“Haha, ta đã căn dặn đám hạ nhân chuẩn bị bốn gian phòng thượng hạng nhất cho các vị tiên sinh đây rồi, giờ nếu đã xong chính sự thì mọi người hãy nhấm nháp thử chút đặc sản tại nơi đây đi nào, nhân tiện chỉ điểm cho tại hạ chút ít trên phương diện tu hành.” Kim bào lão già vui vẻ cười nói, sau đó cầm ly rượu lên.
Bốn người tuổi trẻ cũng nâng ly rượu lên, Cao Minh nói: “Chúng ta đều thuộc Luyện Nguyên cảnh, đâu dám nói là chỉ điểm chứ, phải là cùng nhau trao đổi tâm đắc tu luyện mới đúng.”
“Haha, vậy Cơ mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
............
Đầu giờ chiều, thân ảnh Phong Bằng đã bắn đi như rạch ngang bầu trời, phá tan nhiều đám mây. Trên lưng nó, bốn người đang đứng quan sát phía dưới. Lúc này nữ tử Lâm Liên tò mò, lên tiếng hỏi đội trưởng: “Liễu sư tỷ, ban nãy khi chúng ta chuẩn bị rời đi, tỷ đã đưa cho lão già họ Cơ đó thứ gì mà khiến lão vui mừng như trẻ ra mấy tuổi vậy?”
Hai nam nhân khác cũng tò mò mà vểnh tai nghe ngóng, vì lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Liễu Băng Nghi đã tiện tay đưa cho kim bào lão già một hộp ngọc, nói là để bồi lễ vì đã đến phủ đệ làm phiền hắn.
“Chỉ là chút đan dược phụ trợ tu luyện thôi, trong nội môn có bán tràn lan với giá rẻ, nhưng những thứ đó bên ngoài có nhiều tiền cũng khó mua nổi.” Hờ hững thanh âm trả lời, sau đó nàng ta tiếp tục trầm lặng mà thả thần niệm dò xét khắp mọi nơi.
Nghe vậy, Cao Minh định mở miệng khen gì đó, thì đột nhiên Băng Nghi ra lệnh cho cự điểu hạ cánh, tiện thể mở miệng nhắc nhở: “Có một nhóm người ở phía trước, tu vi cũng không kém đâu, mọi người thu lại thần niệm cùng khí tức lại, đừng để bị phát hiện!”
Vừa nhảy xuống khỏi lưng cự điểu, ba người phía trước đang nhanh chóng thu lại khí tức, như cảm thấy gì đó khác lạ, liền không hẹn mà cùng nhìn lại tới người thanh niên đứng sau cùng. Chỉ thấy trên thân A Diệt lúc này không có chút nguyên lực hay khí tức nào phát tán ra, như thể là một người phàm vậy.
“Đây là liễm khí phù.” Thấy ánh mắt khác lạ của đồng bạn, hắn liền chỉ tay lên tấm phù đang dán trước ngực, sau đó nạp giới lóe sáng lấy ra thêm ba tấm nữa, đưa cho mỗi người một tấm.
Bốn thân ảnh di chuyển linh hoạt, tiếp cận dần vùng bảo tàng Lệ Lập đầu tiên xuất thế năm xưa, hiện nay chỉ còn là một khu phế tích. Họ Diệt đi sau cùng nhóm người, tiện thể chú ý phía sau, vừa đi hắn vừa nghĩ thầm:
“Mấy người này chưa làm việc gì lén lút bao giờ hay sao, mà đến cả phù lục thông dụng như liễm khí phù cũng không biết vậy? Sao ta cứ có cảm giác chung đội với ba người này rất không ổn nhỉ?”
Đặt tay xuống mặt đất, nhắm mắt lại, cảm nhận trong chốc lát, nữ tử họ Lâm nói: “Phía trước gần một dặm đúng thật có một nhóm chừng bảy người, vì xa quá nên sư muội chưa nắm rõ được tu vi, hiện tại bọn chúng như đang tìm kiếm thứ gì đó tại vùng ngoài của phế tích.”
Sau đó cô ta dựa vào trình độ địa văn của mình mà tìm ra một lối đi dưới lòng đất, tiến tới gần vùng phế tích hơn, tránh để bảy tên kia phát hiện ra. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như thế, ngay khi còn cách đám người trên mặt đất chừng ba mươi trượng, liền có một tiếng quát vang vọng xuống!
“Kẻ nào dám lén la lén lút rình trộm, mau ra đây cho ta!”
Theo tiếng nói đó là một luồng công kích uy mãnh dáng xuống, khiến đất đá trong đường hầm lung lay đổ sập. Lâm Liên tức thì kết ấn, thôi động một đường thổ mạch đưa bọn họ an toàn ngoi lên mặt đất, thoát khỏi một đòn oanh kích khó đối phó.
Vừa thấy ánh nắng mặt trời, cả bốn người đều phóng vọt lên, đáp xuống trên một cột đá lớn, hướng ánh mắt tới đám người phía trước. Chỉ thấy nhóm người kia đúng thật có bảy tên, một gã trung niên có vẻ như là kẻ cầm đầu, sáu người còn lại bộ dáng chừng từ hai mấy đến ba mấy tuổi, tất cả đều là nam nhân.
Nhìn thấy y phục trên thân nhóm bốn người trẻ tuổi vừa xuất hiện, gã trung niên liền kinh ngạc thốt lên: “Các ngươi là đệ tử Tọa Sơn tông!”
Nghe lời trung niên nhân vừa nói, nhóm A Diệt cũng không có vẻ ngoài ý muốn gì, cả nhóm đều đang mặc đồng phục, mà Tọa Sơn tông rất nổi danh nên hầu như nguyên sĩ nào nhìn qua y phục cũng sẽ nhận ra. Dù sao chuyến này bọn họ thi hành nhiệm vụ cho tông môn, mà cũng không có yêu cầu phải thực hiện trong âm thầm, nên bọn họ không hề che giấu thân phận.
Nhìn trước ngực áo bào cả bảy tên phía đối diện đều đeo một tấm huy hiệu kì dị, ba người phía này không nhận ra huy hiệu đó đại biểu cho thế lực nào, nhưng Liễu Băng Nghi lại cả kinh lên tiếng: “Các ngươi là tay chân của Ảo Ma tông, tại sao lại có mặt ở đây?”